“Vĩnh Thắng, cậu làm gì vậy? Đồng chí cảnh sát chỉ cần hỏi vài câu, cậu tài giỏi thật đấy, cậu muốn gì hả? Cậu coi khinh cả cái mặt già của chú Quốc Ấn này hả?”. Ông bí thư thấy sự việc có vẻ căng thẳng nên vội chặn ngang giữa Tiêu Hiểu Bạch và Vĩnh Thắng: “Vĩnh Thắng, không được láo”.
“Chú Quốc Ấn, không phải cháu có ý ấy, muốn nói gì thì nói, không có chú Quốc Ấn cứu cháu năm đó, liệu cháu có sống được đến hôm nay không. Nhưng mẹ cháu đi sang bên ấy, là việc của nhà cháu, liên quan gì đến cảnh sát? cháu không muốn nói”. Vĩnh Thắng thấy ông bí thư chặn ngang trước mặt mình, lòng dịu hẳn đi.
“Không được, không muốn nói cũng phải nói, nó liên quan đến việc làm án của đồng chí cảnh sát”. Thái độ của ông bí thư già rất cứng rắn.
Sắc mặt Vĩnh Thắng lúc đầu đỏ lựng lên, một lúc sau lại trở lên trắng bệch, vứt luôn dụng cụ đang cầm trong tay, ngồi xuống bờ ruộng hút hết một túi thuốc lá vò, suy nghĩ rất lâu rồi mới đứng dậy, chậm rãi nói: “Chú Quốc Ấn, chú muốn cháu nói thì cháu nói, hôm nay người mất thì cũng mất rồi”.
“Mẹ tôi thực ra không phải đi miền nam đến nhà chị tôi để hưởng phúc hưởng lộc gì, chị tôi nói ở miền nam kiếm được rất nhiều tiền, thực ra không phải vậy mà chỉ là đi làm thuê, lại lấy phải thằng chồng là con quỷ cờ bạc, trong nhà chẳng có tiền đâu; 2 năm nay lại phải làm nhà, mắc nợ rất nhiều, không trả nổi, chủ nợ lại hối thúc đòi nợ. Mẹ con tôi bàn bạc, mẹ phải lên thành phố trông con cho người ta, phải làm người ở để kiếm chút tiền thêm vào trả nợ. Trong nhà có vài con lợn, bây giờ lợn cũng không còn, tôi lại không dám nói với mẹ việc này”. Vĩnh Thắng nhìn Tiêu Hiểu Bạch, nói xong vẫn ngồi nguyên tại chỗ, đầu cúi gằm xuống thật thấp, thở dài.
“Hết rồi à ?!”. Tiểu Hiểu Bạch vẫn chưa tin.
“Thế anh còn muốn biết gì nữa?”. Lý Vĩnh Thắng đứng phắt dậy: “Anh còn muốn biết gì nữa, tôi đã mất người lại còn mất mặt như thế vẫn chưa đủ sao?”
“Không phải ý ấy, tôi còn muốn nói điện thoại với mẹ anh một lần thôi, anh xem có được không?”
Lý Vĩnh Thắng nhìn sang ông bí thư, lại quay nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch, anh ta cầm túi thuốc vò đập đập vào đầu gối: “Đi, về nhà tôi tìm số điện thoại, mất người thì mất người rồi, mất mặt cũng mất mặt rồi, chẳng cần gì nữa”.
Vứt lại nửa xe phân, khóa lại hòm dụng cụ trên máy kéo, Lý Vĩnh Thắng và ông bí thư đưa nhóm Tiêu Hiểu Bạch cùng đi về.
Trên đường trở về, ông bí thư cứ lẩm bẩm mãi không dứt.
“Vĩnh Thắng này, cháu biết trong nhà không có đủ số tiền ấy, thì cũng nên nói với chú Quốc Ấn một câu chứ, tiền chú tiết kiệm được không nhiều, nhưng cũng có thể bỏ ra một phần giúp cháu. Mẹ cháu tuổi đã già như vậy, cháu vẫn để bà ấy đi ở đợ cho người thành phố, người bên ngoài biết, họ sẽ mắng cháu không có hiếu. Ngày mai lo đi đón mẹ về, việc trả nợ để chú Quốc Ấn nghĩ cách lo giúp cho.
Lý Vĩnh Thắng chỉ liên tục lau nước mắt, gật đầu trên cả đoạn đường đi. Ông bí thư nói một hồi rồi cũng thôi không nói nữa, chỉ còn lắc đầu thở dài.
Nhóm Tiêu Hiểu Bạch đi theo sau, mỗi người có cách nghĩ khác nhau. Tiêu Hiểu Bạch thì nghĩ: Anh chàng Lý Vĩnh Thắng này cuối cùng có phải là hung thủ không, công việc sàng lọc lần này liệu có rơi vào ngõ cụt hay không; Còn tiểu Chu và tiểu Tiền thì tự cất vấn: Sao người nông thôn lại chất phác và ngớ ngẩn thế.
Khi đi qua một bờ ruộng, ông bí thư bỗng lên tiếng: “Nhà ai làm thế này, than củi không rải vào bón ruộng, vứt vào mương nước làm gì thế? Bọn trẻ bây giờ thật chẳng hiểu gì cả”.
“Chú nói cái đống kia à? Nhà Vĩnh Kim đấy, sáng hôm ấy vừa tinh mơ nó đã mang ra vứt, chẳng biết nó làm cái gì, có vẻ bí hiểm lắm, vừa đúng sáng ấy cháu dậy rất sớm, khi ngồi trong mương ỉa bậy nhìn thấy mà”.
Ông bí thư gật gật đầu, không nói gì.
Khi đến gần đầu thôn, Tiêu Hiểu Bạch đang trầm tư suy nghĩ bỗng tỉnh lại: “À, mọi người vừa nói cái gì ấy nhỉ?”
“Không nói gì, chỉ là Vĩnh Kim vứt cả đống than củi vào trong mương nước chứ không đổ vào bón ruộng, cậu nói xem thật lãng phí”. Ông bí thư lắc đầu: “Có chút tiền là không biết tiết kiệm, không thể làm thế được chứ”.
Tiêu Hiểu Bạch nghe xong, hình như đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Ông bí thư, xin ông đưa tiểu Chu tiểu Tiền đến nhà Vĩnh Thắng trước; Tiểu Chu, tiểu Tiền, hai cậu phải giám sát nhà Lý Vĩnh Kim, tôi phải quay lại đó xem sao rồi trở lại ngay hợp bọn với các cậu”.
Tiêu Hiểu Bạch vội vứt bỏ suy nghĩ còn mơ hồ, xâu chuỗi lại sự việc còn đang hỗn loạn, một mình chạy trở lại chỗ vừa đi qua, vứt lại 4 người đứng đó sững sờ không hiểu gì.
“Đầu lợn, anh Tiêu có ý gì nhỉ? Là đi đến nhà Lý Vĩnh Thắng hay nhà Lý Vĩnh Kim? Cuối cùng là cần khống chế ai, tại sao tớ không hiểu gì cả?”. Tiểu Tiền ngây người nhìn theo sau bóng Tiêu Hiểu Bạch đang vội vã chạy ngược trở lại.
“Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai, đi nhà Lý Vĩnh Thắng trước, tớ đi nghe anh ta gọi điện thoại, cậu trực tiếp đến nhà Lý Vĩnh Kim xem có việc gì? Thế có được không?”. Tiểu Chu cũng thấy rất mơ hồ, suy nghĩ khá lâu rồi nghĩ ra cách làm ấy.
“Ôi chà, các cậu đừng đứng đây nghĩ ngợi nữa, gọi điện thoại xong rồi nói tiếp là được rồi, chỉ lát nữa cậu ta quay lại thì hỏi, không phải cùng biết cả hay sao? Thôi, khẩn trương lên, hôm nay xong việc, tôi để Vĩnh Thắng mau mau đi đón mẹ nó về”. Ông bí thư đẩy tiểu Chu và tiểu Tiền, tất cả cùng đi vào thôn.
“Mẹ, mẹ ơi, con đây. Chú Quốc Ấn biết mẹ vào thành phố rồi, hôm nay bắt con gọi điện cho mẹ, trong nhà còn có hai anh cảnh sát, muốn hỏi mẹ chút việc, mẹ nói chuyện với các anh ấy nhé”. Lý Vĩnh Thắng đưa điện thoại cho tiểu Chu.
“Cô ơi, cháu chào cô, cháu ở Cục Công An thành phố, chúng cháu muốn tìm hiểu tình hình. Xin lỗi, cô là mẹ anh Vĩnh Thắng ạ? À ... Là thế này, chúng cháu muốn biết ở đấy có làm thẻ tạm trú cho cô không ạ ... À, không làm ạ, không sao, không cần làm, không cần làm”. Tiểu Chu đặt điện thoại xuống, nhìn tiểu Tiền nhún vai: “Không phải Lý Vĩnh Thắng”.
“Thẻ tạm trú gì?”. Ông bí thư ghé lại: “Người nhà quê đi ở trong thành phố còn cần thẻ tạm trú à? Quy định từ bao giờ thế? Sao tôi không nghe nói nhỉ?”.
“Bác bí thư, bác đừng nghe tiểu Chu nó dông dài đấy, nó nói chơi thôi. Chúng cháu chỉ cần điện thoại được với người già là được rồi mà, không sao, tốt rồi”. Tiểu Tiền cười hà hà, làm cho Lý Vĩnh Thắng thất vọng, hai chàng cảnh sát này tìm mẹ mình có gì hay nhỉ?
“Ôi chao, đừng vui đùa nữa, anh Tiêu không bảo phải khống chế nhà Lý Vĩnh Kim hay sao? Sao cậu lại chạy đến đây?”. Tiểu Chu sực nhớ ra: “hai chúng ta đi nhanh lên”.
Tiểu Tiền vừa nghe, liền bật khỏi ghế ngồi, hai người chạy ra như một làn khói.
“Ái chà, Nhà Lý Vĩnh Kim sao lại khóa? Người đi đâu mất rồi?”. Tiểu Chu và tiểu Tiền nhìn nhau, họ đều thấy kỳ lạ.
Trong con mương nhỏ tại một vạt ruộng ở lưng đèo, toàn thân Tiêu Hiểu Bạch dính đầy tro than, anh đang ra sức cào bới trong đám tro tàn, đột nhiên anh phát hiện cái gì đó.
Một đoạn gậy đen sì, nằm ở dưới cùng, lẫn trong tro than và bùn đất, Tiêu Hiểu Bạch cầm lên, lau vào đám cỏ cạnh mương, tỷ mỷ nhận dạng.
Đó là xương đùi của người đã bị đốt cháy.