Vết máu này ở mặt đất rất gần khung cửa, nhìn chiều dài của mái hiên và đồ vật chất đống hai bên, Tiêu Hiểu Bạch gần như đã rõ việc xảy ra vào lúc nào.
“Chị nói vào một đêm mấy hôm trước nhà họ xảy ra ầm ỹ trong đêm là việc trước đây bao lâu?”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi chị hàng xóm.
“Khoảng 5, 6 ngày gì đó, tôi không nhớ rõ lắm, mấy hôm đó bận việc mùa màng, đêm rất buồn ngủ, nghe thấy ồn ào nhưng cũng không lâu, rồi lại im lặng, tôi vẫn tiếp tục ngủ luôn”.
Tiêu Hiểu Bạch gật đầu. Vết máu này, nếu suy đoán không sai thì đã có trước đây khoảng một tuần.
Máu từ cơ thể người chảy ra, qua một thời gian nhất định, tổ chức tế bào máu bị phá hoại, huyết sắc tố cũng bị biến đổi, vì thế màu sắc cũng thay đổi từ màu đỏ tươi sang màu đỏ thẫm – màu đỏ nâu – màu nâu – màu lục nâu – màu vàng – màu xám. Trong trường hợp không có ánh mặt trời chiếu rọi, vết máu màu đỏ tươi sau khoảng một giờ sẽ chuyển thành màu thẫm rất rõ, nếu vẫn để như vậy đến vài tuần hoặc hơn một tháng, vẫn giữ màu đỏ thẫm đến màu đỏ nâu, qua một năm sẽ biến thành màu nâu đến màu xám nâu. Trong điều kiện ánh mặt trời yếu, vết máu màu đỏ tươi qua khoảng nửa giờ sẽ chuyển thành màu thẫm rất rõ, sau vài tuần sẽ trở thành màu xám. Trong điều kiện có ánh mặt trời chiếu rọi, vết máu màu đỏ tươi sau khoảng 10 phút đã chuyển sang màu thẫm rất rõ ràng, sau vài giờ sẽ biến thành màu xám.
Vết máu ở trước cửa này, do mái hiên che được ánh mặt trời, chỉ đến 5,6 giờ chiều mặt trời mới chiếu được tới điểm này trong thời gian rất ngắn, mỗi ngày không quá nửa giờ. Theo sự thay đổi màu sắc của máu và thời gian ảnh hưởng của ánh mặt trời để suy đoán thì vết máu ở đây đã có từ mấy hôm trước. Nó vừa đúng với lời của người láng giềng: 5,6 ngày trước, người nhà này đã gây ầm ỹ trong đêm là hoàn toàn trùng khớp.
“Bà chị, Nhờ chị giúp được không? Chúng tôi muốn vào trong nhà họ quan sát một lát xem có gì đáng chú ý không, chị là người trong xóm, chị sẽ làm người giám sát, phối hợp với cảnh sát làm nhiệm vụ nhé”. Tiêu Hiểu Bạch nghĩ một lát rồi nói với chị hàng xóm.
“Được thôi, đợi đã nhé, để tôi thu chỗ ngô phơi ở cổng không gà nó bới tung hết”. Chị này tất tả chạy về, một lúc sau lại quay trở lại.
Khóa cửa nhà là chiếc khóa cửa thường thấy ở nông thôn, Tiêu Hiểu Bạch tìm chìa khóa ở các hốc cửa, chân tường ... rất lâu nhưng không thấy, đành nhặt một đoạn cốt thép ở đống đồ trước cửa, trực tiếp bẩy cửa ra.
Trong nhà một mùi tanh hôi ập lại, Tiêu Hiểu Bạch nhăn trán nhíu mày. “Chao, mùi gì kinh thế nhỉ?”. Tiểu Tiền không nhịn được bật kêu lên.
Lấy tay bịt mũi, người phụ nữ láng giềng nói: “Cậu ấm và bà điên đầu óc có vấn đề, nhiều khi không dậy đêm, đái ra giường đấy”.
Trong nhà có thể nói là bình thường, bàn ghế được bày khá ngay ngắn, nhưng Tiêu Hiểu Bạch phát hiện mấy chiếc ghế ngồi đều có chân rất khác nhau, có mới, có cũ, có chiếc rất xù xì. Hỏi người phụ nữ láng giềng thì được biết do cậu ấm lúc lên cơn điên đập gãy, sau đó lại thay chiếc chân khác.
Nền nhà bên trong có dấu máu nhỏ giọt. Tiêu Hiểu Bạch ngồi xuống xem kỹ, hình dạng những giọt máu này phần lớn hình thành xung quanh giọt máu lớn, những giọt máu nhỏ đã bị mờ, không thể phân biệt được nữa, nhưng nếu từ diện tích để xem xét thì vết máu này phải rơi xuống từ độ cao trên một mét.
Cũng tức là một trong số người trong nhà này bị thương ở phần thân trên tạo nên vết máu nhỏ giọt.
Cũng có ít vết máu nhỏ giọt có đường mép hình răng cưa, nhưng chủ yếu tập trung ở gần cửa, loại hình dạng máu nhỏ giọt kiểu này đại loại hình thành khi rơi xuống ở độ cao nửa mét.
Ở giữa nhà cơ bản không có dấu máu, chỉ có một số đồ dùng bị đập hỏng và một số quần áo bị xé rách vứt ở góc nhà.
Tiêu Hiểu Bạch tưởng tượng, vết thương có độ cao trên một mét và vết thương có độ cao khoảng nửa mét sẽ ở đâu trên thân thể. Cánh tay, cánh tay khi giằng co giơ lên chống đỡ sẽ cao hơn một mét, nhưng cánh tay khi hạ xuống, giả dụ máu chảy xuống bàn tay rồi rơi xuống thì độ cao cũng xấp xỉ nửa mét.
Giả dụ nếu mình tìm hiện trường hung sát ở đây thì có điểm không hợp tình hợp lý, nếu cánh tay của đối phương bị chặt ra để nuôi lợn, thì như vậy trong nhà khẳng định phải có vết máu phun, nhưng ở đây cơ bản chỉ có máu nhỏ giọt.
Hơn nữa, giả dụ người bị giết chết tại đây thì trên mặt đất nhất định phải có dấu vết của một vũng máu, nhưng lượng máu để lại đây ít, chỉ có thể là do bị thương để lại, không thể chứng minh người có chết hay không.
Chẳng lẽ lại bị giết trong chuồng lợn? Hoặc giả ở đây không phải là hiện trường hung sát? Tiêu Hiểu Bạch đang trầm tư suy nghĩ, ngoài cửa bỗng vang lên giọng của một người đàn ông
“Chúng mày làm gì trong nhà của Hộ thế”. Một giọng gầm gừ cất lên.
Tiêu Hiểu Bạch ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông khoảng 40 tuổi, trong tay cầm một con dao phay, đang đứng chính giữa cửa.
“Cậu ấm ... mẹ cậu sao rồi ... cậu ấm, sao lại trở về?”. Người phụ nữ láng giềng đang đứng cạnh Tiêu Hiểu Bạch đã bắt đầu run lên: “Đồng chí cảnh sát, cậu ấm như thế này thì 10 phần chắc 9 lại phát điên rồi, trời ơi, làm thế nào bây giờ?”. Chị ta vừa run vừa túm chặt cánh tay Tiêu Hiểu Bạch.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn lên, trong nhà còn có tiểu Chu, tiểu Tiền thì vừa ra ngoài đi vệ sinh. Sắc mặt Tiểu Chu cũng đã căng thẳng, gặp phải hung phạm còn dễ, chí ít còn có thể phán đoán, nhưng đối mặt với người bệnh thần kinh, làm sao thuyết phục được anh ta.
“Mọi người hãy đứng im, các động tác mạnh sẽ kích thích hắn đấy, hiện nó còn đang nghĩ đây là việc gì, đừng làm hắn tức giận, đừng nhìn thẳng vào mắt hắn, càng không được cười, giữ bình tĩnh”. Tiêu Hiểu Bạch hạ thấp giọng nói với mọi người trong nhà.
“Chúng mày làm gì trong nhà Hộ, tao hỏi sao chúng mày không nói?”. Cậu ấm đã có vẻ sốt ruột, múa tít con dao phay đang cầm trong tay.
“Cậu ấm, chúng tôi đang chơi “mèo chạy trốn”, có một người chui xuống đất mà không ra được, chúng tôi đang tìm nó đấy!”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nói, làm cho tiểu Chu và người phụ nữ láng giềng giật nảy mình, chẳng lẽ Tiêu Hiểu Bạch cũng bị điên chắc?
“Thật à, để Hộ tìm cho, chúng mày ngốc lắm, tìm không được đâu. Bố của Hộ không cho Hộ chơi trốn tìm, nhưng tao lại thích chơi”. Cậu ấm vừa nói, vừa cúi người dùng dao chém lia lịa xuống mặt đất, mồm lẩm bẩm: “Ở đâu? Ở đâu? Chui xuống ở chỗ nào? ....”
Người phụ nữ láng giềng nhìn thấy cậu ấm cầm dao băm bổ chém xuống đất, sợ đến toàn thân run cầm cập. Tiêu Hiểu Bạch kéo nhẹ chị ta, rồi chỉ xuống đất, chỗ gần cửa nhà nói: “Ở chỗ này, cậu đào nó lên, được không?”
“Chúng mày tránh ra, để Hộ đào nó lên”. Cậu ấm vung dao, hét lên.
Tiêu Hiểu Bạch kéo người phụ nữ và tiểu Chu lùi vào góc nhà.
Trong con mắt của cậu ấm chứa đầy sự phấn khởi và điên cuồng, nó quay lưng ra cửa, ngồi xổm, con dao phay trong tay, hằm hằm chém xuống nền nhà.
Ngoài cửa lướt qua một bóng người, chỉ nghe một chuỗi âm thanh “Pạc, pạc, pạc”, toàn thân cậu ấm như bị co cơ, sau đó mềm nhũn nằm tại chỗ.