Ngày 20 tháng 7, Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Thiên Nam.
Khi Tiêu Hiểu Bạch tỉnh trở lại, đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Thiên Nam rồi. Lần này bệnh viện quá bận rộn, nhưng ngược lại Tiêu Hiểu Bạch cũng bị lôi lên lôi xuống đến nghẹt thở.
Những biểu hiện của anh trong buổi truy điệu khiến lãnh đạo Cục hết sức lo ngại, trong một tuần lễ, chết mất 2 người cũng đã làm cho lãnh đạo phải luyện viết thư pháp cũng đã đủ (viết kiểm điểm), nếu người thứ 3 lại xảy ra chuyện lôi thôi thì vấn đề không phải giản đơn cứ viết là xuôi được nữa.
Tiêu Hiểu Bạch không biết rằng trong buổi truy điệu, anh hét lên một tiếng thảm thiết, tiếp đến mũi phun ra máu tươi, toàn thân run rảy, có Trương Yến lay gọi anh mới sực tỉnh, nhưng ngay lập tức lại ngất đi.
Đó là sau này nghe Trương Yến kể lại, Tiêu Hiểu Bạch mới biết, việc hét lên anh không hề hay biết, chỉ thấy tựa như mình nằm mơ, nhìn thấy một đoạn sự việc.
Nằm trên giường bệnh, Tiêu Hiểu Bạch bắt đầu tỷ mỉ suy nghĩ về cảm giác của mình trong buổi truy điệu, những trải qua ấy, anh có thể khẳng định rất chắc chắn rằng mình đã mất đi trí nhớ. Cho đến khi máu mũi chảy ra và toàn thân run rảy, Tiêu Hiểu Bạch vẫn không để ý, vì anh nghĩ đến tài liệu tâm lý học, có một số trường hợp, khi trí nhớ trở lại sẽ kèm theo một số triệu chứng lạ kỳ.
Suy nghĩ rất lâu, Tiêu Hiểu Bạch mệt mỏi nhắm mắt lại, về đoạn ký ức ấy, xảy ra rất nhiều việc, truy bắt nghi phạm, tìm kiếm chứng cứ, nhưng vì sao ấn tượng ấy không sâu bằng khuôn mặt tái xanh của đội trưởng Hàn.
Anh có một cảm giác, tất nhiên còn có chỗ sai, nhưng vấn đề là ở đâu?
Buổi trưa tiểu Trương đến, nhiều việc liên tiếp xảy ra làm cho cô gái này gầy xọp hẳn, cô hỏi về sức khỏe của Tiêu Hiểu Bạch, cô để lại vài quả táo rồi chuẩn bị ra về.
“Tiểu Trương, cô giúp tôi một việc, có được không?”
“Việc gì? Anh cứ nói, miễn là tôi làm được”. Trương Yến là một cô gái rất ôn hòa, nói năng dịu dàng, không giống như làm nghề cảnh sát mà giống cô giáo trường mầm non hơn.
“Tôi muốn đọc biên bản xét hỏi của vụ án, cô có thể mang cho tôi một bản không?”
“Không được, lãnh đạo Cục nói thời gian này việc duy nhất của anh là dưỡng thương”. Thái độ của Trương Yến rất kiên quyết.
“Tôi chỉ muốn xem đó là việc gì, tôi không làm bừa đâu, giả dụ cô là tôi, trải nhiều việc thế, bắt cô ngày ngày chỉ nằm không, cô thấy khó chịu không? Tiểu Trương, giúp tôi đi, tiếp tục như thế này tôi phát điên lên mất”.
Trương Yến không nói gì, nhìn Tiêu Hiểu Bạch rất lâu, gật gật đầu nhẹ rồi ra về.
Buổi chiều, Tiêu Hiểu Bạch được cầm trong tay biên bản xét hỏi, anh đọc rất kỹ nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Việc xét hỏi do Cảnh sát khu vực của Đồn Công An Hồng Phúc khu Bắc Thành thực hiện, nội dung bên trong rất chi tiết, tất cả chứng cứ đều thể hiện đây là vụ án giết người vì tình ngoài luồng.
Hứa Kiến Quân, chồng của người phụ nữ bị giết hại là người buôn bán bình thường, chủ yếu là mua đi bán lại, việc gì kiếm được tiền là làm việc đó. Anh ta tự nói rằng, trưa hôm ấy về nhà, đã có chiếc áo đầy máu và con dao nhọn ở trong nhà, sợ quá nên cho vào chiếc túi ni lông màu đen, còn nhét vào thêm một ít rác rồi vứt vào trong thùng rác. Thế nhưng cảnh sát hỏi đi chuyến xe nào về thành phố Thiên Nam, anh ta ấp úng không nói ra được.
Tiêu Hiểu Bạch đọc kỹ biên bản xét hỏi, anh phát hiện có một điểm rất lạ, trả lời rất thiếu lô gích, trước sau sai lệch rất nhiều, cũng tức là nói, khẳng định anh ta còn giấu giếm; Có điểm kỳ lạ hơn là dù cán bộ xét hỏi đem những sai sót trong lời khai để tấn công tâm lý thế nào đi nữa anh ta cũng không thừa nhận mình giết chết vợ và người tình của vợ, nhưng yêu cầu anh ta đưa ra chứng cứ ngoại phạm và giải thích về chiếc áo máu và con dao nhọn thì anh ta lại ấp úng không trả lời được.
Tiêu Hiểu Bạch cầm biên bản xét hỏi vỗ nhè nhẹ lên trán, lời cung của anh chàng Hứa Kiến Quân này có vấn đề, nhưng tại sao anh ta sống chết không thừa nhận mình giết người.
Trong trường hợp này có hai khả năng: một là Hứa Kiến Quân không giết người, anh ta có cái gì đó không minh bạch, vậy ai là kẻ giết người, sao lại có thể chui vào nhà anh ta lấy quần áo và con dao nhọn làm bếp?
Hai là, Hứa Kiến Quân giết người thật, nhưng anh ta có tố chất tâm lý cực tốt, tức là khẳng định mình không giết người. Điều này nói ra cũng không thông, nếu có tố chất tâm lý vững vàng, anh ta đã có đủ thời gian để nghĩ và bịa ra một câu chuyện gì đó để chứng minh mình vô tội, đằng này anh ta trả lời có quá nhiều lỗ hổng.
Thở dài, Tiêu Hiểu Bạch nghĩ, nếu mình tham gia vào quá trình xét hỏi có lẽ tốt hơn, vì mình đã học về tâm lý, có thể mình sẽ tìm ra manh mối.
Nghĩ đến đây, trong đầu Tiêu Hiểu Bạch bỗng lóe lên một ý nghĩ: Tại sao đội trưởng Hàn, ông Vương và mình không tham gia xét hỏi ? Đội trưởng Hàn không thể là loại người sốt ruột vì hết giờ làm việc để bỏ đi được, thế thì, vì nguyên nhân gì khiến đội trưởng Hàn vội vã dắt mình và ông Vương trở về Cục, đến nỗi trên đường để xảy ra tai nạn.
Tiêu Hiểu Bạch lại mở tờ biên bản ra xem lại, trong lúc lật mở anh phát hiện mặt sau của tờ thứ 2 trong biên bản có viết chữ gì đó khá mờ nhạt.
“Hàn điện thoại nói: Hứa không thể là hung thủ, đừng làm khó anh ta, đợi thông báo”.
Hàn, khẳng định chỉ đội trưởng Hàn; còn Hứa, khẳng định là Hứa Kiến Quân. Những chữ này chắc được viết ra trong quá trình xét hỏi.
Thời gian xét hỏi từ 6 đến 7 giờ tối, mà thời gian này vừa đúng trước thời gian xảy ra tai nạn xe không lâu.
Chẳng lẽ đội trưởng Hàn đã biết về nội tình gì đó? Nên anh ta không tham gia xét hỏi, vì sao nói Hứa Kiến Quân không phải là hung thủ? Anh ta rất quan tâm đến vụ án, vậy tại sao không trực tiếp xét hỏi mà lại mê mải trở về?
Tiêu Hiểu Bạch bỗng nhớ đến câu nói của các cụ già ở nông thôn: “Ma xui quỷ khiến”.