Khi anh Lý đến nơi đã hơn 8 giờ tối. Bên con mương đất rìa thôn Đại Tự, một đám người đang đứng ở đó, có mấy người đang cầm đèn mỏ khí ga hay dùng ở nông thôn soi sáng, dưới ánh đèn có mấy bóng người đang trong bận rộn.
Anh Lý tiến vào, nhìn thấy cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người toàn thân đầy đất bám, trong mương có 2 đống bùn đọng, mùi hôi thối nồng nặc trộn lẫn mùi khí ga thật khó chịu. Một đống phía sau nhóm Tiêu Hiểu Bạch, còn đống kia 3 người đang ra sức đào bới. Cạnh mương đặt một chiếc chậu nhựa, đã chứa đến nửa chậu gồm mảnh vụn xương và bùn đất.
“Có gì tiến triển không? Phát hiện được những gì rồi?”. Anh Lý vừa hỏi vừa chuẩn bị thay giày cao su bước xuống.
“Đừng! Anh Lý không cần phải xuống, chúng tôi sẽ xong ngay đây, anh nhanh chóng xem giúp mảnh xương trong chậu ấy. Bùn đất ở đây lạnh lắm, anh xuống không chịu nổi đâu”. Tiêu Hiểu Bạch vội vàng ngăn anh Lý lại.
Đêm mùa thu ở miền bắc đã rất lạnh, anh Lý đắng lòng nhìn 3 đồng đội của mình chân trần dầm trong bùn đất, có chút muốn cười, nhưng lại thấy mủi lòng, muốn khóc.
Khuôn mặt 3 người bị bôi chỗ đen chỗ trắng giống như con mèo hoa, quần áo cảnh sát cũng đầy bùn đất. Trên tay 3 người cũng toàn đất. Từ đống bùn đất trước mặt, họ móc ra từng nắm đất nhỏ, dùng tay bóp nặn rất lâu, nếu phát hiện được thì vứt ngay vào trong chiếc chậu nhựa, nếu không thì vứt nắm đất ấy vào đống đất phía sau lưng.
Tay và chân của cả 3 người đều đã run lên, biểu hiện rất lạnh. Anh Lý đứng nhìn, cầm lòng không được, muốn rơi nước mắt. Ông bí thư kéo tay anh Lý: “Tôi nói tìm mấy người đến làm giúp, nhưng các anh ấy không nghe, tôi đã cho người mang đến mấy thùng nước nóng, đặt ở bên kia, đợi các anh lên để các anh ấy ngâm chân, ngâm tay”.
Anh Lý gật đầu, hỏi ông: “Có nước lã không, tôi cần rửa sạch đất cát bám trên các mảnh xương này”.
“Có! Từ sớm đã chuẩn bị mấy thùng rồi, nếu không đủ để bọn trẻ đi gánh thêm. Tôi giúp anh một tay, hai chúng ta cùng rửa”. Ông bí thư già vừa nói vừa chuẩn bị xắn tay áo.
“Ông anh ơi, tôi biết lòng tốt của anh, nhưng phải theo quy định, không phải nhân viên làm án, không được phép tham gia vào việc thu thập và xử lý vật chứng”.
Dùng nước chầm chậm rửa từng mảnh xương vụn, anh Lý vừa ghi chép: Một mảnh hộp sọ vỡ, một răng nanh, một đốt ngón ...
Thời gian trôi qua không rõ đã bao lâu, nhóm 3 người Tiêu Hiểu Bạch đã móc xong bùn đất, từ dưới mương leo lên, người dân trong thôn vội vàng đưa ra ghế xếp, chậu nhựa sạch, đổ nước nóng ra để các anh ngâm chân, ngâm tay, gột rửa bùn đất bám trên người.
Sau khi rửa ráy xong, Tiêu Hiểu Bạch nhìn sang anh Lý còn đang bận rộn ở ngay bên cạnh, anh đưa mắt ra hiệu cho tiểu Chu và tiểu Tiền. Tiểu Tiền liền kéo ông bí thư: “Bí thư, ta làm chút cơm ăn chứ, bận rộn tới giờ vẫn chưa ăn cơm, chúng ta cùng về nhà ông nhé”.
Bước khỏi đám đông, tiểu Tiền liền kéo ông bí thư, 4 người bước đến đám đất cạnh thửa ruộng: “Bí thư, trong số người đứng ở đây xem xét, có mấy nhà có chuồng lợn đã xúc dọn?”
Nhà ai có chuồng lợn đã dọn sạch tôi không biết, nhưng trong số người đến đây có 5 nhà nuôi lợn, 3 nhà bị mất lợn, trong đó 2 nhà vừa mới đến, một nhà ở đội Tây, đứng xem một lát rồi về luôn”.
“Buổi chiều có ai nói cần đi thăm thân thích hoặc có việc gấp phải rời khỏi thôn không?”
Từ chiều, sau khi cậu nói với tôi, tôi đã nhờ thằng con tôi để ý giúp, không có người nào có ý bỏ chạy đâu, người đều rất thật thà, trong thôn lời ra tiếng vào thì có”.
“Lời ra tiếng vào là việc bình thường. Kỳ lạ thật, xem ra thằng cha này không phải có tố chất tâm lý tốt mà là trong đầu nó thiếu một sợi gân, anh Tiêu nói xem có đúng không? Việc lớn tày trời mà trốn cũng không biết trốn”. Tiểu Tiền gãi đầu gãi tai, nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch, anh này thì lại đang trầm tư.
“Thực ra chúng ta phải nghĩ đến từ sớm, hung thủ giết người xong, còn bình tĩnh nấu thịt người ăn, rồi lại vứt cho lợn ăn thì sẽ không dễ dàng bộc lộ dấu vết. Bây giờ nhìn lại, rõ ràng nó là kẻ biến thái, là con quỷ ăn thịt người rất lạnh lùng”. Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên anh hỏi: “Bí thư, trước đây ít ngày trong thôn có bà nào bị mất tích hoặc bỗng nhiên không nhìn thấy người nữa không?”
Ông bí thư vốn không được biết mục đích vụ án các anh đang điều tra, nghe thấy suy đoán vừa rồi của Tiêu Hiểu Bạch, sợ đến khụy cả chân xuống: “Ối trời, mẹ ơi, thật đúng là việc trong thôn chúng tôi sao? Tôi không tin! Thôn này không có loại người ấy”. Sau một hồi lẩm bẩm, vẫn không trả lời câu hỏi của Tiêu Hiểu Bạch.
Tiêu Hiểu Bạch nắm cánh tay của ông bí thư, sau hồi lắc mạnh ông ta mới choàng tỉnh: “Tôi không nói nhất định phải là người trong thôn này, nhưng người trong thôn đã xúc dọn chuồng lợn là có nghi vấn lớn. Xin hỏi, gần đây trong thôn có người già bị mất tích không?”
“Không có! Việc lớn như vậy, tôi không thể không biết”. Ông bí thư nghĩ rất lâu rồi mới lắc đầu.
Giờ lại đến lượt Tiêu Hiểu Bạch cau mày nhăn trán suy nghĩ: Chẳng lẽ giết người ở thôn lân cận, sau đó kéo về nhà mình nuôi lợn sao? Việc di chuyển thi thể rất dễ bộc lộ hành tung, nhất là ở vùng nông thôn kiểu này có rất nhiều nơi, nhiều nhân tố bất ngờ, đặc biệt di chuyển xác chết vào ban đêm, chỉ cần có người đi vệ sinh nhìn thấy là đã bị bại lộ. Tên hung thủ này, làm sao lại thực hiện được?
Lặng lẽ từ lâu, tiểu Chu đột ngột hỏi chen ngang: “Bí thư, ông có nghe nói có bà mẹ nào đi chơi với con ở xa hoặc có bà nào đã lâu không nhìn thấy không?”
“Để tôi nghĩ đã ... đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi, có, chính là 2 nhà buổi chiều ta đến ấy”. Qua lời của ông bí thư già, thì 2 hộ nhà bên cạnh ao nước là người tương đối có tiền ở trong thôn, vì 2 nhà ấy có hoàn cảnh rất giống nhau, chủ nhà 2 hộ ấy đều là đàn ông, đều có chị gái đi làm công ở miền nam, hình như họ đều kiếm được rất nhiều tiền. Cũng chính vì thế họ mới có tiền để làm nhà mới.
Trước đây ít ngày, nghe nói con gái nhà ở bên đông đón mẹ đi miền nam chơi, sau đó nhà bên tây cũng không cam chịu lạc hậu, cũng đưa bà mẹ đi. Nhưng khi hai nhà ấy đưa người đi thì đều đi từ sớm tinh mơ nên không ai nhìn thấy, từ đây lên thị trấn để kịp chuyến xe khách đều phải xuất phát từ 3, 4 giờ sáng.
“Người hai nhà ấy, vừa rồi khi đứng xem ở mương nước có phản ứng gì đặc biệt không?”. Tiêu Hiểu Bạch nghe xong lời thuật lại của bí thư, tay chống cằm suy nghĩ.
“Chẳng có gì không đúng, xem thì cũng mù mờ như mọi người, vừa xem vừa bàn tán”. Ông bí thư già suy nghĩ, không phát hiện ra chỗ nào sai sót.
Sau lời ông bí thư, Tiêu Hiểu Bạch trầm lặng hẳn đi, khi ăn cơm tâm sự vẫn trùng trùng.
Ăn xong cơm, công việc của anh Lý cũng đã kết thúc, anh Lý chia tay cả nhóm ra về luôn. Việc kiểm nghiệm của pháp y đại đa số cần sử dụng tới máy móc, ở đây đều không có, anh Lý có ở lại cũng không giải quyết được vấn đề gì, phải để cho anh ấy về vì tuổi tác đã cao, không thể thức khuya như tuổi trẻ được.
Ông bí thư già thu dọn một gian trong nhà đang xếp đồ linh tinh lấy chỗ cho nhóm Tiêu Hiểu Bạch ngủ. Cây cao lương khô trải xuống nền nhà, bên trên phủ 2 chiếc chăn, lại lấy thêm hai chiếc chăn nữa để đắp, thế là đã được một chiếc giường ngủ to và rộng.
Tiểu Chu và tiểu Tiền, vừa lăn lên giường lập tức ngủ ngay, mệt quá rồi, bận rộn suốt một ngày, khỏe như tuổi trẻ cũng không trụ nổi.
Tiểu Tiền đang ngủ rất ngon, trong mơ mơ màng màng cảm giác có người đang lay gọi, mở mắt nhìn, là Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu.
“Gì thế, giữa đêm khuya, buồn ngủ chết đi được”.
“Suỵt ! Đừng cằn nhằn nữa, mặc quần áo nhanh lên, chúng ta đi chân tường (theo dõi).