[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 14 : Bệnh thần kinh




“Sao rồi, lúc nguy nan đều cần đại anh hùng Tiền Bằng ta ra tay phải không?! Ha ha!”. Tiểu Tiền khua khua chiếc roi điện trong tay, đắc ý nói với mọi người trong nhà.

Thằng nhóc Tiền Bằng, khi thu tang vật của băng nhóm trộm cắp ở trại chăn nuôi, cảm thấy hay, đã lấy trộm luôn một chiếc roi điện để chơi vài ngày, nào ngờ lại dùng được luôn.

“Được lắm, được lắm, Tiền Xuyên Tử, đúng là lúc quan trọng cậu cũng có tác dụng đấy”. Tiểu Chu lảm dáng vẻ lãnh đạo, gật gật đầu tiếp: “Chàng trai trẻ, chớ nên kiêu ngạo, tiền đồ sán lạn, cố lên!”

Hai người, kẻ xướng người họa, làm cho người phụ nữ láng giềng sửng sốt, không hiểu đã xảy ra việc gì.

Tiêu Hiểu Bạch lắc đầu, hai thằng quỷ này, thật chưa biết đứng đắn là gì, nhưng kiểu đùa vui thế này cũng là biện pháp giảm căng thẳng rất tốt.

“Tiểu Tiền, khóa hắn lại đã, đề phòng khi nó tỉnh lại, lại điên điên khùng khùng thì phiền phức to. Vừa rồi chỉ là may mắn, nếu không dẫn dụ được sự tập trung của nó vào việc khác thì e rằng việc cắn trộm của tiểu Tiền cũng sẽ ăn đủ đấy”.

Tiểu Tiền và tiểu Chu lấy con dao trong tay cậu ấm ra rồi lấy khóa khóa tay anh ta lại. Làm xong mấy việc ấy mọi người mới thở phào, việc vừa rồi thật là nguy hiểm.

Người phụ nữ láng giềng rõ ràng đã quá sợ, mượn cớ phải về nhà nấu cơm nên vội vàng chạy đi ngay. Mới 3 giờ chiều, đã có ai cần nấu cơm đâu? Nhưng Tiêu Hiểu Bạch không muốn ép nữa, trải qua một cú sốc như vậy, sợ hãi là rất bình thường.

“Anh Tiêu, bây giờ chúng ta phải làm gì? Đợi hắn tỉnh lại rồi hỏi cho rõ chăng?”. Tiểu Chu không hiểu sẽ phải làm gì.

“Thực ra không cần phải hỏi nữa, đây không phải là hiện trường chúng ta cần tìm.

“Vì sao vậy”. Tiểu Chu và tiểu Tiền đều không hiểu: “Ở đây vết máu nhiều như thế, mà tuổi bà điên trùng hợp với tuổi của phần thi thể đã phát hiện kia, bà điên đến giờ vẫn không tìm được, lợn cũng bị trộm mất rồi, bao nhiêu điều trùng hợp, sao lại nói không phải ở đây?”

“Ở đây tuy có vết máu, nhưng đều là loại máu nhỏ giọt, không có vết máu phun thành tia hình thành do đứt động mạch chính, mà từ lượng máu hình thành lên dấu vết, cũng chỉ như người bình thường bị thương đơn giản chảy máu mà thôi, còn lâu mới ở mức mất máu mà chết. Tôi căn cứ vào vào sự phân bố vết máu, trong nhà thì có, nhưng ngoài sân lại không có, điều đó nói rõ sau khi bị thương, vết thương đã được băng bó lại”.

“Theo suy đoán của tôi, đêm hôm đó bà điên hoặc Lão Hắc Tử bị cậu ấm chém bị thương, nhưng sau đó cậu ấm cũng bị Lão Hắc Tử và bà điên khống chế, sau khi băng bó vết thương, cả nhà lại đi ngủ. Đại khái vì sợ hãi gì đó, bà điên bỏ trốn ngay trong đêm. Quần áo bị xé rách vứt ở góc nhà, chắc là được dùng khi băng bó”.

Tiểu Tiền vừa nghe vừa tìm được một sợi dây thừng, quấn vài vòng quanh người cậu ấm, buộc chặt lại, sau đó bấm mạnh vào huyệt nhân trung của cậu ấm, Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy động tác mạnh mẽ của tiểu Tiền, nghi ngờ liệu có phải tiểu Tiền có ý đồ báo thù cậu ấm ?

“Mẹ nó, đau chết tao rồi”. Cậu ấm bị bấm đau đã tỉnh lại, nhưng ở chỗ huyệt nhân trung bị tiểu Tiền bấm đã rớm máu.

“Mẹ mày chứ, mày cấu tao hả?”. Cậu ấm căm tức trừng mắt nhìn tiểu Tiền, chửi tục một câu. Tiêu Hiểu Bạch biết rằng, cha này đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Cậu ấm, chúng ta cùng chơi đùa nhé, đừng tức tối, tí nữa sẽ mua kẹo cho cậu ăn. Tôi hỏi cậu, bố mẹ cậu đi đâu rồi?”

Nghe nói có kẹo ăn, cậu ấm liền chuyển ánh mắt đang chòng chọc nhìn tiểu Tiền sang Tiêu Hiểu Bạch: “Mày mua kẹo cho tao ăn thật hả?”

“Chắc chắn thế, chỉ cần cậu biết gì nói ra hết”. Tiêu Hiểu Bạch có cảm giác mình đang lừa gạt một đứa trẻ.

“Mẹ tao tối hôm ấy, chẳng biết tại sao cánh tay lại chảy máu, trong đêm chạy trốn. Mấy hôm nay tao với bố đi tìm mẹ, tìm thấy rồi, tao chạy về nhà trước, bố khuyên mẹ rồi về sau”.

Nghe câu nói ấy, Tiêu Hiểu Bạch biết rằng mình đã không đoán sai, người nhà này chẳng qua chỉ bị thương thôi, không có người bị chết. Cậu ấm nói xong liền bắt đầu giãy giụa đòi kẹo ăn, Tiêu Hiểu Bạch móc mãi mới được thanh sô cô la đưa cho cậu ấm.

Thời gian qua đi khoảng nửa giờ, một lão nông đen gầy kéo theo người đàn bà đầu tóc rối bù trở về, Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy, trên cánh tay người đàn bà được bọc một miếng vải rách, trên đó vết máu đã khô cong.

Sau khi nói rõ mục đích đến thăm của mình, lại để lại 10 đồng để bồi thường đã phá hỏng khóa cửa, nhóm Tiêu Hiểu Bạch ra đi, các anh cần phải đến ngay xóm khác.

“Anh Tiêu, lúc ấy cậu ấm cầm dao muốn chém người, sao anh nói những việc ấy là có ý gì? Tại sao thế?”. Tiểu Chu vừa lái xe vừa hỏi. Cậu ta nhớ về giây phút sợ hãi vừa trải qua.

“Tư duy của người bệnh tâm thần rất khác chúng ta. Thế giới trong trí óc của họ nhìn chung là méo mó. Những động tác mạnh mẽ của người khác, rất có thể bị họ coi là biểu hiện sắp tấn công họ, họ sẽ đánh trả lại luôn. Mà ánh mắt nhìn thẳng cũng dẫn họ đến chỗ căng thẳng, người bệnh tâm thần kiểu này rất khó giao tiếp, ánh mắt nhìn thẳng khiến họ lo lắng. Cười cũng sẽ là như vậy, họ sẽ cảm thấy anh đang cười nhạo họ, hơn nữa, nếu nói theo góc độ bản năng của động vật, động vật thì nhe răng gầm gừ, nhìn chung là uy hiếp và điềm báo sẽ tấn công. Cho nên, điệu cười, trong con mắt của rất nhiều người bệnh tâm thần cũng là đại danh từ: Nguy hiểm”.

“Lúc đó tôi cũng chỉ theo kiến thức thường thức tôi đã biết để nhắc mọi người đừng làm bừa, nhìn bừa, cười bừa thôi, đâu có nghĩ được nhiều”.

“Anh Tiêu, tôi cảm thấy anh hiểu nhiều thật đấy, nhưng có lúc anh lại rất ngốc”. Tiểu Tiền nghiêng đầu lại, nói giọng nghiêm túc.

“Ngốc?! Tại sao lại như thế?”. Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy mù mờ nên hỏi lại.

“Anh nghĩ xem, ai mà khi trước mặt mình là một thằng điên đang múa may con dao phay to tướng mà có thể cười được, nếu cười được, họa chăng cũng là thằng gần điên”. Tiểu Tiền lắc đầu, cố ý ra vẻ than thở: Người thông minh như thế, lại là một kẻ ngốc nghếch, chẳng lẽ đây chính là Đại trí nhược ngu trong truyền thuyết đó sao?”

“Thằng ranh, chọc ngoáy ta hả?”. Tiêu Hiểu Bạch véo cho cậu ta mấy cái liền.

Đùa vui khá lâu, hai người dừng lại thở hổn hển, tiểu Chu liền chõ vào: “Tại sao lúc đó anh lại nghĩ ra hắn thích chơi trò mèo chạy trốn?”

“Tôi đã nghe Lão Sơn nói, cậu ấm khi còn nhỏ không điên, lúc lớn lên mới phát điên. Đây chính là loại bệnh tâm thần di truyền, tất cả những ký ức tuổi thơ đã in sâu vào trong não bộ, vì đối với mỗi người, ký ức về tuổi nhỏ đều có ảnh hưởng đến cả cuộc đời, ký ức về đời sống bình thường lúc thiếu thời sẽ là một trong những ký ức chủ yếu của hắn ta. Trẻ em ở nông thôn, mèo chạy trốn là trò chơi được ưa thích nhất, tôi chỉ là nói liều nhằm chuyển sự chú ý của hắn sang vấn đề khác. Đó cũng chỉ là suy đoán chứ thực sự tôi chưa nghiên cứu về bệnh tâm thần.

Vừa nói đến đây, tiểu Chu đã dừng xe: “Tới thôn Đại Tự rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.