[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 11 : Người điên ở Hạ Kiều




Thôn Đại Tự là một thôn nằm cuối cùng ở phía nam thị trấn Hắc Thủy, giáp với núi, không nối tiếp với quốc lộ, đường xá rất xấu, đường gập ghềnh rất khó đi, thôn Đại Tự nằm dưới chân núi Đại Tự, chi bộ thôn nằm ở đây.

Theo truyền thuyết vào thời Đường ở đây có ngôi chùa nổi tiếng gần xa, vì thế đã thành danh, nhưng hiện nay chỉ còn là một thôn nhỏ bình thường. Để chứng minh ngôi cổ tự đã từng tồn tại, trên đỉnh núi chỉ còn một số phiến đá lộ ra trên mặt đất. Thông lên đỉnh núi vẫn còn ít bậc đá, nhưng cũng chỉ là nơi chơi đùa của lũ trẻ nghịch ngợm.

Thôn Đại Tự có tất cả 7 xóm nhỏ, phân bố gần như kiểu cách núi, đi từ quả núi này sang quả núi khác mới có thể đến được xóm khác.

Đây chính là nơi mà nhóm Tiêu Hiểu Bạch cần đến lần này. Theo miêu tả trong lời cung của băng nhóm trộm cắp bị bắt tại trại chăn nuôi, từ đêm 16 đến rạng sáng ngày 17 chúng đã bắt trộm ở những xóm này gần 2 chục con lợn béo, gần như các xóm đều có, bọn chúng cũng không biết mấy con lợn đó bắt trộm được ở xóm nào.

Nhóm Tiêu Hiểu Bạch chỉ còn duy nhất có thể làm là đến từng xóm để dò hỏi, điều tra.

Xóm Thượng Kiều là trạm dừng chân đầu tiên của nhóm. Hôm nay vừa đúng ngày chủ nhật, bọn trẻ trong thôn đều tụ tập, nô đùa ở đầu thôn, nhìn thấy xe cảnh sát tới, chúng chạy ào tới như một cơn gió để xem xe cảnh sát. Người lớn trong thôn bị đánh động, cũng xúm lại thành từng đám, đứng ở đầu thôn, chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Anh Tiêu, người nông thôn tại sao thích ồn ào thế nhỉ? Hồi nhỏ chắc thấy xe cảnh sát, anh cũng nhấc mông đánh đít chạy theo xem à?”. Tiểu Tiền ghé lại đùa với Tiêu Hiểu Bạch.

“Nói như cái đít ấy, hồi nhỏ tớ đâu có thể nhìn thấy loại xe Santara của cảnh sát, chỉ thấy được chiếc máy kéo là đã chạy bám theo hết nửa ngày rồi đấy”.

Hai người vừa nói chuyện gẫu vừa bước xuống xe ra ngoài.

“Thưa bà con, chúng tôi đến để điều tra việc bà con ở đây bị mất trộm từ mấy hôm trước, trong thôn chúng ta nhà nào bị mất trộm lợn, xin đưa chúng tôi đi kiểm tra một lượt, sau đó sẽ làm biên bản, có được không ạ”. Lời Tiêu Hiểu Bạch vừa dứt, trong đám đông có tiếng “ồ” lên một tiếng, rồi ồn ào như ong vỡ tổ.

“Lão Sơn, chẳng phải ông nói báo án cũng chẳng giải quyết được gì, thế là không ai đi báo, vậy mà cảnh sát đã đến rồi đấy thôi”. Một người trung niên khoảng ngoài 40 tuổi kéo tay người bên cạnh: “Nhanh lên đi, cảnh sát tới nơi rồi, còn không nói đi”.

Trong đám đông có hai người đàn ông đều khoảng ngoài 50 tuổi đứng ra, Tiêu Hiểu Bạch biết, trông họ như khoảng 50, nhưng thực tế có lẽ chỉ 40 tuổi thôi. Cuộc sống hàng ngày ở nông thôn cực khổ, những người đàn ông cần cù này đều mệt mỏi quá sức nên chưa già đã yếu rồi.

“Hộ nhà tôi mất 2 con”. Người đàn ông được gọi là Lão Sơn nói.

Xong câu nói ấy, ông ta bắt đầu ra sức lục lọi trong người, Tiêu Hiểu Bạch cho rằng ông ta tìm giấy tờ gì đó đưa cho mình, anh ta móc khá lâu, cuối cùng lấy ra được bao thuốc lá nhăn nhăn nhúm nhúm, lại rút từ trong bao ra mấy điếu thuốc, điếu gãy, điếu cong queo, đưa ra mời Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu, tiểu Tiền.

“Đồng chí cảnh sát, mời hút điếu thuốc ngon”.

Tiêu Hiểu Bạch nhìn kỹ, thì ra đó là thuốc “Hồng Kỳ” loại 5 đồng, đã cũ mèm.

“Tôi không hút thuốc”. Tiêu Hiểu Bạch thật sự không hút thuốc, tiểu Chu và tiểu Tiền thì đều hút.

“Chà, chà, khinh thường hộ nông dân chúng ta đây”. Tay người đàn ông run lên lập cập.

Tiêu Hiểu Bạch biết, người nông thôn rất thật thà, chỉ khi anh ta thích anh, mới mang những thứ mà anh ta cho rằng quý ra cho anh, nếu anh cự tuyệt, anh ta coi đó là bị sỉ nhục. Tiêu Hiểu Bạch đành đón lấy điếu thuốc, ghé sang phía anh ta châm điếu thuốc trên đầu que diêm anh ta đang mồi, hít vào một hơi thì bị sặc, phát ho sù sụ.

Cả đám người vang lên tiếng cười vui vẻ. “Lão Sơn, cậu bé không biết hút thuốc thật, đâu lại có người như ông khuyên người ta hút thuốc”.

“Đàn ông có mấy người không hút thuốc, không biết thì học”. Lão Sơn vừa nói vừa giúp tiểu Chu và tiểu Tiền châm thuốc.

“Lão Sơn, đi làm án trước nhé, được không, đi xem hiện trường vụ trộm của nhà ông như thế nào?”. Nhân khi Lão Sơn vừa châm thuốc xong, Tiêu Hiểu Bạch vội thọc vào câu nói ấy.

“Đi nhà Lão Mộc trước, nhà lão mất 4 con, nhà Hộ không vội, đi xong nhà họ, thì đến nhà Hộ”. Lão Sơn chỉ sang người đàn ông khác đã đứng ra ngoài. Người đàn ông bị gọi là Lão Mộc, đứng ở đó không nói câu gì, chỉ chằm chằm nhìn vào Tiêu Hiểu Bạch.

“Ông ấy như thế đấy, không biết nói chuyện, như khúc gỗ sần sùi ấy, lòng dạ rất thành thật, thế mới gọi là lão Mộc. Tôi dẫn các cậu đi, ông ta gặp người lạ lại càng không nói gì”. Lão Sơn kéo và nắm chặt tay Tiêu Hiểu Bạch: “Trưa nay không được về, ăn cơm nhà Hộ nhé, nếu mà dám đi là khinh thường Hộ đấy. Đi, Lão Mộc, đến nhà lão đi”.

Tiêu Hiểu Bạch cảm nhận thấy bàn tay nắm lấy tay mình thô ráp giống như vỏ cây vậy, bất chợt anh lại nghĩ đến đôi bàn tay của bố mình, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.

Chuồng lợn nhà Lão Mộc đã trống không, chuồng lợn chỉ rộng bằng nửa gian nhà nhỏ. Tiêu Hiểu Bạch quan sát, trên nền chỉ có dấu bùn đất và một ít cỏ, không có gì khác thường.

“Nhà Lão Mộc có những ai nhỉ?”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi Lão Sơn.

“Lão có con gái và con trai”. Lão Sơn đáp.

“Còn ai khác không?”

“Bố mẹ lão chết từ 10 năm trước, 2 năm trước vợ lão bỏ nhà theo người khác, chỉ để lại cho lão một trai, một gái, lão thật đáng thương. Vất vả nuôi được 4 con lợn, định để đến tết bán kiếm ít tiền tiêu, nào ngờ gặp bọn tử tuyệt ấy bắt trộm mất, lúc ấy Lão Mộc còn bị nó đạp cho mấy đạp”.

“Ôi trời”. Tiêu Hiểu Bạch gật gật đầu, xem ra chuồng lợn nhà Lão Mộc không phải nơi các anh cần tìm.

“Sau thời gian nữa, sau khi chúng tôi kết thúc vụ án này, chắc sẽ có phần bồi thường được chuyển đến, đón tết tiết kiệm chút, liệu có đủ dùng không?”

“Ôi !”. Lão Sơn nghe câu nói đó, cảm động nói không ra lời, chỉ biết gật đầu rất mạnh.

Ghi lại tổn thất của nhà Lão Mộc, cả nhóm cùng đến nhà Lão Sơn. Sau họ cả một đám người theo sát, người trong thôn cùng bàn tán: Lần đầu tiên gặp anh cảnh sát hòa nhã thế.

Chuồng lợn nhà Lão Sơn nhỏ hơn chút ít, mặt nền được láng bằng xi măng.“Chuồng lợn xây đẹp thật đấy”. Câu nói làm cho Lão Sơn vui đến mức cười không khép miệng lại được, liên tục phủi tay nói: “Tôi làm bậy ấy mà, làm bậy ấy mà”.

Nền chuồng láng xi măng nên càng dễ kiểm tra, trên mặt nền vẫn còn lại phân lợn và thức ăn thừa, cũng không có bất cứ dấu vết khả nghi.

Xem xong như vậy, Tiêu Hiểu Bạch đang chuẩn bị gọi tiểu Chu và tiểu Tiền đi tiếp xóm khác. Lão Sơn tựa như đã biết ý đồ của Tiêu Hiểu Bạch, kéo chặt tay Tiêu Hiểu Bạch: “Đã nói rồi, trưa nay phải ăn cơm với nhà Hộ, lúc này đã sang buổi trưa rồi, nếu cậu mà đi là coi thường Hộ lão Sơn ta đấy”.

“Lão Sơn ơi, không phải tôi không muốn, nhưng thực sự phải gấp rút điều tra”.Tiêu Hiểu Bạch cũng cảm thấy khó xử, nhiệt tình của người nông dân, có lúc làm ta không sao từ chối được.

“Ăn ở nhà Hộ, việc gì ở thôn Đại Lâm này Hộ cũng biết, cậu muốn biết cái gì, Hộ nói cho mà nghe”.

Tiêu Hiểu Bạch quay đầu nhìn sang tiểu Chu và tiểu Tiền, cả 2 chỉ còn biết nhún vai.

Trên bàn ăn, Tiêu Hiểu Bạch hỏi khi Lão Sơn đã say đơ đơ: “Anh Sơn này, gần đây ở thôn ta, nghe nói có người già đi đâu mất, hoặc đột nhiên chết mà không thấy đi chôn không?”

“Có! Người điên ấy ở xóm Hạ Kiều ấy, đi đâu mất mà tìm không thấy, hiện nay vẫn đang tìm. Nhà họ chẳng ra nhà, nghe người ta nói cứ điên điên khùng khùng”.

“Người già điên à?Đàn ông hay đàn bà?”

“Đàn bà, ngoài 60 tuổi, điên đã mấy chục năm rồi. Bà ta sinh được một con trai, cũng bị điên điên khùng khùng, năm nay nó gần 40 tuổi rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.