[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 3 - VUI CHƠI ĐẾN CHẾT-Chương 1 : Đêm say, mê tình




Cuộc sống của người thành thị thật đơn điệu và nhạt nhẽo, ban ngày họ như đeo chiếc mặt nạ dày cộp, hoạt động giống như cỗ máy, điệu cười máy móc, lễ nghi máy móc, đến làm việc cũng máy móc.

Chỉ khi đêm đến, họ mới rũ bỏ lớp ngụy trang, đi tìm khoái lạc cho riêng mình. Sàn nhảy, quầy bar, KTV, hộp đêm là những nơi họ đi tìm khoái lạc. Dưới ánh đèn mờ ảo, rượu Tây trong cốc thủy tinh chân cao, ánh lên màu đỏ như máu; Trai gái túm tụm lại trêu ghẹo, chọc tức nhau, vừa còn xa lạ đấy nhưng trong chớp mắt đã ôm ấp, hôn hít nhau ngay.

Nhưng về đêm có thật sự vui không? Nhục dục có thể đem lại cho tâm hồn sự bình lặng và an lành hay không?

Ai cũng không biết, ai cũng không suy ngẫm. Vì người nào cũng sợ, đáp án thực sẽ làm mất đi thứ mà họ đang truy tìm trong đời sống.

Vậy là, không ai nói, ai cũng mặc, thế là thú vui thể xác tha hồ vùng vẫy, càng sa vào càng sâu, cho tới khi không tìm thấy đường quay trở lại.

Thành phố Thiên Nam đêm nay, hun say trong hương rượu, mê man trong hương phấn.

Trong quầy bar “A8”, lớn nhất khu Nam Thành, một đám người đang vây quanh quầy uống rượu theo trò “Đoán thế tay”. Âm nhạc nổi lên, làm cho lòng người muốn quay cuồng.

Một cô gái trẻ, đẹp, ngồi trước quầy lặng lẽ uống rượu, đã có vài chàng trai đến gạ gẫm làm quen nhưng cô ta không thèm để ý, vẫn một mình một rượu. Rất nhiều ánh mắt đàn ông trong quầy rượu bị cô ta hút lại, nhưng không một ai dám bước tới gạ gẫm nữa.

Trước mặt bạn bè, người đàn ông bị phụ nữ cự tuyệt thật chẳng còn mặt mũi nào.

Qua đi khá lâu, khi bọn đàn ông ấy đã bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới cho mình thì có một anh chàng rất đẹp trai, khoảng 30 tuổi bước tới, đứng trước quầy và cạnh cô gái, anh ta gọi người phục vụ lại, ghé vào tai nói vài câu gì đó, nhân viên phục vụ gật đầu rồi bước đi.

Chỉ một lát sau, chàng phục vụ này đem lên cả một thùng bia, cô phục vụ viên khác theo sau mang ra vài chiếc cốc sạch.

Bia được rót ra cốc, bày kín mặt quầy, ánh mắt của số đông người lại chuyển tới đây.

Anh chàng này cầm lên một chai bia, sau đó đẩy sang cho cô gái một cốc, nhìn cô ta khiêu khích. Ý của anh ta thể hiện rất rõ: Nếu cô uống cạn một cốc, tôi sẽ uống hết một chai. Cô gái nhìn anh ta, rồi nâng cốc.

1 cốc, 2 cốc, 3 cốc...... Khi uống tới cốc thứ 9, sắc mặt cô gái đã bắt đầu nhăn nhó, còn chàng kia thì chưa hề thay đổi. Mọi người xung quanh đã bắt đầu xôn xao. Khi cô gái nâng chiếc cốc thứ 10, anh chàng bỗng đặt chiếc chai đang cầm trong tay xuống, làm một động tác tay: “Tôi nhận thua”. Anh cười với cô gái rồi quay người đi ra.

Cô gái sững lại, ngay sau đó quay mình đuổi theo anh ta ra ngoài.

“Vì sao lại nhường tôi ?”

“Cô biết vì sao mà?”. Anh ta trả lời kèm theo ánh mắt rực lửa.

“Có xe không?”

“Đi đâu?”

“Tùy anh, hôm nay em là của anh”.

Một chiếc xe BMW từ bãi đỗ xe phía sau khách sạn từ từ chạy ra, mất hút ở cuối đường phố. Trên biển hiệu của quán rượu, đèn nê ông màu vẫn nhấp nháy sáng, trai gái nửa say nửa tỉnh vẫn uốn éo theo tiếng nhạc điên loạn.

Công viên Cảnh Lam là một công viên nhỏ nằm trong khu nhà ở của Khu thương mại Cảnh Lam, ở đây sau 10 giờ tối chính là nơi hẹn gặp của đám trai gái. Vì gần ngay đó có chốt bảo vệ của tiểu khu Cảnh Lam, có thể coi như an toàn hơn các công viên khác, hơn nữa sau 10 giờ tối, hầu như không có người tới đây quấy nhiễu.

Trên vị trí đỗ xe bên ngoài công viên, có đỗ một chiếc xe con, trong xe tối om.

“Tại sao không cùng tôi đến khách sạn?”. Tiếng nói của người đàn ông.

“Anh không muốn thử xem cảm giác làm tình trong xe à?”. Cô gái vừa nói vừa thở hổn hển: “Mau cởi quần áo ra đi”.

Trong xe im lặng. Một lát sau xe bắt đầu rung lên nhè nhẹ.

Từ trên khu nhà ở cao tầng phía xa, bỗng vọng lại một tiếng kêu, nhưng lập tức tắt lịm, giống như người đang nói bỗng nhiên bị bịt chặt miệng lại.

Trong đêm đen, một bóng đen nhỏ dài, như con rắn độc, bay thẳng đến chiếc xe BMW.

Một tiếng “bụp” rất nhẹ, giống như tiếng nổ của chiếc túi ni lông nhỏ bị bóp vỡ. Xe BMW bỗng nhiên rung lắc rất mạnh, tiếp đó yên tĩnh trở lại.

Không rõ bao lâu, đèn trên phố phía xa dần dần tắt, đêm khuya ập đến thành phố Thiên Nam, đã quá nửa đêm rồi.

“Tic, tíc, tíc ...”. Một hồi chuông báo thức, lay gọi Đinh Lực Cường đang ngủ trên giường tỉnh dậy.

“Dậy, dậy đi, 6 giờ là phải nhận ca rồi”. Mấy người trong nhà vội vàng bò dậy.

Đinh Lực Cường là một người làm công bình thường, học hết cao trung không thi vào đại học được nên ra xã hội tìm việc làm. Được người đồng hương giới thiệu, đã nhận được một vị trí bảo vệ viên trong công viên Cảnh Lam.

Xếp hàng vào nhà vệ sinh, vội vàng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề, Đinh Lực Cường đến chòi bảo vệ. Công việc bảo vệ rất khô khan, cũng rất nhạt nhẽo, thoải mái duy nhất là khi đi tuần, có thể đi lại nhiều lần, coi như được đi bách bộ.

Sau khi nhận ca, tiểu Vương kéo tay Cường: “Anh Cường này, sáng nay đến lượt anh đấy, cái việc nhặt rác này khiến tôi buồn nôn muốn chết”.

Bảo vệ của Cảnh Lam, còn có chức trách duy trì vệ sinh công viên. Buổi tối, đây là nơi gặp gỡ của các cặp tình nhân, nhưng từ 7 giờ sáng còn có số đông người ở trong khu phải đi bộ qua công viên để tới bến xe buýt đón xe đi làm. Cho nên, trước 6 giờ 30 phải thực hiện việc dọn hết dấu tích từ tối hôm trước còn để lại, đó là một nhiệm vụ của bảo vệ, vì công viên không giao thầu cho công ty vệ sinh.

Thực tế, phải nhặt những loại như bao cao su tránh thai, giấy vệ sinh ... là việc bảo vệ viên ghét nhất, toàn phải chui vào những chỗ sâu trong các hàng cây để thu nhặt, đã phiền phức, lại phát buồn nôn.

Nhân viên bảo vệ phải luân phiên làm công việc này, không ai muốn làm nhiều hơn ai.

Đinh Lực Cường cầm lấy chiếc kẹp cán dài và túi đựng rác, từ từ đi về hướng công viên.

Khi đi ngang qua vị trí đỗ xe, cậu ta thấy là lạ, chiếc xe BMW cậu ta chưa nhìn thấy đỗ ở đó bao giờ. Là bảo vệ tất phải nhớ rõ số xe và vị trí đỗ xe của chủ doanh nghiệp, nhưng chiếc xe này cậu ta chưa hề nhìn thấy.

Cậu ta đi tiếp, nhìn biển số gắn phía sau xe BMW, đúng rồi, xe này không phải xe của tiểu khu Cảnh Lam.

“Kỳ lạ, không phải xe ở đây, vậy mà đỗ xe lại không có người trông coi, Đinh Lực Cường đặt dụng cụ trong tay xuống, đi vòng lên đầu xe xem.

Đến trước đầu xe, nhìn qua kính chắn gió vào trong, Đinh Lực Cường giật thót người lại.

Trên tấm kính chắn gió ở phía trước, có một lỗ thủng to như quả bóng bàn, 2 người trong xe, một nam một nữ, trần như nhộng, bị một thanh cốt thép xuyên qua ghim cứng vào ghế, trong xe chỗ nào cũng có vết máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.