Đây là một đốt ngón tay người, theo độ to nhỏ của ngón và khớp ngón để đánh giá nó là đốt thứ 2 của ngón giữa hoặc ngón chỏ. Hai đầu đốt có vết nhai gặm của lợn khá rõ ràng, thịt ở trên đốt còn dính lại một ít, nhưng phần lớn ở 2 đầu lộ ra xương trắng ởn.
Cậu trai trẻ nhìn thấy đốt ngón tay trên tay Tiêu Hiểu Bạch, thì giãy giụa mạnh hơn trong một lúc, tiểu Chu và tiểu Tiền cho rằng y muốn chạy nên ra sức ghì chặt cậu ta, ai ngờ cậu ta cong người bắt đầu nôn ọe, đại loại cậu ta ngủ cả ngày, trong bụng chẳng có thức ăn nên chỉ là nôn khan, nôn ra toàn nước.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn sang cậu ta, anh biết rõ cậu ta không thể là hung thủ, cậu ta chỉ không may vận chuyển phải số lợn ấy mà thôi. Anh ra hiệu cho tiểu Chu và tiểu Tiền buông cậu ta ra, cậu ta ngồi xổm tại chỗ nôn ọe.
Đợi cậu này dần dần lấy lại nhịp thở, đứng được dậy, nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch đang chòng chọc nhìn mình, cậu ta vội nói: “Cái thứ này, tôi thật không biết là việc gì, tôi thề là tôi không giết người, chỉ là giúp người khác bán lợn giá rẻ mà thôi”.
Lời cậu này nói, Tiêu Hiểu Bạch hoàn toàn tin được, giết người xong, nuôi lợn, sau đó lại tự dùng xe của mình chở đến lò sát sinh, còn để lại manh mối, nếu đó thật sự là hung thủ thì kẻ này mười phần thì có đến 9 phần điên.
“Cậu có thể nói bừa, nhưng cậu phải làm sao để tôi tin cậu chứ? Nếu hôm nay cậu không khai rõ, chà! Tội giết người nặng lắm, cậu có biết không?”. Câu này là Tiêu Hiểu Bạch dùng để đe dọa, chỉ có như vậy, cậu bé này mới thực sự khai ra tất cả.
Cậu trai trẻ này nghe được câu nói ấy, vội vàng gật đầu lia lịa: “Nhất định tôi sẽ khai rõ hết tất cả”.
Diệp Lễ Phương, nam, 19 tuổi, dân du cư không nghề nghiệp. Chiếc xe là của anh trai Diệp Lễ Thành. Hàng năm Diệp Lễ Thành chuyên chạy xe vận tải đường ngắn kiêm buôn bán đủ loại, sáng nay Diệp Lễ Thành từ ngoài chạy về nói có việc rất gấp phải đi, nhờ em trai giúp đưa hàng trên xe giao cho lò mổ lợn. Diệp Lễ Thành đến lúc này vẫn chưa về nhà.
“Theo lời cậu khai, anh trai cậu chỉ là người lái xe tải bình thường, còn cậu chỉ giúp anh đưa giao một chuyến hàng, thế cậu nghĩ chúng tôi đến đây làm gì? Cuối cùng thì cậu còn giấu giếm điều gì?”.
“Anh tôi từng nói với tôi, lợn anh ấy mua phần lớn đều có vấn đề, không biết ngày nào sẽ bị cảnh sát để ý đến, hôm nay tôi thấy các anh, tôi cho rằng các anh đến bắt người”.
“Anh cậu không cho cậu biết số lợn này mua ở đâu à?”. Điều quan tâm nhất của Tiêu Hiểu Bạch vẫn là nguồn gốc của lợn.
“Không, anh tôi khôn lắm, đến tôi vẫn còn giấu, đường của anh ấy rộng, bạn bè rất nhiều, có lúc mua bò, có lúc lại mua lợn, cứ cái gì kiếm được tiền là anh ấy mua bán hết, tôi cũng không biết anh ấy mua bán những thứ ấy ở đâu”.
Tiêu Hiểu Bạch hỏi thêm một số vấn đề khác nữa, anh phát hiện Diệp Lễ Phương không giấu giếm, cậu ta thật sự không biết gì hơn.
Lấy ra túi vật chứng, cho đốt ngón tay vừa tìm thấy vào trong túi, sau đó đem ra cất lên xe. Đốt ngón tay này ở trong bụng lợn, nó thải ra ngoài trong quá trình vận chuyển, những thứ này còn phải giữ lại chuyển giao cho anh Lý để giám định.
Quay trở vào sân, Tiêu Hiểu Bạch nghĩ một lát rồi phân công tiểu Chu và tiểu Tiền vào trong nhà lục soát thêm xem có manh mối gì không, nghe Tiêu Hiểu Bạch nói vậy, Diệp Lễ Phương lại vội vã muốn xông vào trong nhà, lại bị tiểu Chu và tiểu Tiền ấn ngồi xuống đất, lần này thì không buông ra nữa mà khóa tay lại luôn.
“Cậu vẫn còn việc gì vẫn đang giấu giếm phải không?”. Tiêu Hiểu Bạch đã hơi nổi cáu, thằng bé này rõ ràng đã gây khó chịu cho mình, mới vừa rồi còn biểu hiện rất thật thà, bây giờ thì ra vẫn còn giấu giếm.
Lần này, đối mặt với câu hỏi của Tiêu Hiểu Bạch, Diệp Lễ Phương không nói lên lời.
Thấy thằng bé này không trả lời, Tiêu Hiểu Bạch cũng không muốn mất thời gian với nó nữa, trực tiếp gọi tiểu Tiền vào nhà tiến hành lục soát, để tiểu Chu kéo gã thanh niên này vào theo sau.
Trong nhà hết sức hỗn độn, mùi hôi thối của tất chân và thuốc lá, xông lên đến nhức mũi, nền nhà ngổn ngang, đầu thuốc lá, vỏ hạt hướng dương vứt đầy nền, giống như vài năm chưa hề quét dọn, trong góc vỏ chai bia chất thành một đống.
“Mẹ nó, chỗ này là chỗ cho người ở à, đơn giản gọi là ổ lợn, mà ổ lợn còn sạch sẽ hơn ở đây”. Tiểu Tiền vừa bịt mũi vừa chửi rủa.
Đồ dùng trong nhà rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường ngủ, đối diện giường có chiếc máy thu hình và đầu DVD, còn một chiếc tủ quần áo, đó là tất cả vật dụng trong nhà.
Dưới chiếc gối trên đầu giường, phát hiện một con dao dài khoảng 60 cm, Tiêu Hiểu Bạch tuốt dao ra khỏi vỏ, xem xét kỹ lưỡng, thân dao rất sạch tựa như chỉ là tàng trữ, cất giấu vì bị cấm dùng mà thôi, Tiêu Hiểu Bạch chú ý đến rãnh máu trên thân dao, có dấu vết màu đỏ.
“Màu đỏ trong này là gì?”. Tiêu Hiểu Bạch chỉ vào rãnh máu trên con dao hỏi Diệp Lễ Phương.
Diệp Lễ Phương không trả lời, chỉ nhìn Tiêu Hiểu Bạch bằng ánh mắt căm hận.
Lại tiếp tục tìm kiếm ở trong nhà, ngoài việc tìm thấy khoảng 5000 đồng tiền giấy dưới đệm ra, không còn thấy gì đặc biệt, Tiêu Hiểu Bạch phân công tiểu Chu và tiểu Tiền đưa Diệp Lễ Phương ra xe, chuẩn bị về Cục thẩm vấn tiếp.
Diệp Lễ Phương được ngồi ở băng ghế dưới, cùng với Tiêu Hiểu Bạch, từ lúc phát hiện con dao dài tàng trữ, Diệp Lễ Phương bắt đầu không nói lời nào, Tiêu Hiểu Bạch đoán con dao dài này nhất định có vấn đề, trong rãnh máu của dao có dấu ấn màu đỏ, rất có khả năng là máu người để lại.
Khi xe vừa qua cổng thôn mới, đón mặt là một chiếc mô tô chạy lại, Tiêu Hiểu Bạch thấy Diệp Lễ Phương ngồi bên cạnh bỗng hơi giật mình, nét mặt căng thẳng, sau đó lại trùng xuống ngay.
Người kia chính là Diệp Lễ Thành, Tiêu Hiểu Bạch bỗng nhiên hiểu ra.
“Tiểu Chu, quay đầu, theo chiếc mô tô kia, đó là Diệp Lễ Thành”. Ánh mắt thù hận của Diệp Lễ Phương ngồi bên cạnh, càng làm cho Tiêu Hiểu Bạch xác định phán đoán của mình hoàn toàn đúng.
Theo sau chiếc mô tô, từ từ ngoặt vào trong thôn, Tiêu Hiểu Bạch ra hiệu cho tiểu Chu dừng xe lại: “Chúng ta đi bộ vào, nếu đánh xe, đối phương sẽ cảnh giác hơn, lần này đúng là cá vào trong rọ.
Tiểu Chu đỗ xe vào bên đường, mấy người cùng xuống xe.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Hiểu Bạch vang lên, là anh Lý gọi lại.
“Tiểu Tiêu, Cậu ở đâu vậy, có việc cần nói với cậu: Ở một lò mổ khác, chúng ta lại phát hiện ra trong dạ dày của lợn có tổ chức cơ thể người, nhưng lần này là cả một cục thịt, tôi vừa đem về để kiểm nghiệm, miếng thịt này đã bị người dùng dao sắc cắt ra, mà còn bị thương khi còn sống”.
“Còn nữa, tôi sẽ mang tất cả các đốt ngón tay và miếng thịt ấy để so sánh đối chiếu, chắc là của cùng một người, một phụ nữ tuổi ngoài 60, miếng thịt đó đã bị người nấu lên, trên bề mặt miếng thịt, ngoài dấu gặm của lợn, còn có dấu vết gặm nhai của con người.
“Như vậy có nghĩa là, ngoài một nghi phạm giết người và thợ nuôi lợn, rất có khả năng sẽ gặp phải bộ tộc ăn thịt người. Khi làm án, các cậu phải hết sức cẩn thận, thấy không ổn phải xin trợ giúp từ cảnh sát võ trang đấy nhé”.