Sáng 21 tháng 7, Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Thiên Nam.
Tới 9 giờ sáng, Tiêu Hiểu Bạch đã tỉnh lại. Thực ra, suốt đêm anh ngủ không ngon giấc, sau khi bị ngất tại buổi truy điệu, hễ cứ vừa ngủ là lại thấy ác mộng, những ký ức vụn vặt và hỗn tạp lại đến, nhưng sau khi tỉnh lại tất cả đều quên hết, muốn nhớ lại cũng không thể được.
Hiện tại Tiêu Hiểu Bạch rất khao khát phục hồi được trí nhớ, mất đi một đoạn trí nhớ như mất đi tài sản quý giá của mình khiến cảm giác thật khó chịu, càng tệ hơn đoạn trí nhớ này còn quan hệ đến tính mạng của 2 người đồng nghiệp.
10 giờ sáng, tiểu Trương đến buồng bệnh, cô cho Tiêu Hiểu Bạch biết: Chiều nay sẽ có một chuyên gia tâm lý học sẽ đến thăm bệnh cho anh, giúp anh phục hồi trí nhớ, ngày mai Cục sẽ có quyết định chính thức về việc này, nay thông báo trước cho Tiêu Hiểu Bạch biết trước để anh chuẩn bị tâm lý đón nhận.
Tuy Trung Quốc đã đề xướng vấn đề dân chủ từ rất nhiều năm nay, nhưng trên thực tế tác phong làm việc của cơ quan nhà nước và các doanh nghiệp lớn vẫn dựa vào ý của lãnh đạo. Dân Chủ là cái gỉ? Quyết định của lãnh đạo là dân chủ.
Nhưng Tiêu Hiểu Bạch nhận tin này rất hờ hững, bản thân anh cũng rất muốn khôi phục lại đoạn trí nhớ này, nếu được phục hồi rất có thể sẽ tìm ra được nguyên nhân tự sát của đội trưởng Hàn.
Để Tiêu Hiểu Bạch không phải lo lắng, Trương Yến còn đưa ra bản xác nhận của Bác sĩ, Tiêu Hiểu Bạch chỉ nhìn qua, đại khái là điều kiện sức khỏe hiện tại của anh đã hoàn toàn đủ điều kiện tiếp nhận việc chữa trị bằng tâm lý.
Tiêu Hiểu Bạch không rõ ông bác sĩ ngoại khoa và bác sĩ khoa xương này có hiểu về chữa trị tâm lý học không, nhưng anh có thể đoán Cục yêu cầu họ xác nhận sức khỏe của anh đủ tiếp nhận chữa trị đông y là do sợ về trách nhiệm.
Thời gian từ từ trôi qua trong trầm lắng, Tiêu Hiểu Bạch vẫn đang suy nghĩ về chuỗi sự việc xảy ra trong mấy ngày qua, còn Trương Yến ngồi trên ghế ngay bên cạnh đang cắn móng tay, không hiểu đang nghĩ gì.
Chiều ngày 21 tháng 7, bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Thiên Nam, chữa trị thôi miên đang thực hiện.
“Máu.... rất nhiều máu ...”. Toàn thân Tiêu Hiểu Bạch run lên bần bật, mũi trào ra rất nhiều máu tươi.
Tất cả những người có mặt đều lắc đầu sợ hãi.
Lưu Lê dùng hai tay bóp chặt vai Tiêu Hiểu Bạch: “Đừng lo lắng, không có bất cứ cái gì có thể làm hại được anh đâu, những thứ anh nhìn thấy đó chỉ là trong phim ảnh thôi, bây giờ bắt đầu hít thở sâu vào nhé, nào ... hít ... thở ... hít ... thở ... hít ... thở ... hít ... đúng rồi, cứ thế nhé, không có bất cứ thứ gì có thể làm hại anh được, bây giờ nói với tôi đi, anh đang ở đâu, anh đang nhìn thấy gì?”
Toàn thân Tiêu Hiểu Bạch dần dần trùng lại, máu tươi từ mũi cũng đã ngừng chảy.
“Tôi cùng đội trưởng Hàn, cả ông Vương nữa đang trên đường trở về Cục, ông Vương và tôi thảo luận về vụ án, đội trưởng Hàn đang lái xe, tôi nhìn thấy khuôn mặt đội trưởng Hàn, anh ấy có vẻ rất sốt ruột, rất phẫn nộ nữa. Anh ấy quay đầu nói với tôi ...”
“Anh ấy nói gì với anh?”
“Tôi không biết, ôi ! chói mắt, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải ...”. Thân thể Tiêu Hiểu Bạch lại bắt đầu rung lên, máu tươi từ lỗ mũi lại tuôn ra.
“Đây chỉ là một đoạn phim thôi, không có bất cứ cái gì có thể làm hại anh, nói đi, anh nhìn thấy những gì nữa?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả, 4 phía toàn là máu, đầu tôi đau quá ...đầu đau quá.”
“Hiểu Bạch, nghe tôi nói này, tôi sẽ đếm đến 3 anh sẽ tỉnh lại ngay; Một, mí mắt anh sẽ không thấy nặng nữa; Hai, toàn thân bắt đầu hồi phục lại cảm giác; Ba, anh tỉnh lại hoàn toàn. Hiểu Bạch, anh mau tỉnh lại đi !”. Giọng nói của Lưu Lê có phần sốt ruột.
“Làm sao thế, sao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạ thế”. Tiêu Hiểu Bạch vừa tỉnh lại, có phần ngơ ngác hỏi.
Nhẹ nhàng dùng khăn lau vết máu trên mặt cho Tiêu Hiểu Bạch, Lưu Lê hỏi:“Anh có nhớ lại được gì không?”
“Tôi không nhớ được gì cả”. Tiêu Hiểu Bạch cầm lấy khăn mặt: “Cám ơn, tôi có tay mà”.
10 phút sau, bên ngoài phòng bệnh.
“Hãy nói với Cục trưởng Trịnh, năng lực của tôi có hạn, tình trạng của anh ấy rất nguy hiểm, rất khó ổn định, nếu cứ cố ý thôi miên để phục hồi trí nhớ, rất có khả năng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa để sức khoẻ của anh ấy ổn định trở lại mới có thể tiến hành thêm lần nữa. Thôi, tôi còn phải dự một cuộc hội thảo trên tỉnh, có thể đưa tôi ra ga tàu được không?”
“Hôm nay không còn tàu nữa, hay chúng tôi đưa cô ra bến xe khách vậy”.
“Cũng được, làm phiền các anh”.
Trước khi đi, Lưu Lê không ngăn nổi cảm xúc của mình, cô quay đầu nhìn lại buồng khách một lát, trong lòng chua xót nghĩ: “Cha này, để cho ta không thể yên tâm được”.
Trong buồng bệnh.
“Tiểu Tiêu, vừa rồi trông anh khiếp lắm, anh có biết không?”
“Có giống lần trước không?”
“Ôi, máu mũi chảy nhiều lắm. Toàn thân run bần bật, sợ ghê người”.
“Tôi thì biết không dễ hồi phục, cô ấy không tin”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa, do không cẩn thận lại đụng phải vết thương, lại phải nghiến răng chịu đựng.
“Có phải anh quen chị ấy không? Hình như hai người thân nhau lắm thì phải”. Trương Yến hỏi với giọng hiếu kỳ.
“Không thân lắm, chỉ là quen nhau thôi”.
“Thế sao? Vừa rồi thấy bộ dạng của anh, chị ấy có vẻ xót xa gọi anh là Hiểu Bạch đấy”.
Tiêu Hiểu Bạch bỗng ngẩn ra, Trương Yến cũng ý thức được mình lỡ lời nên im lặng một lát rồi tìm cớ đi ra.
Tiêu Hiểu Bạch nói dối, thực ra trí nhớ của anh đã hoàn toàn hồi phục, nhưng anh cố ý che giấu sự thực. Đối với việc dò hỏi của Trương Yến, anh cũng nói dối về quan hệ của anh với Lưu Lê, mối quan hệ đó không chỉ là quen biết bình thường mà đã có cả giai đoạn ân ân oán oán.
Buồng bệnh một người, hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy điều hoà kêu ro ro, câu nói vừa rồi của Trương Yến như quỷ khốc vang lên bên tai Tiêu Hiểu Bạch: “Vừa rồi thấy bộ dạng của anh, chị ấy có vẻ xót xa gọi anh là Hiểu Bạch đấy”.
Trong phòng đang tĩnh mịch, bỗng vang lên giọng trầm ấm của Tiêu Hiểu Bạch.
“Trong giây phút đó
Anh quyết định bất chấp tất cả hôn em
Bởi vì anh sợ
Lúc này cuộc sống này là cái hôn sau cùng
Vì anh đã quyết định rời xa
Bất chấp ánh mắt của người khác
Không để ý đến đàm tiếu của thế gian
Trong giây phút hôn em
Em là cả thế giới của anh
Nếu anh có thể làm cuộc trao đổi cùng thượng đế
Anh chỉ nguyện sống cùng em
Không có đen tối
Không có đau thương
Không có chết chóc
Không có tuyệt vọng
Giả dụ nếu cần anh sẽ dùng tính mạng để trao đổi
Anh chỉ nguyện em có thể quên anh đi
Trong những năm tháng cuộc sống sau này
Anh hy vọng em có thể quên đi những đau thương
Có người yêu em để kết bạn
Vui vẻ cho đến lúc già
Trong tăm tối nước mắt anh tuôn rơi
Lúc đó em và anh đã sớm không cùng thế giới
Trong lúc quay đầu nhìn lại
Cùng thấy cách núi vạn trùng
Cái năm rời xa nhau ấy
Đến lúc nào mới gặp lại đây
Rất lâu sau, trong phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng khóc trầm đục của người đàn ông, tức tưởi mà buồn đau.