“Thế điên kiểu thế nào, anh nói nghe xem sao”. Vào lúc quan trọng, tính láu táu của tiểu Tiền lại phát huy được tác dụng, đầu vươn sang phía ông già, còn may là cái tai còn không động đậy, Tiêu Hiểu Bạch đánh giá, giả dụ nếu cái tai của tiểu Tiền biết cử động như chú cảnh khuyển của Cục khi gặp tình huống thì chắc đã dựng lên rồi.
“Bà điên này là vợ của Lão Hắc tử, cũng vì nhà ông ta quá nghèo, người lại rất xấu, lúc đó không lấy được vợ, đem một bao bột đổi lấy người điên này về làm vợ, chỉ để có con nối dõi tông đường, nào ngờ khi đổi về rồi thì bà này điên quá lắm. Lúc điên lên thì hay cắn người, 2,3 người đàn ông cũng không giữ nổi.
“Có ông thày bên Tây Hà xem cho và nói rằng bị ma ám, ông ấy không thu phục được, cũng không quản lý nổi. Cậu nói xem có phải bệnh điên không? Ngày mùa đông có tuyết rơi, bà ta mình trần nhảy xuống sông, khi lên bờ người còn bốc khói, rét cóng như thế cũng chẳng ốm đau gì. Lúc lên cơn điên thì có đến mấy thằng trai trẻ giữ chân giữ tay cũng không giữ nổi. Một người đàn bà nếu không phải ma ám thì làm sao có sức lực như thế được?”
“Sau khi sinh em bé thì bệnh điên đỡ đi rất nhiều, mới đầu thì cách vài ngày lên cơn một lần, sau khi đẻ thì một tháng một lần, mấy năm gần đây thì nghe nói không bị lên cơn lần nào, nhưng thời gian gần đây thì nghe người nhà họ nói lại bị điên trở lại. Lão Hắc tử cũng thật đáng thương, người trong thôn Đại Tự này ai cũng biết lão, được đứa con cũng lại dở điên”.
“Con của nhà họ cũng bị điên ư? Sao lại thế nhỉ?”. Lần này ngưởi hỏi là Tiêu Hiểu Bạch.
“Bà điên sinh con là bé trai. Lão Hắc tử phấn khởi lắm, không cho bà điên nuôi, ở nông thôn mọi người đều biết, bú sữa của người điên, lớn lên cũng sẽ bị điên. Lão đem 5 bao mạch biếu một phụ nữ trong thôn, nhờ nuôi bé trong 2 năm”.
“Khi nó còn bé thì không nhận ra, chỉ là nói năng ngây ngô tí chút, lớn lên đến 20 tuổi, khi cần lấy vợ thì lại phát bệnh điên. Thằng này khi điên còn đáng sợ hơn mẹ, lúc thường trông như người bình thường, nhưng khi lên cơn điên thì nó vác dao đuổi người đòi chém, sợ chết khiếp đi được. Có lúc nó lại ôm chặt tay bố nó, cắn điên cuồng, máu chảy ròng ròng, nó lấy đó làm nước, uống luôn, trông thật kinh khủng”.
Nghe tới đây, tiểu Tiền vừa uống hớp trà, bỗng “ụa” một tiếng, toàn bộ phun ra mặt bàn ăn, cậu ta xoay người vặn lưng, sợ đến mức thở không ra hơi.
Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu hết sức lúng túng, đưa mắt nhìn nhau: Có lẽ, bà điên và thằng con trai của bà chính là người mà các anh đang tìm kiếm.
Trên bàn ăn, Lão Sơn cười nghiêng ngả: “Tiểu Tiền này, nghe vậy đã sợ đến thế kia à ...”
Lúc sắp đi, Tiêu Hiểu Bạch giúi cho Lão Sơn một cây thuốc “Hồng Kỳ”, Lão Sơn sống chết không cần, anh phải dùng câu nói: “Không nhận tức là không coi tôi là người nhà”, đồng thời rất cứng rắn giúi lại, Lão Sơn run rảy lẩm bẩm: “Tôi còn mặt mũi nào, tôi còn mặt mũi nào ...”.
Xe chạy đã khá xa, vẫn thấy Lão Sơn cùng nhiều người dân trong xóm đứng ở đầu xóm nhìn theo xe, giơ tay vẫy vẫy.
Ngồi trên xe, tiểu Tiền châu đầu lại: “Anh Tiêu, anh nói xem bà điên mà Lão Sơn nói đến ấy, có phải là người đàn bà bị băm xác nuôi lợn không? Cái thằng con điên điên khùng khùng khùng của bà ấy có phải là hung thủ không?”
“Khó nói lắm, nhưng việc này nghe ra nó có gì đó rất kỳ lạ, ở nông thôn có rất nhiều việc được họ khẳng định lại là vô căn cứ, không thể tin hoàn toàn, nhưng Lão Sơn nói về cái nhà bị điên ấy lại có nhiều khả nghi, mà độ tuổi của người đàn bà điên này phù hợp hoàn toàn với thi thể của người chết kia. Chúng ta phải đi xem đã, chớ nên kết luận vội”.
Xóm Hạ Kiều cách xóm Thượng Kiều một quả núi, giữa đó còn có một dòng sông nhỏ, trên dòng sông nhỏ ấy có một chiếc cầu đá nhìn giống như có tự cổ xưa, Tiêu Hiểu Bạch tự đoán thầm cái tên gọi của 2 xóm này rất có thể là tên của chiếc cầu này.
Xóm Hạ Kiều này rất nhỏ, cả xóm xem như chỉ có vài trăm nhân khẩu. Nhóm Tiêu Hiểu Bạch đến đầu xóm, vẫn người ra xem ồn ào nhộn nhạo như xóm bên, nhưng lần này đứng lại nói nhà mình nuôi lợn bị trộm bắt lại chỉ có một nhà.
3 người cùng đến đó xem xét, một gian chuồng lợn bình thường, không có gì khác thường, cũng không phát hiện có dấu vết gì về thịt và xương người, chủ nhà nhìn Tiêu Hiểu Bạch vẻ rất trông đợi nghe tin bắt được kẻ trộm và trả lại lợn cho họ.
Lúc sắp rời đi, Tiêu Hiểu Bạch an ủi họ mấy câu, nói rằng sau khi kết thúc án sẽ có phần bồi thường đưa tới, chủ nhà nghe rất phấn khởi, vui vẻ đưa tiễn ra tận xe.
Lúc lên xe, Tiêu Hiểu Bạch hỏi nhà Lão Hắc Tử.
3 người đến nhà Lão Hắc Tử, cửa nhà đóng chặt, hỏi hàng xóm, họ cho biết: “Mấy hôm nay hình như không ai ở nhà, chắc là đi tìm bà điên. Hai đêm trước, cậu ấm lại phát điên, làm ầm ỹ suốt đêm, bực muốn chết”.
“Cậu ấm” trong lời nói của họ, tức là con trai bà điên theo lời của Lão Sơn.
Chuồng lợn của nhà Lão Hắc Tử sạch sẽ khác thường, nền chuồng đã bị xúc đi lớp đất trên bề mặt nên rất sạch. Ở nông thôn, những người dùng nền đất đều đã biết, trong chuồng nếu có lợn, ngày ngày nó đi lại làm đất lầm nên, trên mặt nền sẽ có rất nhiều đất nhão, nhưng dưới lớp nền ấy khoảng hơn 10 phân sẽ là lớp nền rất cứng và không bị ngấm nước.
Nhiều khi cần quét dọn chuồng, chỉ cần xúc đi lớp đất dày khoảng 10 phân trên mặt nền, lớp dưới sẽ rất sạch sẽ, có thể đẹp như nền xi măng. Nền chuồng lợn nhà Lão Hắc Tử, như vừa bị xúc đi lớp đất ấy.
Tìm hiểu qua nhà hàng xóm, lợn nhà Lão Hắc Tử, nuôi tất cả 6 con, khi bà điên không phát bệnh, một tay bà làm hết. Mấy năm nay bà không phát bệnh, mỗi năm đều nuôi mấy con nên hai năm nay đời sống đã khá lên nhiều.
Lão Hắc Từ luôn muốn dựa vào việc nuôi nhiểu lợn để lấy vợ cho cậu ấm, nhưng bây giờ xã hội đâu có như trước, muốn mua được vợ khó biết bao nhiêu, mà bệnh của cậu ấm thì xa gần đều biết, lúc không điên thì chẳng khác người bình thường, nhưng khi lên cơn điên không khác gì dã thú, lại là cắn, là vác dao chém, Lão Hắc Tử và bà điên đã bị chém mấy lần rồi.
Anh nói nghe xem, nhà người ta như thế, con gái nào chịu lấy cậu ta? Vậy lại phải tìm người điên mới có thể được. Vốn ông Lão Hắc Tử muốn bán lợn kiếm chút tiền, sau đó ra ngoài tìm vợ cho cậu ấm, nhưng lợn lại bị trộm bắt mất rồi.
Cũng lạ, cậu ấm lúc thường chẳng biết sợ cái gì, nhưng đêm hôm lợn bị bắt trộm, cậu ta lại không phát điên, cũng không gây ầm ỹ, kết quả là lợn bị trộm bắt đi mất sạch, Lão Hắc Tử cũng bị đưa đi rất xa, đến rạng sáng mới chạy về tới xóm gọi người, đến lúc đó, trộm đã chạy đi xa lắc xa lơ, đuổi sao kịp được nữa.
Người hàng xóm còn rên rỉ mãi, Tiêu Hiểu Bạch nghe không được nhiều, anh đang kiểm tra tỷ mỉ vết dao chém trên cửa và một đám đất màu nâu đậm trước cửa nhà Lão Hắc Tử.
“Ái chà, ở đây giống như máu vậy? Có phải đêm mấy hôm trước cậu ấm phát bệnh điên chém không? Sao không nghe thấy Lão Hắc Tử nói nhỉ?”. Người láng giềng bật kêu lên.