[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 18 : Kiếm tìm người mẹ




“Chẳng lẽ nó chạy trốn rồi?”. Trong bụng Tiêu Hiểu Bạch nảy ra ý nghĩ ấy. Tiểu Chu và tiểu Tiền cùng chụm lại: “Có cần thông báo Đồn Công An bên này cho người phong tỏa các tuyến đường không?”

“Bình tĩnh, phải làm rõ tình hình rồi nói sau”. Tiêu Hiểu Bạch nhăn trán, quay sang hỏi ông bí thư: “Lý Vĩnh Thắng là người như thế nào?”

“Vĩnh Thắng hả? Thật thà, khiêm tốn, chỉ là thích nói khoác, uống tý rượu vào là thích nói mình có nhiều tiền, nhưng nhà nó cũng khá thật, nghe nói chị nó ở bên ấy kiếm được khá nhiều tiền, ngoài ra thì không được rõ lắm”.

“Lý Vĩnh Thắng đối xử với mẹ có tốt không?”. Tiêu Hiểu Bạch chưa hề nói với bí thư suy đoán của mình, cũng không cho ông biết việc phát hiện ngón tay trong bụng lợn. Ông bí thư chỉ biết việc phát hiện ra xương người trong đống bùn đất cạnh thôn ông.

“Rất tốt, thằng này ngoài tật khoác lác ra, mọi mặt đều tốt. Mấy năm trước mẹ nó ốm nằm liệt trên giường hơn 3 tháng trời, giường cứt chiếu đái nó chẳng hề phàn nàn. Trong thôn, mọi người đều biết, nó là đứa con hiếu thảo”.

“Thế còn nhà kia?”. Tiêu Hiểu Bạch chỉ sang nhà ở bên kia ao.

“Vĩnh Kim hả? Vĩnh Kim là thằng ít nói, nó đối với mẹ cũng rất tốt. Nó là thằng đầu đất, thích khiêng vác cho người khác, bản tính cũng được, phải cái ba phải. Cũng có lúc nó cãi lại mẹ”.

“Đi thôi, sang nhà ấy trước xem sao”.

“Vĩnh Kim, Vĩnh Kim! Đồng chí cảnh sát đến tìm hiểu tình hình, pha trà nhanh”. Ông bí thư chưa tới cổng đã bắt đầu gào lên, Tiêu Hiểu Bạch ngăn không kịp.

“Đây rồi, đây rồi”. Một người đàn ông đen, gầy hớt hải chạy ra: “Đi, vào nhà ngồi”.

Tiêu Hiểu Bạch đưa mắt nhìn một lượt khắp sân, trên sợi dây căng trong sân treo đầy gà hong gió chưa khô, có con vẫn còn nước và máu nhỏ xuống tí tách, trên nền sân xi măng hình thành dòng chảy như con suối nhỏ màu đỏ.

Mấy người vào ngồi cả trong nhà, Vĩnh Kim chạy đi chạy lại pha trà rót nước. Trên tường dán kín những tờ lịch tường có hình mỹ nữ mặc đồ tắm lòe loẹt đã bị phủ đầy bụi, vừa nhìn biết ngay chí ít đã hiện diện trên tường khoảng 2 năm. Trên bức tường chính trong phòng, treo ảnh mấy vị vĩ nhân trong sử sách.

Tiêu Hiểu Bạch đứng lên, đi đi lại lại, quan sát tỷ mỷ giống như lần trước tới, nhưng cũng không phát hiện có vết máu hoặc dấu tích việc cọ rửa, lau chùi.

“Ngồi xuống uống trà đã, ngồi xuống uống trà đã”. Vĩnh Kim rót trà xong, cười hà hà nhìn Tiêu Hiểu Bạch.

“Tranh rất đẹp, khá lắm”. Tiêu Hiểu Bạch buông ra một câu làm Vĩnh Kim cười không khép miệng lại được.

“Vĩnh Kim này, mẹ cậu đến chỗ chị cậu chơi rồi à? Có gọi điện về nhà không?”. Ông bí thư vờ như không để ý gì hỏi, đây là do nhóm Tiêu Hiểu Bạch trước khi đi đã bàn kỹ với ông.

“Đến nơi rồi, đã đến mấy hôm rồi. Miền nam bây giờ vẫn còn nóng lắm, mẹ tôi nói khi đi mặc quần áo dày, xuống xe thấm đẫm mồ hôi. Ông chú xem, chúng ta bên này phải mặc áo len dày, người miền nam vẫn mặc áo cộc tay”. Vĩnh Kim lau tay cười khà khà nói.

“Vĩnh Kim, là thế này, đồng chí cảnh sát muốn gọi điện cho mẹ cậu, tìm hiểu tình hình ở bên ấy, cậu xem có tiện không?”

“Gọi điện cho mẹ tôi? Nhưng bà có biết ở nhà lợn bị mất trộm đâu?”. Vĩnh Kim tỏ ra không hiểu nhưng vẫn chạy vào trong nhà lấy số điện thoại: “Điện thoại nhà chị tôi đây, tôi gọi hay các anh gọi?”

“Anh gọi đi, gọi được rồi thì chúng tôi chỉ cần nói với mẹ anh mấy câu thôi mà”. Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, trong lòng anh nghĩ: Hung thủ chắc không phải là Vĩnh Kim.

“Tút ... tút ...”. Gọi rất lâu, nhưng không có người nghe, Vĩnh Kim ấn nút tắt:“Chắc chắn chị tôi đưa mẹ lên phố mua hàng rồi, hay là buổi trưa các anh đến, gọi lại vậy”.

“Thôi, không cần, chúng tôi đi tìm Vĩnh Thắng đây. Anh biết Vĩnh Thắng đi đâu không?”

“Vĩnh Thắng hả, buổi sáng thấy cậu ta đi xe máy mà, tôi không biết rõ, có khi nó lên thị trấn mua bán gì đó. Các anh tìm nó có việc à?”. Vĩnh Kim vẫn giữ bộ mặt tươi cười hỏi lại.

Cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch đứng dậy, vội vàng đi ra, Vĩnh Kim cũng đi theo sau: “Uống chén trà rồi hãy đi, các anh xem, nước đã rót cả ra rồi”.

“Thôi mà, thôi mà, chúng tôi còn rất bận, cám ơn anh, đồng hương ạ”. Tiêu Hiểu Bạch xua tay.

“Chú cảnh sát ơi!”. Từ trong nhà một cháu bé mạnh khỏe béo tốt bỗng nhiên chạy ra, cháu đứng ngay trước cửa nhà giơ tay chào cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch theo nghi thức đội viên thiếu niên tiền phong.

“Mau vào nhà làm bài tập của mày đi, thích ra xem ồn ào lắm à?”. Vĩnh Kim đạp luôn vào mông cháu bé, chỉ tay vào trong nhà nói tiếp: “Vào làm bài tập, mày có nghe không hả?”.

Cháu bé đành khuất phục, nhìn nhanh Tiêu Hiểu Bạch, trong mắt mọng đầy nước mắt, chầm chậm đi vào trong nhà.

Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy buồn cười, khi anh còn nhỏ cũng rất sùng bái cảnh sát và quân nhân, khi nhìn thấy họ, cảm thấy như được gặp những người anh hùng, ở nhà trường cũng luôn giáo dục phải lễ phép khi gặp các chú cảnh sát và các chú quân nhân.

“Thằng bé này thật đáng yêu”. Tiêu Hiểu Bạch thầm nghĩ.

Rời khỏi sân nhà Vĩnh Kim, cả 4 người đứng lại bên ngoài cánh cổng.

“Làm sao đây? Tôi ra đánh xe, chúng ta đuổi theo Lý Vĩnh Thắng? Hay gọi cho đồng nghiệp ở Công An thị trấn đi bịt các ngả đường”. Tiểu Chu nhìn Tiêu Hiểu Bạch hỏi.

“Chia làm 2 đường, cậu và tiểu Tiền đuổi theo, tôi và bí thư đến nhà hắn xem sao. Tiểu Tiền, cậu gọi cho Đồn Công An, đề nghị họ cộng tác điều tra”. Tiêu Hiểu Bạch phân công nhiệm vụ.

“Sao chúng ta không đến ruộng nhà Lý Vĩnh Thắng xem sao? Chắc nó đang ở đấy”. Từ đầu không nói, ông bí thư bỗng lên tiếng: “Tôi xem Vĩnh Thắng không phải người chạy trốn như các cậu nói đâu, hãy ra ruộng của nó xem sao, có thể nó đang làm ở ruộng”.

Tiêu Hiểu Bạch hơi sững lại: “Cũng phải. Đi, ra ruộng nhà hắn trước, đằng nào thì từ đây ra quốc lộ cũng rất xa, một vài tiếng đồng hồ hắn cũng không thể chạy thoát.

Ruộng đất của thôn Đại Tự chủ yếu tập trung vào khu đất khá bằng phẳng trên lưng đèo, trên các khu dốc vùng bán sơn địa này cũng có nhưng chủ yếu là ruộng bậc thang.

Khi đi tới gần khu ruộng trên sườn núi, từ xa đã nhìn thấy một người đang tất bật giữa ruộng, cạnh đó có đỗ chiếc máy kéo công nông.

“Vĩnh Thắng, Vĩnh Thắng ơi!”

Nghe tiếng ông bí thư gọi, người ở dưới ruộng dừng tay, giơ tay vẫy về phía bên này: “Có việc gì đấy ạ? Cháu đang bón đạm đây”.

Đến gần hơn, Vĩnh Thắng đã ngừng tay làm việc, anh ta lau mồ hôi rồi hởi: “Làm gì, có việc gì phải tìm cháu ạ”.

“Đồng chí cảnh sát muốn tìm hiểu tình hình, cậu phải phối hợp nhé”

“Vâng, được ạ, hỏi đi”.

“Lý Vĩnh Thắng, mẹ anh đến nhà chị gái anh rồi à? Anh có thể gọi điện thoại, chúng tôi có việc muốn tìm mẹ anh nói chuyện”.

“Tìm mẹ tôi làm gì? Không điện thoại!”. Lý Vĩnh Thắng xạm mặt lại, vẫn tiếp tục công việc của mình.

“Nhà anh này, nói chuyện kiểu gì thế? Chúng tôi chỉ hỏi vài câu, sao anh lại thế”. Tiểu Tiền đã có chút nổi giận.

“Tìm cái gì? Không tìm được!”. Lý Vĩnh Thắng dừng hẳn tay cào: “Tôi nói, mẹ tôi ở đấy không có điện thoại, không tìm được, thế thôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.