Tắt di động, Tiêu Hiểu Bạch quay đầu nhìn tiểu Chu và tiểu Tiền đang ở phía sau, suy nghĩ rồi vẫn phải nói rõ tình hình với bọn họ.
“Tuy anh Lý nói vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy Diệp Lễ Thành không phải là hung thủ, cậu ta chỉ là người lái xe chở hàng, ở chỗ cậu ta cũng không có chỗ nuôi lợn, mà nếu cậu ta giết người rồi nuôi lợn thì cậu ta đã không để lại manh mối rõ như thế này”. Tiêu Hiểu Bạch nhăn trán nhíu mày nói tiếp: “Tôi thấy không phải quá nguy hiểm đâu? Các cậu thấy thế nào?”.
Tiểu Chu và tiểu Tiền nhìn nhau, lại nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch, tiểu Tiền nói: “Anh Tiêu, chúng tôi tin tưởng vào phán đoán của anh, nhưng con dao đó là thế nào? Mà trên nó hình như có máu, chúng ta vẫn phải thận trọng nhé”.
“Nếu xin viện trợ của cảnh sát võ trang sẽ rất lâu, tôi sợ rằng Diệp Lễ Thành sau khi về nhà phát hiện ra điều gì không hay, nó chạy trốn mất thì đầu mối chúng ta khó khăn lắm mới tìm ra lại đứt luôn. Thôi, thế này, tớ xông vào trước, hai cậu theo sau”.
3 người vừa đi đến trước cửa nhà Diệp Lễ Thành, thì nhìn thấy cậu ta cưỡi mô tô chạy ra ngoài. Tiểu Chu thân thủ nhanh nhẹn, bay mình đạp ngã Diệp Lễ Thành, xe mô tô đổ nghiêng đè lên chân cậu ta, Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Tiền nhanh chóng lao lên khóa luôn cậu ta lại.
Diệp Lễ Thành bị xe đè lên chân hình như bị thương nhẹ, nên bước đi khập khiễng, tiểu Tiền và tiểu Chu phải dìu cậu ta đến bên cạnh xe, cửa xe bật mở, cậu ta bị nhét vào trong xe.
Khi Diệp Lễ Thành vào xe, nhìn thấy em trai mình, cậu ta sững sờ, hai anh em không nói gì với nhau, chỉ nghe Diệp Lê Phương gọi nhỏ một tiếng: “Anh ... ”
“Anh em gặp nhau cảm giác thấy thế nào? Để tôi hỏi từng người hay các cậu hãy thật thà khai báo? Hiện nay các cậu gây ra phiền phức quá lớn rồi, nếu để kéo dài càng phải chịu khổ nhiều đấy”. Mở đầu, Tiêu Hiểu Bạch tấn công luôn đòn tâm lý.
Hai anh em chúng nhìn nhau, thằng anh vừa định nói thì thằng em nói ngay: “Anh, anh phạm vào cái án gì đấy? Tại sao cảnh sát tìm thấy đầu ngón tay người chết trên xe của anh, vừa rồi làm em nôn ra muốn chết”.
Nghe em nói vậy, Diệp Lễ Thành há hốc miệng, rất lâu mới định thần lại được, rất lâu sau mới ấp úng: “Mày nói sao? Đầu ngón tay người à, tao có nghe nhầm không đấy?”
Vì liên quan đến sinh mệnh một con người, để thoát khỏi bị nghi vấn, hai anh em Diệp Lễ Thành và Diệp Lễ Phương đã nhanh chóng khai ra tất cả những điều mình biết.
Cậu em Diệp Lễ Phương là dân ngụ cư không nghề, thích đàn đúm với lũ trẻ cùng loại ở thôn mới ngoại thành, họp thành nhóm gọi là “Bang Hắc Hổ”, không có việc thì chỉ nghĩ quấy phá, học cách hành sự kiểu xã hội như trong phim ảnh.
Con dao dài là của Diệp Lễ Phương, trước không lâu, vì một người qua đường đâm xe vào cậu ta trên phố, cậu ta bắt đối phương phải quỳ xuống xin lỗi, đối phương không chịu và trong cơn tức giận đã nện cho cậu ta một trận. Lúc đó chỉ có một mình, đánh không lại được đối phương nên sau khi thua trận, đành lén lút theo sau và biết được chỗ ở của gia đình người này, tối hôm kia, nhân khi đối phương rời khỏi nhà, cậu ta chém cho một nhát vào cánh tay rồi bỏ chạy.
Tiêu Hiểu Bạch đến Đồn Công An ngoại thành đề nghị kiểm tra, đúng là 2 ngày trước có một gia đình báo án, họ khai người đàn ông chủ nhà bị người khác chém cho một dao ngay trước cửa nhà, hiện vẫn còn trong bệnh viện, Đồn Công An đang lập án để trinh sát, vẫn chưa có đầu dây mối rợ gì, với đầu mối của Tiêu Hiểu Bạch, đã giúp họ phá ngay được vụ án ấy.
Người anh Diệp Lễ Thành, là một tài xế xe tải bình thường, chủ yếu buôn bán và vận tải tuyến đường ngắn. Theo lời khai của anh ta, nguồn gốc lợn hơi của anh ta chủ yếu từ một trại chăn nuôi ở phía nam thị trấn Hắc Thủy. Lợn ở trại này, có giá rẻ hơn nhiều so với những nơi khác, nhưng chất lượng thì thua kém xa, lại thường xuyên có lợn ốm.
Anh ta thông qua lò mổ để xử lý loại lợn này, cho nên luôn luôn lo lắng sự việc bị bại lộ.
Xét hỏi kết thúc đã hơn 9 giờ tối, cả bọn rời khỏi Đồn Công An ngoại thành thì đèn đường phố đã sáng choang từ lâu.
“Đói cả rồi nhỉ? Hôm nay muộn quá rồi, mai lại đến trại chăn nuôi ấy soát xét. Đi, tối nay tớ đãi, chúng ta đi ăn lẩu tê cay nhé, ngon hơn không đủ tiền”. Tiêu Hiểu Bạch chỉnh lại quần áo, mỗi tay một người, lôi tiểu Chu và tiểu Tiền ra khỏi xe.
Phố ăn tối là nơi tụ họp nhà hàng ăn có đẳng cấp, ở đây từ 9 giờ tối đến 2 giờ sáng, hầu như các nhà đều chật ních khách, làm ăn thật là phát đạt.
3 người đến một nhà hàng lớn bán lẩu tê cay, chủ quán là một phụ nữ rất tinh nhanh và có năng lực, nghe nói là người Thành Đô, bảng hiệu nhà hàng này cũng đề rõ bảng hiệu lẩu tê cay chính tông Thành Đô.
3 người chọn chỗ ngồi, chọn đồ ăn, mỗi người lại chọn một rá thức ăn mình thích đặt lên giá ở cạnh bàn, đợi sôi rồi tự thả vào.
“Bà chủ, đổi cho tôi đĩa xì dầu nhé. Tôi cần tỏi đập nhỏ, xì dầu ít thôi, dấm cho nhiều lên nhé”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy đĩa xì dầu mang lên có dầu vừng, rõ ràng không vừa ý.
“Được ạ, xin đổi cho anh ngay”.
Đĩa xì dầu mới đã mang lên, canh trong nồi đã sôi, mấy người đều bỏ đồ ăn mình tự chọn vào nồi, sau khi chín thì vớt ra, vừa ăn vừa nói chuyện trời đất.
“Anh Tiêu, anh nói anh cũng chỉ hơn tôi với “đầu lợn” 2 tuổi thôi, tôi và đầu lợn lại gia nhập ngành còn sớm hơn anh, mà tại sao cái gì hình như anh cũng biết, tôi và “đầu lợn” so với anh, về cơ bản thật đáng xấu hổ, cái gì cũng không hiểu”. Tiểu Tiền nói nửa đùa nửa thật.
“Nói bậy, tớ đâu có giỏi như cậu nói? Chẳng qua là khi ở trường cảnh sát, thày giáo dạy rất nhiều điều, sau khi về Cục, tớ học thêm ở anh Lý một số kiến thức pháp y, còn lại đâu có hiểu gì nhiều. Như cậu và cậu Chu, tớ rất khâm phục, hôm nay cú đá của tiểu Chu lợi hại thật, cậu chắc cũng tương đương, nhưng nếu là tớ, chắc không bắt giữ nổi Diệp Lễ Thành”.
Sau lời nói ấy, tiểu Chu và tiểu Tiền đều cười sằng sặc. Tiêu Hiểu Bạch nhìn sang bàn bên cạnh, bỗng sực nhớ ra: “Ái chà, các cậu xem, tớ thật chẳng ra gì, uống rượu là bị dị ứng, cho nên trước nay đều không uống rượu, thế là quên gọi luôn. Thế nào, hai cậu, mỗi người 2 chai đã nhé? Tớ lấy trà thay rượu tiếp các cậu là được rồi”.
Gọi người phục vụ đưa đến 4 chai bia, Tiêu Hiểu Bạch tự tay rót cho tiểu Chu và tiểu Tiền: “Hôm nay cùng tôi chạy suốt cả ngày, đã quá vất vả, cốc này nhất định phải cạn. Kết thúc vụ án này, tôi nhất định mời mọi người ăn đại tiệc”.
Đang khi ăn uống vui vẻ, Tiêu Hiểu Bạch không chú ý làm rơi vỡ đĩa xì dầu, vừa ngoắc tay gọi nhân viên thay đĩa khác, thì nghe từ bàn bên cạnh một giọng lanh lảnh vang lên: “Bà chủ, đổi cho tôi đĩa xì dầu nhé, tỏi cần tỏi đập nhỏ, xì dầu ít thôi, dấm cho nhiều lên nhé”.
Tiêu Hiểu Bạch ngoái đầu nhìn lại, bàn bên cạnh có 2 người, một phụ nữ trẻ ngồi cùng một người đàn ông vẻ rất thân mật, người đàn ông kia gắp một miếng thức ăn đang đưa vào miệng cô ta. Tiêu Hiểu Bạch nhìn sang người phụ nữ, một chút sững sờ, ngồi ngây ra nhìn họ.
Tiểu Tiền đã gọi đổi cho Tiêu Hiểu Bạch đĩa xì dầu như thế, nhìn thấy bộ dạng Tiêu Hiểu Bạch khác thường liền nhìn theo ánh mắt của anh: “A, đó chẳng phải là giáo sư Lưu đó sao? Sao cô ta lại ở đây, có nên đến chào hỏi cô ta không?”
Tiêu Hiểu Bạch đã định thần lại: “Không được làm bừa, không quấy nhiễu thế giới 2 người của người khác”. Nói xong, vớt thức trong nồi ra bát, lấy chiếc tăm tre cắm vào miếng thức ăn chín, chấm vào đĩa xì dầu, rồi vùi đầu vào ăn uống.
Mặt bàn ăn bỗng nhiên xuất hiện thêm 2 giọt nước, Tiêu Hiểu Bạch dùng tay lau lên mắt: “Mẹ nó, lẩu tê cay hôm nay cay thật, đến nước mắt cũng cay”.