[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 10 : Băng nhóm bạo lực




Tiêu Hiểu Bạch gọi về Cục báo cáo tình hình, đồng thời đề nghị tăng cường pháp y đến hiện trường kiểm tra thịt và xương trong chuồng lợn, công việc lục soát cũng sắp kết thúc.

Trong nhà kho của trại chăn nuôi đỗ vài xe công nông 3 bánh và 2 xe mô tô, những việc khác coi như không có vấn đề gì.

Trong nhà tìm thấy hơn chục đầu dao các loại; 4, 5 chiếc roi điện, hơn chục sợi xích và dây thòng lọng, quả nắm đấm và dụng cụ tương tự ...

Lục soát xong, tất cả tang vật đều được xếp trên mặt đất trước cửa nhà, nhìn thấy những hung khí này, cảnh sát có mặt đều cảm thấy e ngại, còn may là bọn người này vừa rồi không kháng cự mà chỉ chạy trốn, nếu chúng thực sự chống lại thì e rằng phía bên này không chết cũng phải bị thương vài người.

Mười mấy tên đàn ông lực lưỡng, mặt mũi bặm trợn, bị cảnh sát khóa tay, ngồi thành một hàng. Tiêu Hiểu Bạch nhìn qua một lượt, nhóm người này sao nhìn chẳng giống những người chăn nuôi mà mang đầy đủ nét của băng nhóm bạo lực.

Tiêu Hiểu Bạch bàn với Trưởng Công An thị trấn Hắc Thủy, quyết định đưa toàn bộ nhóm người này về Đồn Công An tiến hành xét hỏi, để lại vài cảnh sát quản lý khu vực này.

Về đến Đồn Công An, đầu tiên xét hỏi “mắt cá vàng”, trước khi xét hỏi, Tiêu Hiểu Bạch làm xét nghiệm vết máu, trong số dao tang vật có 2 con dao phay có vết máu, một con dao nhọn cũng có vết máu.

Nhân vật này, tên gọi Vương Đức Cường, là trại trưởng trại chăn nuôi này, hồ sơ về y thật sự trong sạch, chưa có tiền án. Theo lời khai của y, sở dĩ trại chăn nuôi của y có nhiều dao như vậy, chủ yếu dùng để chống trộm cướp, chủ yếu chỉ để dọa đối phương, từ trước tới nay chưa hề sử dụng trong thực tế.

Thằng cha này thực sự xảo quyệt, không để lại sai sót nào, cho đến vết máu trên dao và thịt với xương trong chuồng lợn, y nói là mấy người của mình dùng dao giết một con lợn, ăn không hết thì vứt cho lợn ăn thôi.

Lời nói này đến kẻ ngu đần cũng không tin được, con dao nhọn giết lợn có máu, con dao phay có vết máu, cũng là do giết lợn, đúng là y chọc tức mình. Cho đến lấy thịt nuôi lợn, có ai dám mang thịt nuôi lợn, họa chăng có tiền không có chỗ vứt? Nhưng dù Tiêu Hiểu Bạch hỏi đến thế nào, dùng tâm lý tấn công ra sao, y vẫn sống chết nói rằng vết máu trên dao là do giết lợn, thịt là thịt lợn, mình ăn không hết thì vứt cho lợn ăn.

Tiêu Hiểu Bạch thấy tốn phí thời gian như vậy không có ý nghĩa liền chuyển sang xét hỏi mấy nghi phạm khác, kết quả lại làm anh phải trợn tròn cả mắt.

Việc sử dụng dao, tất cả đều trả lời là dùng để phòng trộm, để bảo vệ trại. Nhưng nguồn gốc về vết máu trên dao thì có nhiều đáp án, kẻ nói tự mình đứt tay nên máu dính sang, kẻ nói là chặt thịt lợn, cũng có kẻ nói chống trộm làm bị thương đối phương. Nhưng có một điểm lại thống nhất đến kỳ lạ về thịt trong chuồng đều là giết một con, ăn không hết thì vứt cho lợn ăn.

Làm cho Tiêu Hiểu Bạch thấy lạ kỳ là anh đã lấy vết máu trên dao để mở ra đột phá khẩu, nhưng tất cả người của đối phương đều sống chết nói thịt trong chuồng là mình giết ra ăn không hết thì ném cho nó ăn. Có lẽ họ nói thật, thịt thấy có ở trong chuồng đúng là thịt lợn.

Như vậy, lợn có thịt người trong dạ dày mà Diệp Lễ Thành chở về từ trại này là sao đây?

Quá trình xét hỏi, Tiêu Hiểu Bạch chưa hề nêu ra sự việc phát hiện ngón tay người trong dạ dày lợn, anh muốn trước tiên tiến hành đào sâu ở khía cạnh khác, sau khi xác nhận mới tiến hành tấn công tâm lý.

Tỷ mỉ so sánh các biên bản xét hỏi, Tiêu Hiểu Bạch quyết định một lần nữa xoáy vào vết máu trên dao, tiến hành đào sâu xét kỹ, hy vọng lấy đó làm điểm đột phá để có được kết luận.

Đang suy nghĩ vậy, di động vang lên, do anh Lý gọi đến.

“Tiểu Tiêu, lần này cậu để tôi toi công chạy đến đây, thịt và xương trong chuồng lợn đều là thịt và xương lợn, không có gì thuộc về con người. Được rồi, việc kiểm tra của tôi bên này xong rồi, tôi về trước đây, cậu cứ lo việc của cậu đi nhé”.

Tắt di động, Tiêu Hiểu Bạch rơi vào trầm tư. Thịt trong chuồng lợn, anh Lý sau khi kiểm tra đã xác nhận đúng là thịt lợn, xương cũng là xương đùi lợn, như vậy, đám người này đã nói đúng sự thực, nhưng ai lại lãng phí đến mức dùng thịt lợn nuôi lợn nhỉ, như thế có khác gì lấy tiền làm củi đốt, trừ phi tiền không phải của mình.

Đúng rồi, mình chỉ nghĩ đến trại chăn nuôi của bọn họ, nhưng lại không hề nghĩ đến số lợn này có khả năng không phải họ nuôi mà là bắt trộm về.

Lại xét hỏi thêm lần nữa, rất nhanh đã có kết quả. Nhóm người này lấy chăn nuôi để che đậy việc xấu, chúng đã lập thành băng nhóm chuyên trộm cắp gia súc rồi tiêu thụ với mức giá thấp, để kiếm lợi nhuận.

Hoạt động của chúng đều về đêm, mười mấy tên cùng xuất phát, đến các thôn xóm quanh vùng, sau khi tìm được nhà có nuôi gia súc, chúng không vội trộm ngay, mà gõ cửa lừa chủ nhà ra mở cửa, cửa mở liền lập tức dùng dao uy hiếp, không cho kêu la. Sau khi đã khống chế chủ nhà, người bên ngoài của chúng mới tiến hành trộm cắp, trong nhà chúng vẫn để người canh giữ, đề phòng chủ nhà kêu cứu. Sau khi trộm xong, kẻ lùa lợn đi rồi, bọn khống chế vẫn ở lại, sau khoảng nửa giờ mới kèm chủ nhà lên xe mô tô, chở ra quốc lộ, sau vài cây số mới thả người ra, đợi khi chủ nhà ấy về đến thôn gọi người thì chúng đã chuồn đi rất xa rồi.

Việc là như vậy, chúng ngụy trang bằng trại chăn nuôi, thực chất là trộm cắp và tiêu thụ.

Vết máu trên dao, vết máu dính trên con dao nhọn đúng là máu lợn, vết máu dính trên dao phay là máu trong khi trộm cắp, gặp chủ nhà chống lại, chúng chém họ bị thương.

Xem ra, kẻ giết người rồi lấy thịt nuôi lợn không nằm trong bọn chúng, chẳng qua là chúng bắt trộm lợn trúng vào nhà của hung thủ, rồi lại vô tình mang lợn được nuôi bằng thịt người ấy bán cho Diệp Lễ Thành với giá rẻ mà thôi.

Diệp Lễ Thành trong quá trình vận chuyển lợn gặp người bạn nửa vời là Điền Ngẩn, Điền Ngẩn đem con lợn tự tay mình nuôi được nhờ y chuyển về thành phố cho tiểu đội trưởng Cố, nhưng khi vận chuyển Diệp Lễ Thành bị nhầm lẫn, kết quả là tiểu đội trưởng Cố đem thức ăn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày con lợn có ngón tay người hầm lên cho vợ mình ăn.

Nghĩ thông như vậy, Tiêu Hiểu Bạch vạch kế hoạch công việc bước tiếp theo. Lợn là do trộm cắp, chỉ cần tìm được người chủ của con lợn ấy thì hung thủ là ai tự nhiên sẽ rõ ngay.

Lật đi lật lại biên bản khẩu cung, Tiêu Hiểu Bạch đối chiếu với bản đồ, trên bản đồ có điểm khoanh điểm chấm, đó là những điểm trộm cắp do bọn người này cung khai.

Công việc tiếp theo là đi tìm một người chủ mất lợn mà lại không muốn báo án. Có lẽ và rất cần thiết phải tìm kiếm một người già đã mất tích nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.