[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 22 : Ác quỷ của địa ngục




Cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch, theo sự chỉ dẫn của con trai Lý Vĩnh Kim, tìm thấy một chiếc chum đặt trong nhà kho, gần một nửa phần thi thể phụ nữ lọc thành mảng đã được ướp muối xếp trong đó. Người dân trong thôn đến giúp việc dọn dẹp khi vừa nhìn thấy đều bịt chặt miệng chạy ra ngoài nôn ọe.

Tiêu Hiểu Bạch thở dài, gọi điện về Cục yêu cầu anh Lý đến tiến hành xử lý.

Lý Vĩnh Kim ngay sau khi bị bắt giữ, một mực im lặng, không nói một lời, Tiêu Hiểu Bạch cũng đã quá ngán ngẩm, chỉ khóa tay vứt hắn trên xe, đợi trở về sẽ xử lý.

Sau khi về thôn, ông bí thư già kéo tay Tiêu Hiểu Bạch, luôn miệng nói việc đáng xấu hổ, trong thôn mình xảy ra việc như vậy thật xấu hổ, trong họ nhà mình xảy ra việc đó càng xấu hổ hơn. Tiêu Hiểu Bạch chỉ biết an ủi ông vài câu, nói rằng thực tế cũng chẳng làm gì được, rồi cũng không phàn nàn gì nữa.

Các đồng nghiệp của thị trấn cũng đã kịp đến nơi, anh chàng đồn trưởng giỏi thật, cả tốp người vũ trang đầy mình. Tiêu Hiểu Bạch gặp Đồn trưởng, nói đôi lời khách sáo, yêu cầu để lại vài cảnh sát viên bảo vệ hiện trường, đợi pháp y đến sử lý, còn mình cùng tiểu Chu và tiểu Tiền đưa ngay Lý Vĩnh Kim về Đồn Công An thị trấn, chuẩn bị tiến hành xét hỏi.

Khi sắp đi, con trai 8 tuổi của Lý Vĩnh Kim túm chặt vạt áo Tiêu Hiểu Bạch: “Chú ơi, ở lại đây, cháu sợ”, câu nói làm trái tim Tiêu Hiểu Bạch nhói đau, không nói một lời, anh kéo cháu bé lên xe.

Cả hàng người xe rầm rộ xuất phát.

Tuy sự thực đã được suy đoán đúng, nhưng lời khai của Lý Vĩnh Kim đã khiến tất cả cán bộ chiến sỹ cảnh sát có mặt đều thấy không rét mà run.

Theo lời khai của gã, tối ngày 11 tháng 11, gã tự mình dùng thừng thít cổ mẹ đến chết, tiếp đó cắt mảng thịt đùi nấu lên ăn, vì nấu chưa nhừ nên gã vứt ra nuôi lợn. Sau đó gã đem thịt tay chân và phần đầu của mẹ mình vứt cho lợn ăn, phần thịt còn lại sau khi ướp muối gã để lại trong nhà.

Gã thẳng thắn, thịt người ăn không ngon, nhưng vứt đi thì tiếc, nên gã vẫn giữ lại. Xương đùi và xương sườn sau khi lọc ra, gã đều cho vào bếp làm củi đốt, hòng phi tang chứng cứ. Cảnh sát hỏi hắn tại sao lại làm như vậy, có phải do quan hệ của gã với mẹ quá tồi không?Gã một mực im lặng, không trả lời.

Tiêu Hiểu Bạch biết rõ, theo giám định của anh Lý về miếng thịt đùi đã phát hiện, mẹ của Lý Vính Kim không phải chết do ngạt thở, vì khi gã cắt miếng thịt đùi thì vết thương còn có phản ứng co cuộn, đây là chứng cứ nói rõ lúc đó người vẫn còn sống. Nhưng theo lời thuật lại của gã, sau đó đến khi cắt phần đầu, vẫn chưa nhìn thấy máu chảy ra với lượng nhiều, từ đó có thể suy đoán mẹ hắn rất có thể tỉnh lại sau hôn mê, vì đau đớn mà sốc cho tới chết.

Với sự thực này, Tiêu Hiểu Bạch không nói ra, anh tự cho rằng không thể chịu đựng nổi bi kịch về luân lý con người kiểu này.

Vì sao có việc này? Lý Vĩnh Kim không trả lời. Có lẽ, bản thân gã cũng không hiểu tại sao gã lại làm như vậy. Ông bí thư già đã nói, lúc bình thường gã đối với mẹ khá tốt, cũng không thấy có biểu hiện gì về bệnh thần kinh hay bị ức chế về tinh thần, làm ra việc này, nhất định là do ma quỷ nhập tâm rồi.

Phải, đúng vậy, là một con ác quỷ đến từ địa ngục đã nhập vào người gã.

Bước ra khỏi cánh cổng Đồn Công An, Tiêu Hiểu Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, anh cất giọng hát một bài hát đượm buồn mà sâu lắng.

“ All.around.me.are.familiar.faces,……”

Đây là bài “MAD.WORLD”, anh hát rất nhiều lần, từ trước chưa bao giờ anh thấy thương cảm như hôm nay. Anh đang nghĩ: Thế giới điên cuồng này, nếu không phải đối phương điên, thì nhất định là mình đã điên rồi. Anh không sao tin được những việc mình nhìn thấy lại là sự thực, càng không thể tin được sự việc ấy lại xảy ra ngay sát bên mình.

“Chú ơi, chú hát bài gì thế? Nghe rất hay, nhưng cháu nghe chẳng hiểu câu nào”. Không rõ từ lúc nào, tiểu Chu dẫn cháu bé con trai Lý Vĩnh Kim đã đến đứng ngay bên cạnh Tiêu Hiểu Bạch.

“Chú hát nhắng nhít ấy mà, tất nhiên cháu nghe không hiểu là đúng rồi, nhưng khi lớn lên, cháu sẽ hiểu rõ”. Tiêu Hiểu Bạch cúi thấp người, vuốt má, cười và nói với cháu.

“Cháu nghe hiểu, tuy cháu không biết chú hát cái gì, nhưng cháu nghe, cháu lại rất muốn khóc, cũng giống như tối hôm ấy ...”

Im lặng rất lâu, Tiêu Hiểu Bạch ôm chặt cháu bé: “Lý Dũng, đi, chú đưa cháu đi gặp một cô rất xinh, cháu đồng ý không?”

“Vì sao lại cần đi gặp cô xinh đẹp, cháu muốn ở cùng với chú, chú Tiểu Chu và chú Tiểu Tiền đối với cháu đều rất tốt”. Lý Dũng nghiêng đầu, hình như không muốn đi.

Cô xinh đẹp ấy, có thể giúp cháu quên đi nhiều việc cháu không cần phải nhớ. Trước kia ngồi xe ô tô chú rất sợ, cô ấy điều trị giúp chú, giờ chú khỏi sợ hẳn rồi. Đi cùng chú, sau khi xong việc chú đưa cháu đi chơi khu giải trí, được không?”

“Vâng ạ!”. Vừa nghe được đi khu vui chơi giải trí thì cháu bé liền đồng ý ngay, sau đó ngẫm nghĩ một lát rồi nghẹo đầu nói: “Chú lớn như thế mà đi xe còn sợ, thật xấu hổ. Cháu đi xe không biết sợ”.

Tiêu Hiểu Bạch cười, không nói gì.

Hơn 10 phút sau, tại Phòng chẩn trị tâm lý Nước Ngọt.

“Sao lại đưa một đứa trẻ đến đây vậy?”. Lưu Lê hỏi Tiêu Hiểu Bạch.

“Tiểu Chu, cậu hãy đưa Lý Dũng ra ngoài chơi một lát, đợi tôi gọi hãy vào nhé”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn tiểu Chu gật gật đầu, tiểu Chu liền dẫn Lý Dũng đi ra ngoài.

“Thằng bé này, đã phải trải qua những việc thật là kinh khủng, cô là nhà tâm lý học chuyên môn, tôi muốn cô giúp cho thằng bé quên đi những ký ức đau buồn”. Trong khi nói chuyện Tiêu Hiểu Bạch nhìn chăm chăm vào chiếc chậu hoa cảnh đặt trong góc phòng.

“Tôi cần phải biết rõ tình hình cụ thể”.

“Là thế này ....”. Tiêu Hiểu Bạch thuật lại sự việc về đại thể, kể xong, trong phòng tĩnh lặng.

Rất lâu sau, Lưu Lê mới phá tan im lặng: “Nếu anh nói gã đàn ông ấy không có bệnh về thần kinh thì tôi cảm thấy cả thế giới đều điên loạn hết rồi. Tôi không thể tưởng tượng nổi”.

“Tôi cũng thế”. Lại một hồi im lặng đến nghẹt thở.

“Tôi gọi tiểu Chu đưa cháu bé vào, cô cố sức để cháu quên đi ký ức ghê sợ này nhé”.

“Anh cũng đã học về tâm lý, anh biết đấy, loại ký ức này khó có khả năng bị phai mờ. Nó có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn, tôi chỉ có thể hướng dẫn và tư vấn về tâm lý cho cháu mà thôi, hy vọng việc này, chưa gây cho cháu ám ảnh quá nặng nề”.

Cháu bé được đưa vào phòng trị liệu, Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu sốt ruột ngồi chờ tại phòng khách.

Khoảng nửa giờ sau, cánh cửa phòng trị liệu được mở ra.

“Sao rồi?”. Tiêu Hiểu Bạch vội hỏi.

Lưu Lê xoa nhè nhẹ vào vết sẹo trên cổ cháu bé, khá lâu sau mới lên tiếng: “Vết thương trên da thịt rất dễ lành, vết thương về tâm hồn lại mãi mãi không thể lấp đầy”.

Nét mặt Tiêu Hiểu Bạch bỗng chốc tối sầm lại.

“Nói với chú đi, có thấy khá hơn không?”

“Không khá, vừa rồi cháu lại gặp ác mộng. Cháu không muốn ở đây, cháu sợ lắm”.

“Được rồi, chú đưa cháu đi chơi khu giải trí. Tiểu Tiền, cậu đưa cháu ra trước đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Hiểu Bạch và Lưu Lê.

“Hết bao nhiêu tiền?”.

“Không cần đâu, lần này tôi tự nguyện giúp thôi”.

“Đây là quy tắc, tôi vẫn trả theo giá như trước đây đã điều trị cho tôi nhé”.

Đặt tiền xuống bàn, Tiêu Hiểu Bạch chuẩn bị bước đi.

“Mỗi lần anh tới, trừ việc trị liệu và công việc, anh không muốn ở lại một lúc hay sao?”. Trong lời nói của Lưu Lê, mang chút giọng ai oán.

Tiêu Hiểu Bạch dừng bước, anh xoa xoa lên lồng ngực mình.

“Vết thương trên da thịt rất dễ lành, vết thương về tâm hồn lại mãi mãi không thể lấp đầy”. Nói xong câu ấy, không quay đầu lại, anh bước thẳng ra ngoài.

Trong phòng còn lại một mình Lưu Lê sững sờ ở đó, qua đi rất lâu, cô bỗng gục xuống sô pha, cất lên tiếng khóc nấc nghẹn.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả (Hậu ký): Vụ án này hoàn toàn có thực, đã thể hiện trong loạt án hiện thực, tiêu đề trong tin tức là “Ác nam giết bố mẹ nấu thịt ăn”. Nếu bạn có hứng thú xin tìm đọc ở tài liệu ấy. Khi tôi đọc bài, thực sự không thốt lên lời, tôi không biết người đàn ông ấy có phải điên không, nếu không phải, tôi không biết sự việc này phải giải thích thế nào.

.............................................................................................

Vụ án này, khi viết tôi thực sự rất mệt mỏi. Có bạn đọc nói: Vụ án này không như vụ án án đầu tiên là dẫn dắt người đọc vào đến thắng lợi. Có lẽ là vì vụ án này phần luận cứ, suy đoán hơi ít mà phần tra soát, sàng lọc, loại trừ lại rất nhiều.

Viết về vụ án này, tôi muốn gợi ý cho mọi người đối với những suy nghĩ trái chiều về thực tế của vụ án, giả dụ có thể tránh đi một số bi kịch, như vậy sẽ giảm bớt đi chút ít tổn thương của đứa trẻ.

Tôi không biết trong thực tế kết cục về đứa con trai của hung thủ như thế nào, nhưng có thể khẳng định vết thương về tâm lý của cháu mãi mãi không thể lấp đầy.

Về bi kịch của luân lý đạo đức, có hay không có thể giảm bớt đi chút ít.

Cuối cùng thì vụ án tôi đã viết xong, có bạn đọc nói: Dưới ngòi bút của tôi, cảnh sát hình sự quá cảm tính, quá ủy mị, quá yếu đuối. Có lẽ, nhân vật dưới ngòi bút của tôi chính là tôi trong hiện thực. Nhưng tôi muốn hỏi mọi người, chẳng lẽ cứ phải lạnh lùng, cứng rắn, gặp trẻ con vẫn giữ tác phong như thế, cũng không động lòng, không thương xót thì mới là cảnh sát hay sao? Người cảnh sát chẳng lẽ không phải là bố, không phải là người con à? Điều tôi muốn viết, là người cảnh sát cũng có xương, có thịt, có tình cảm như con người bình thường.

Tôi muốn viết về những con người đang sống và làm việc, chứ không phải những cỗ máy móc; Tôi muốn viết về sự thực nhầy nhụa máu, nhưng cũng muốn nó còn mang hy vọng. Đó chính là mục đích của tôi, có lẽ mọi người không thích, nhưng đó lại là tâm tưởng của tôi. Tôi mong rằng có thể để bạn đọc sau khi đọc xong phải có điều để mà suy ngẫm, chỉ có vậy thôi.

Đêm nay đại loại sẽ không gặp ác mộng nữa, viết về vụ án này, thật quá đen tối, suy ngẫm về tình tiết quá nhiều, đêm đêm thường gặp ác mộng, cuối cùng đã hạ bút được rồi. Ha! Ha! .... thật mệt quá ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.