[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 7 : Lễ truy điệu đau buồn




Cục Công An thành phố Thiên Nam, ngày 19 tháng 7

Buổi truy điệu ông Vương và đội trưởng Hàn cử hành trong nhà để xe của Cục Công An, 4 mặt dùng phông vải ngăn lại, tạo thành một Linh đường giản đơn, chính giữa linh đường đặt di ảnh của ông Vương và đội trưởng Hàn, xung quanh bày hoa tươi và vòng hoa các loại.

Vợ ông Vương xuất thân trong gia đình bình thường, rất giống phụ nữ nông thôn, tuổi khoảng 50 nhưng trên khuôn mặt đã xuất hiện khá nhiều vết nhăn, dễ nhận ra bà ta khá trấn tĩnh, vẫn còn quay sang an ủi con trai và con gái. Cháu ngoại ông Vương thì chưa biết gì, cứ túm gấu quần của mẹ, nũng nịu hỏi: “Tại sao ảnh ông ngoại lại chụp to thế”. Chỉ một câu hỏi đó thôi cũng làm cho mẹ cháu không ngăn nổi nước mắt, lại bật khóc to lên.

Ở phía người nhà đội trưởng Hàn, mọi người tỏ ra rất đau thương, bố mẹ đội trưởng Hàn được Cục đưa xe đón đến dự lễ truy điệu, người tóc trắng đưa tiễn người tóc xanh, cảnh tượng thật đau lòng, hai cụ già trông thật tiều tụy, cụ ông còn tự trấn tĩnh được nhưng cụ bà cùng con dâu cụ đã khóc ngất đi đến mấy lần.

Trong linh đường người đứng chật ních, bao gồm cán bộ chiến sĩ của Cục Công An, của vài phân cục và các Đồn Công An trực thuộc, mọi người đều im lặng, trong linh đường chỉ nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ. Thực ra ai cũng hiểu rõ, làm cảnh sát, nhất là cảnh sát hình sự, rất có thể sẽ có một ngày mất đi tính mạng của mình giống như ông Vương và Hàn Băng Thủy, làm cảnh sát ngay từ những ngày đầu tiên đã phải xác định tư tưởng như vậy.

Tiêu Hiểu Bạch và Trương Yến đứng trong linh đường, chờ đợi giờ cử hành nghi lễ.

Khi bước vào linh đường, Tiêu Hiểu Bạch gài bông hoa trắng để che đi số hiệu trên đồng phục, nhưng anh vẫn có cảm giác bị người khác nhìn mình với ánh mắt là lạ, người bên cạnh cúi đầu thì thầm với nhau, anh có cảm giác họ đang bàn luận về mình, anh cảm thấy toàn thân mình không còn tự tại, vết thương ở cổ hình như đau hơn lên.

Trương Yến cũng nghe nói về chữ số đội trưởng Hàn trước khi chết để lại,Tiêu Hiểu Bạch dò hỏi cô, cô chỉ biết nói thực là cô không biết, bản thân anh cũng không biết về 4 chữ số sau cùng trong số hiệu của anh, có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp. Câu trả lời của anh không chỉ để an ủi Trương Yến mà là an ủi cho chính bản thân anh, việc thực quá nhiều kỳ dị khiến trong lòng anh cảm thấy rờn rợn, không rõ bên trong có điều gì bí ẩn.

Có lúc Tiêu Hiểu Bạch lại nghĩ: “Hay là trong thời gian mất đi trí nhớ, mình đã làm việc gì đó không phải?”. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ là thoáng qua, anh tự ép mình không được suy nghĩ tiếp nữa, vì khả năng ấy làm anh cảm thấy sợ hãi.

Buổi truy điệu bắt đầu, đầu tiên là tập thể mặc niệm, tất cả mọi người đều bỏ mũ, cúi đầu mặc niệm người chết.

Vì bị thương đốt sống cổ, phải đeo tấm bó cổ nên Tiêu Hiểu Bạch không thể cúi đầu, chỉ để Trương Yến gỡ giúp mũ cảnh sát, hướng về di ảnh của hai người tự hành lễ mặc niệm.

Trong linh đường treo đèn trắng, từ chỗ đứng của Tiêu Hiểu Bạch nhìn lên di ảnh ông Vương, khung ảnh vừa đúng nơi phản xạ ánh đèn, anh chỉ thấy một màu trắng như tuyết.

Bị chói mắt, Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy đầu óc choáng váng ….

Mở cửa là một người đàn ông trung niên, nhìn khoảng gần 40 tuổi, thấy có đông cảnh sát, anh ta sững lại một lát rồi co chân chạy ngược trở vào. Tiêu Hiểu Bạch cùng mấy cảnh sát khu vực đẩy cửa xông thẳng vào trong.

Người trung niên trốn vào trong buồng ngủ vì không còn đường chạy trốn, nhà cửa của người hiện đại để chống trộm chui vào đều đã cải tạo nhà thành cái nhà ngục rồi.

Cảnh sát đạp cửa buồng ngủ, người trung niên thấy mình không thể trốn thoát đã bật khóc rồi quỳ xuống đất: “Tôi thật sự không biết đã xảy ra việc gì !”

2 cảnh sát khu vực khống chế người trung niên, mấy người còn lại tiến hành tìm kiếm tang vật trong nhà.

Trong nhà không có bất cứ đồ vật gì khả nghi, nhưng trong thùng rác bên ngoài phát hiện một chiếc túi ni lông màu đen, bên trong chứa một chiếc áo đầy máu, một chiếc quần có dính máu và một con dao nhọn có dính vết ố máu.

Con dao nhọn là dao thông thường sử dụng trong nhà bếp, trong gian bếp tìm thấy một bộ dao nhưng thiếu một con dao nhọn, ký hiệu và nhãn mác hoàn toàn phù hợp. Cũng tức là con dao này chính là con dao trong bộ dao nhà bếp.

Nhìn thấy những tang vật ấy, người trung niên này bắt đầu khóc ầm lên, anh ta nói không biết việc này ra sao, chỉ là trưa nay về nhà thì thấy số vật này đã thấy ở dưới bàn trong phòng khách rồi, sợ quá nên anh ta vội vàng đem vứt vào thùng rác. Đến khi nhìn thấy cảnh sát thì vùng chạy, anh ta giải thích là vì việc con dao nhọn và chiếc áo máu, anh ta sợ phiền phức nên muốn chạy trốn thôi.

Ông Vương và Tiêu Hiểu Bạch lục soát kỹ lưỡng trong phòng, họ tìm được chiếc áo com lê cùng bộ với chiếc quần kia, rất dễ nhận ra đó là bộ comple kẻ sọc “Hào hoa công tử”, chiếc áo máu cũng đã được xác nhận, xem ra hung thủ chính là người đàn ông trung niên này.

Người đàn ông trung niên là chồng của Lý Diễm - người phụ nữ bị giết hại, tên anh ta là Hứa Kiến Quân, là hộ kinh doanh cá thể, buôn bản nhỏ lẻ. Theo lời anh ta thì anh ta thường xuyên không ở nhà, hôm nay vừa về nhà thì nhìn thấy những vật kia đã vứt trong phòng khách nhà mình rồi.

Ông Vương và Tiêu Hiểu Bạch đâu có tin lời anh ta nói, vì hiện nay chứng cứ đều chỉ rõ anh ta, hơn nữa anh ta còn có đầy đủ động cơ gây án tức là thấy vợ mình vượt tường gian díu với người khác, điều này đủ để người đàn ông phẫn nộ đến mức vung dao đồ tể.

Đúng lúc Tiêu Hiểu Bạch muốn mở miệng nói thì nhìn thấy khuôn mặt tái mét của đội trưởng Hàn.

“Tiểu Tiêu! Tiểu Tiêu! anh làm sao rồi !”

Tiếng lay gọi giật giọng của Trương Yến vọng bên tai, kéo Tiêu Hiểu Bạch trở về thực tại.

Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy mũi mình ướt ướt, đưa tay lên vuốt, bàn tay đầy máu, định thần lại anh thấy Trương Yến đang ở bên cạnh và còn nhiều người khác đang chăm chú nhìn mình, bỗng anh thấy đầu váng mắt hoa, cố đứng lên lại đổ gục xuống.

Trong thoáng chốc, anh có cảm giác có người đỡ lấy thân thể mình, tiếng người nói bên tai như từ nơi xa lắc xa lơ vọng lại, nghe rất mơ hồ, rất nhỏ. Anh nghe thấy Trương Yến gọi tên mình, còn rất nhiều người gọi mau đưa xe tới.

Trước lúc ngất đi, anh thấy khuôn mặt tái xám của đội trưởng Hàn, khuôn mặt chứa đầy sự phẫn nộ và hối tiếc; Anh còn thấy chuỗi chữ số đỏ máu “1127” cứ lay động trước mắt anh. Trong nhập nhòa, chữ số và khuôn mặt đội trưởng Hàn nhập lại thành một, trên khuôn mặt đội trưởng Hàn khắc 4 số “1127’ đỏ tươi vẫn đang nhỏ máu, khuôn mặt ấy cười toe toét vươn hai tay về phía anh.

Tiêu Hiểu Bạch thấy trước mắt một màu đen kịt, rơi vào hôn mê hoàn toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.