Lúc hơn một giờ đêm, Tiêu Hiểu Bạch mới về tới chỗ ở của mình, ở tầng dưới chị Vương vẫn chơi bài mà chược, tiếng lạch xạch lạch xạch vang lên không ngớt.
Tại khách sạn Á Hoa, các anh đã kiểm tra đăng ký giao nhận phòng và ghi hình giám thị nội bộ.
Đăng ký giao nhận phòng đã thể hiện, Thái Nương Tử, tức Thẩm Thái, khoảng 7 giờ tối nhận phòng 8302, đến hơn 8 giờ sáng nay mới trả phòng.
Thiết bị ghi hình giám thị đặt ở hành lang đã ghi lại Thẩm Thái vào phòng 8032 lúc 7 giờ 10 phút, nửa giờ sau Chu Hiểu gõ cửa vào phòng, tới 8 giờ 53 phút, Chu Hiểu mở cửa đi ra một mình, còn Thẩm Thái ở lỳ trong đó không ra ngoài, cho đến hơn 8 giờ sáng mới ra trả phòng và rời khỏi khách sạn.
Thiết bị giám thị ghi hình ở bãi đỗ xe ghi lại, 9 giờ tối Chu Hiểu tự lái xe BMW của mình rời khỏi chỗ đỗ, không có bất cứ ai theo dõi, cũng không có bất cứ phản ứng gì khác thường.
Nhóm 3 người Tiêu Hiểu Bạch ở tại khách sạn Á Hoa xem ghi hình gần 2 giờ liền, không phát hiện được điều gì khác thường, kiệt sức nên trở về nhà.
Bật bếp ga, Tiêu Hiểu Bạch nấu ấm nước nóng, dùng khăn mặt nóng đắp lên trán và mắt một lúc, sau đó ngâm chân.
Tiêu Hiểu Bạch vừa tự day day huyệt thái dương vừa suy ngẫm: Cái cách mà hung thủ sử dụng là phóng thanh cốt thép giết chết người hầu như rất quái dị, ngoài dấu vết cầm nắm trên thanh cốt thép, không còn để lại bất cứ dấu vết gì, mà những đối tượng khả nghi bên cạnh 2 nạn nhân đều đã xác minh kỹ, đã loại trừ được khả năng gây án của họ. Như vậy, hung thủ cuối cùng sẽ là ai?
Thiết bị ghi hình giám sát ở khách sạn Á Hoa cũng không phát hiện ra người theo dõi Chu Hiểu, như vậy, hung thủ nhằm vào anh ta từ khi nào?
Suy nghĩ miên man, Tiêu Hiểu Bạch thiếp đi trong mơ màng.
Tiếng chuông điện thoại di động bỗng vang lên, Tiêu Hiểu Bạch giật mình tỉnh dậy.
“A lô, tiểu Trương, vừa sớm đã gọi, có việc gì vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nhận điện thoại vừa nhăn nhó nhìn chậu nước tự mình đạp đổ trong khi mơ.
Chân lạnh cứng cả đêm, đút bừa vào cạnh giường, Tiêu Hiểu Bạch cử động thử, có cảm giác đã tê dại.
“Không sớm nữa, bây giờ đã là 8 giờ, biết anh vất vả, không muốn gọi anh đâu, nhưng phòng báo án vừa nhận được điện thoại, ở tiểu khu Kim Hưng phát hiện một người đàn ông tự sát, Cục nhắc anh khẩn trương đi ngay”. Tiểu Trương nói đến đấy, dừng lại một lát: “Trên đường mua chút gì ăn sáng nhé, thường xuyên không ăn sáng dễ mắc bệnh dạ dày lắm đấy”.
“À, biết rồi”. Tiêu Hiểu Bạch đáp gọn lỏn, trong lòng lại thấy ấm áp.
Khi Tiêu Hiểu Bạch đến được tiểu khu Kim Hưng, đã gần 9 giờ sáng. Lúc 8 giờ, chính là giờ đi làm cao điểm, không đáp xe được, xe buýt người chen chặt cứng, đến chỗ nào cũng bị tắc đường.
Khi đến được hiện trường, anh Lý đang bận rộn ở đó.
“Anh Lý, tình hình ra sao?”. Tiêu Hiểu Bạch vừa bước vào đã ngửi thấy mùi rượu và mùi nước tiểu xông lên nồng nặc.
“Ra sao à? Một đàn ông tự sát, một thằng cha đáng thương, bà đi thu phí vệ sinh, sau khi nhìn thấy qua cửa sổ thì báo án”. Anh Lý bận kiểm tra thi thể, không ngẩng đầu lên nói.
“Cha này hôm qua ăn cái gì mà mùi khó chịu thế?”. Tiêu Hiểu Bạch lấy tay phẩy phẩy, bụm miệng lại nói, sau đó ngẩng đầu nhìn 4 xung quanh.
Treo cổ, không giống như phim truyền hình, vừa treo lên đã chết thẳng dẵng. Trước khi chết, sẽ có hiện tượng co giật, giãy đạp kịch liệt, nhiều khi kèm theo mất tự chủ về đại tiểu tiện; Sau khi chết, sẽ có triệu chứng đầu lưỡi thè ra, mí mắt lộn ngược.
Nạn nhân này rõ ràng khi treo cổ đã xuất hiện hiện tượng mất khả năng kiềm giữ đại tiểu tiện, cả gian phòng đầy mùi hôi thối.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn khắp phòng, quá đơn giản, trên tường gần như không bất cứ vật trang trí gì, trong phòng chỉ đặt mất thứ vật dụng cần thiết, vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, ngoài ra không còn gì khác.
“Xác định là tự sát chứ, anh Lý, anh có ...”. Tiêu Hiểu Bạch quay đầu nhìn vào mặt người chết, lập tức sững lại.
“Nói đi, tôi có cái gì nào?”. Anh Lý thấy lạ liền ngẩng đầu lên, thấy nét mặt thảng thốt của Tiêu Hiểu Bạch, anh đã hiểu ngay: “Cậu biết người này à?”.
“Tối qua tôi mới gặp anh ta mà, anh ta là Thái Nương Tử”.
“Thái Nương Tử? Sao lại là người đàn ông này?”. Anh Lý bối rối.
Tiêu Hiểu Bạch để mặc anh Lý, bắt đầu lục tìm trong phòng, trên đầu giường có một quyển tiểu thuyết đập vào mắt anh.
“Hoa Bỉ Ngạn?”. Tiêu Hiểu Bạch cầm lên, đó là tiểu thuyết của bé Anne, lật trang bìa, một mảnh giấy rơi ra, đó là mảnh giấy có in hình logo giống như mảnh giấy trong túi vật chứng của Tiêu Hiểu Bạch.
“Hoa Bỉ Ngạn, nghìn năm nở, nghìn năm tàn, hoa lá chẳng thể gặp nhau, tình không là nhân quả, duyên là sống là chết. Hiểu, mình nhất định là hoa kiếp trước của tôi, tôi là lá kiếp trước của mình, nghìn năm là hoa, nghìn năm là lá, mà nghìn năm không thể gặp nhau. Không có mình, thế giới này còn gì để tôi lưu luyến nữa. Nghe người ta nói, hoa bỉ ngạn dẫn lối tới nơi địa ngục tối tăm, chúng ta đều là người bị thượng đế vứt bỏ, vì thế sống không thể cùng nhau, vậy thì ta hãy gặp nhau nơi địa ngục”.
Mặt sau mảnh giấy còn viết:“Hoa Bỉ Ngạn, Bỉ Ngạn nở, thế giới này không thấy nhau, nếu thế giới kia được gặp, đứt gan đứt ruột cũng cam lòng”.
Tiêu Hiểu Bạch đứng ngây ra tại chỗ, lẩm nhẩm đọc những dòng này, anh Lý gọi mấy lần, anh đều không nghe thấy.
“Tiểu Tiêu, nghĩ gì thế, cậu quen người đàn ông này à?”. Anh Lý ngạc nhiên.
“Quen, cùng là người chân trời góc bể. Anh ta là người rất đáng thương, vụ án này không cần điều tra nữa, đây là vụ tự sát bình thường. Anh Lý, nếu không có việc gì khác thì tôi về trước đây”.
Anh Lý nhận ra Tiêu Hiểu Bạch có điều gì đó rất không bình thường, nên cũng không hỏi gì thêm nữa, đây đúng là vụ tự sát, việc còn lại giao cho Đồn Công An sở tại là được rồi.
Một mình Tiêu Hiểu Bạch bước đi trên đường phố, một đám trẻ nhỏ đang nô đùa bên đường, một đứa trẻ không chú ý đâm sầm vào người anh nhưng anh không hề hay biết, vẫn bước đi trong ngây dại.
Đầu óc anh quay cuồng, nét biểu lộ đau thương khi uống rượu của Thái Nương Tử và tuyệt bút để lại trên mảnh giấy, như ngọn đèn đường lóe sáng trước mắt anh, đôi mắt trợn tròn lúc chết vừa mang theo sự cam chịu lại mang theo nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Không hiểu sao anh bỗng nhớ lại giây phút Lưu Lê nói với anh lời nói chia tay năm đó, ánh mặt trời giữa hè lại mang cho anh cảm giác lạnh lẽo khác thường; Để hôm nay, ngẩng mặt nhìn trời, bầu trời mùa đông làm cho anh cảm giác càng lạnh lẽo, càng tuyệt vọng.
Cái chết của Thái Nương Tử là do anh ta kiếm tìm tình yêu đích thực cho mình không được mà tự sát.
Vụ án hai nạn nhân đã đóng băng hoàn toàn, thực ra sau khi gặp Thái Nương Tử vào tối hôm qua, Tiêu Hiểu Bạch đã nhận ra, tất cả các đầu mối có trong tay đều đã đứt đoạn, cái chết của Chu Hiểu và Trần Doanh Doanh không phải do những người bên cạnh gây ra.
Vụ án không phải là tình sát, vậy thì, cuối cùng là vì cái gì? Mà hung thủ tại sao lại sử dụng phương thức ra tay kỳ dị đến như thế.
Ghi chú: Theo truyền thuyết Hoa và lá của Bỉ Ngạn mặc dù là cùng chung một rễ, thế nhưng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp gỡ - một loài hoa kỳ lạ. Có thể hoa bỉ ngạn đã chỉ ra được tính chất sinh tử luân hồi (khó có thể gặp nhau) giữa lá và hoa, mà người ta gọi là “bỉ ngạn” (cách bờ).