Phố quán rượu ở thành phố Thiên Nam, nằm trong một con ngõ nhỏ, hẹp và dài, vốn trước là dãy quán cho thuê, sau tụ tập nhiều quán rượu nên trở thành tên là phố quán rượu.
Đi theo tiểu Tiền, đến tận cuối ngõ, tiểu Tiền chỉ chiếc cầu thang sắt: “Anh Tiêu, bò lên đi, tầng 2 là quầy rượu”.
Tiêu Hiểu Bạch quan sát, quầy rượu này không có bất cứ biển hiệu gì, ở cửa tầng 2 chỉ có một ngọn đèn mờ ảo: “Đi, ta lên đi”
Ba người đẩy cửa bước vào quầy rượu, tất cả ánh mắt của người bên trong bỗng chốc đều tập trung nhìn họ, thấy cảnh sát bước vào, tất cả người trong quán rượu đều có phần e ngại, có vài người đã đứng lên vẻ như muốn bỏ đi.
Tửu bảo của quán rượu vỗ vỗ tay: “Mọi người không phải e ngại, tối nay vì mọi người, nên đã đặc biệt chuẩn bị vài bộ đồng phục gợi cảm. Xin mời mọi người ngồi xuống, tiếp tục hưởng thụ cái đẹp về đêm”. Nói xong, hướng về nhóm 3 người Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, tay chỉ ra vị trí trước quầy rượu.
“Được, giờ chúng ta đã trở thành người mặc đồng phục gợi cảm rồi. Anh Tiêu, do anh cho chúng ta mặc cảnh phục đấy!”. Tiểu Tiền thích thú lắp bắp.
Tiêu Hiểu Bạch trừng mắt nhìn cậu ta, không nói.
Vừa ngồi xuống trước quầy, tửu bảo liền ghé lại ngay: “Chào các vị, xin lỗi việc vừa rồi, nhưng nếu tôi không nói vậy, thì sau này ở đây không có ai dám đến nữa. có việc gì cần phối hợp, xin cứ nói; Cần phải tạ lỗi, xin cúi đầu quỳ xuống trước các anh ...”.
“Không cần, không cần. Các anh làm công việc này, đâu có dễ dàng gì. Chúng tôi đến đây chỉ là để tìm hiểu chút việc thôi”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nói vừa rút ra một tấm ảnh: “Anh có quen biết người này không?”. Đó là ảnh Chu Hiểu.
“Quen chứ, quá quen. Đó là Chu đại thiếu gia! Là khách thường xuyên của chúng tôi, tối qua cũng ở đây, anh tìm hắn có việc gì à?”. Tửu bảo vừa nhìn đã nhận ngay ra Chu Hiểu.
“Chúng tôi không tìm Chu Hiểu, chúng tôi muốn hỏi, người thường cùng với Chu Hiểu, ai là người ... gì của anh ta?”. Tiêu Hiểu Bạch không biết nên gọi thế nào.
“À! Rõ rồi! Anh nhìn cái phòng nhỏ kia, người ngồi buồn thiu, một mình uống rượu ấy, gọi là Thái NươngTử, ở đây chúng tôi không dùng tên thật, chắc anh cũng biết. Nhưng nói thực lòng, hắn quá đáng thương, Chu đại thiếu gia ở đây có tên là Hào hoa công tử, tiếng tăm rất xấu, nhưng Thái Nương Tử lại quá say mê, suốt ngày cứ quấn lấy anh ta”. Tửu Bảo vừa nói vừa than thở.
“Hào hoa công tử? Tiếng tăm rất thối tha à?”. Tiểu Chu tựa như chưa thật rõ.
Tửu bảo nhận ra nghi vấn của tiểu Chu, liền giải thích: “Chúng tôi ở đây không phải là nơi mua xuân bán sắc như mọi người tưởng tượng, đại đa số người đến đây đều là muốn tìm cho mình một người bạn thực sự. Vì sự việc loại này không thể công khai, nên cơ bản vẫn là lén lén lút lút đến đây, để tìm cho mình người bạn cố định, người làm bừa rất ít”.
“Có thể nói, thực ra số người này, nếu sau khi đã gắn kết được với nhau thì họ trung thành hơn trai gái ngoài xã hội rất nhiều. Chu đại thiếu gia lại không như thế, anh ta đến chỉ để hòng tìm kiếm kích thích mới mẻ, khách hàng cũ ở đây đều biết như vậy, chỉ có người mới tới là không biết thôi, Thái Nương Tử bị anh ta lừa cho rất thảm hại”.
Nghe xong lời Tửu bảo, Tiêu Hiểu Bạch nhìn xung quanh dò xét. Ở đây, quả nhiên khác quán rượu khác, không có cái huyên náo giậm giật, mà có phần giống quán ăn Tây. Đại đa số khách đều ngồi tại vị, thì thầm nói chuyện, đặc biệt ở đây không có bóng dáng phụ nữ.
“Chào các bạn, có thể làm quen chăng?”. Một thanh niên rất phong độ, nhẹ nhàng bước tới, tay cầm 2 ly rượu đến mời tiểu Tiền.
Mặt tiểu Tiền đỏ lựng lên, không thốt lên lời, đang cho tay vào túi định rút giấy tờ, tiểu Chu ở bên cạnh sững lại, sau như cố giữ cho khỏi phì cười.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ đến ngồi một lát thôi”. Tiêu Hiểu Bạch ngăn tiểu Tiền lại, gật đầu chào và nhẹ nhàng nói với chàng thanh niên kia.
Chàng này sững lại một lát, tựa như đã hiểu liền ngượng ngùng cầm ly rượu bước đi.
“Cám ơn anh!”. Tửu bảo nói.
“Đừng khách sáo”. Tiêu Hiểu Bạch cười với cậu ta, 3 người đi về phía Thái Nương Tử.
“Thái Nương Tử?”. Tiêu Hiểu Bạch gọi thăm dò.
“Gì đấy? Đừng làm phiền tôi”. Chàng thanh niên ngẩng đầu, giương cặp mắt lờ đờ say nhìn 3 người: “Không có việc gì thì đừng quấy nhiễu, tôi đang uống rượu”.
“Chúng tôi đến tìm anh là vì việc của Chu Hiểu”.
“Sao? Hiểu muốn đến tìm tôi à?”. Vừa nghe đến tên Chu Hiểu, chàng này sôi nổi hẳn lên, nắm chặt tay Tiêu Hiểu Bạch: “Có phải Hiểu muốn nói gì với tôi không? Sao không tự mình đến gặp tôi?”
“Tờ giấy này có phải do anh viết không?”. Nhẹ nhàng rút tay khỏi bàn tay Thái Nương Tử đang nắm giữ, Tiêu Hiểu Bạch rút mảnh giấy từ trong túi vật chứng, đưa cho Thái Nương Tử.
“Là tôi viết cho Hiểu đấy, gần đây Hiểu cứ đòi chia tay tôi, tối qua chúng tôi cãi nhau một trận, khi anh ta đi tôi nhét vào túi anh ta đấy”.
“Lần cuối gặp nhau lúc mấy giờ? Chia tay ở đâu?”. Tiêu Hiểu Bạch cầm lại túi vật chứng.
“Hơn 9 giờ tối chúng tôi chia tay ở Tửu lầu Á Hoa, anh ấy nói phải về nhà, tôi ở lại khách sạn cả đêm. Hiểu làm sao rồi?”. Giọng nói của Thái Nương Tử có phần run rảy, qua ít lời trao đổi vừa rồi, anh ta đã khá tỉnh, đã nhìn rõ nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người đều mặc cảnh phục.
“Anh nói chia tay anh ta lúc 9 giờ tối, sau đó anh ở lỳ trong khách sạn, có ai làm chứng không?”.
“Tôi đặt phòng, khách sạn còn giữ chứng minh thư của tôi, anh cứ đi kiểm tra. Cuối cùng thì Hiểu làm sao, nói cho tôi biết đi!”. Thái Nương Tử đã ý thức được việc không đơn giản nữa rồi.
“Anh hãy đọc báo ngày hôm nay đi nhé”. Tiêu Hiểu Bạch ném lại câu nói đó rồi dẫn tiểu Chu và tiểu Tiền đi ra.
Thái Nương Tử một mình ngồi ngây ra tại chỗ.
“Anh Tiêu, bây giờ chúng ta đi đâu?”.Tiểu Tiền theo sát liền hỏi.
“Khách sạn Á Hoa”.
“Vì sao không đưa thằng cha Thái Nương Tử này về xét hỏi? Rất có thể hắn là hung thủ, hắn đã uy hiếp Chu Hiểu”. Tiểu Tiền vẫn chưa rõ.
“Anh ta không phải hung thủ, về cơ bản anh ta chưa biết tin Chu Hiểu đã chết”.
“Nếu anh ta không phải hung thủ thì chúng ta còn đi khách sạn Á Hoa làm gì?”
Lời của Thái Nương Tử, vẫn cần phải được kiểm chứng, đó là thứ nhất; Thứ 2, tối qua Chu Hiểu đi ra từ khách sạn Á Hoa, chưa biết đâu chúng ta sẽ tìm được manh mối ở đó. Theo tôi biết, khách sạn loại lớn này đều có thiết bị giám sát lối ra vào”.
Bên ngoài một chòi bán báo nhỏ tại ngã tư gần phố Quán Rượu, có một tờ báo bị xé nát vứt tung ra, trên đường cách đó không xa, bóng một người đàn ông bước đi xiêu vẹo, vừa đi vừa cười như điên dại.