[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 6 : Chữ số tử vong




Chiều ngày 18 tháng 7, Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Thiên Nam.

Chiều hôm ấy, Bệnh viện bận túi bụi, có cảnh sát trong thời gian điều trị tại bệnh viện lại nhảy lầu tự sát, việc đó ở bất cứ nơi nào cũng đều trở thành tin nóng sốt, hơn nữa, vài hôm trước mới xảy ra tai nạn ô tô, cũng chết mất một người.

Những người đầu tiên đến đây không phải là cán bộ chiến sĩ của Cục Công An, mà là phóng viên các loại, những ông vua không vương miện này đúng là ở đâu có tư liệu mạnh là họ lao đến đấy ngay, trước hết chụp ảnh đã, sau đó là kéo ngay một người bất kỳ ở tại chỗ để phỏng vấn, với cái thế ấy chắc chắn sẽ được tung lên thành các tít lớn, các tiêu đề lớn trên các trang báo trong toàn tỉnh.

Nhưng khi Người của Cục Công An tới mọi sự đã thay đổi, tất cả các ảnh đều bị hủy bỏ, Cục đã ra tuyên bố: Nếu các tin tức và hình tượng của cơ quan Công An bị bôi nhọ trên mặt báo sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật đối với những người có liên quan, chiếc mũ này chụp xuống, trách nhiệm sẽ lớn vô hạn nên các phóng viên đang có mặt phải hết sức e dè, rồi lục tục giải tán, nhưng trước đó họ cũng nhận được lời hứa: Sau này, nếu có vụ án lớn, Cục Công An sẽ kịp thời thông báo cho báo chí biết.

Cục Công An thì không thể có tội, hơn nữa họ đã có lời hứa, hà tất phải mua dây buộc mình ? Các phóng viên cũng không phải kẻ ngốc nghếch nên chào từ biệt rồi ra về.

Cán bộ Cảnh Sát sau khi khám nghiệm hiện trường, cán bộ pháp y đi cùng cũng xác nhận: Đúng là nhảy lầu tự sát thì thi thể được đưa lên xe chuyển về nhà xác của Cục Công An, chỉ để lại một đám đất có dấu màu đỏ tươi nói lên: Chỗ này từng có một con người đang độ tài hoa đã rời xa cuộc sống.

Hộ lý tìm thấy vợ đội trưởng Hàn bất tỉnh trên nóc nhà, Tiêu Hiểu Bạch nghe được tiếng thét đau thương chính là tiếng gào thét của chị ta, trên nóc nhà còn tìm thấy cây giá treo chai huyết thanh, bên trên vẫn treo chai glucose còn một nửa.

Vợ đội trưởng Hàn tên gọi Ấn Hồng Mai, rất xinh đẹp và tao nhã, sau khi tỉnh lại thì đờ đẫn, chậm chạp, ánh mắt vô hồn. Từ những lời thuật lại đứt đoạn của cô, mọi người suy đoán sự việc diễn ra như sau: Sau tai nạn, đội trưởng Hàn bị thương vào chân, không quá nghiêm trọng nhưng đi lại vẫn phải có người dìu, vì vậy việc ăn mặc đi đứng của anh đều do người vợ Ấn Hồng Mai chăm lo. Buổi trưa, đội trưởng Hàn cố ý vào nhà vệ sinh một mình, tức là không muốn vợ phải đi theo, Ấn Hồng Mai cho rằng anh ngại trong nhà vệ sinh nam có người, cô lúng túng chưa biết xử lý ra sao nhưng cũng chưa tán thành, thế là đội trưởng Hàn tự mình chống cây giá sắt treo chai huyết thanh từng bước, từng bước rời khỏi phòng. Ấn Hồng Mai rồi cũng không để ý nữa, quay sang gọt hoa quả đợi chồng, nhưng lâu quá vẫn không thấy đội trưởng Hàn trở lại buồng bệnh, quá sốt ruột cô xông vào nhà vệ sinh nam vẫn không thấy, khi trở ra cô nhìn thấy đội trưởng Hàn đứng trên nóc nhà, thế là cô vội vã xông lên. Tiếng kim loại ma sát trên nóc nhà mà Tiêu Hiểu Bạch nghe được là do đội trưởng Hàn kéo lê cây giá sắt. Đội trưởng Hàn lên nóc nhà vốn không có hành động gì quá khích, vẫn còn do dự điều gì đó, nhưng khi thấy vợ mình xông lên, tư tưởng hoảng hốt nên nhảy xuống ngay.

Tuy đã biết rõ sự việc, nhưng còn một nghi vấn rất lớn nung nấu tất cả mọi người: Hàn Băng Thủy là một đội trưởng trẻ lại có năng lực, không có lý do gì để coi nhẹ sinh mạng? Mà, trước khi chết còn để lại 4 chữ số “1127” viết bằng máu tươi của mình, nó có ý nghĩa gì?

Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, chỉ còn tiếng khóc của Ấn Hồng Mai. Trước mặt người phụ nữ yếu đuối vừa kết hôn chưa được 2 năm nay đã trở thành quả phụ, tất cả đàn ông trong phòng đều không nói lên lời, họ không biết làm sao để an ủi người đàn bà đang đau khổ trước mặt.

Tiêu Hiểu Bạch có một linh tính mơ hồ, anh có cảm giác cái chết của đội trưởng Hàn không đơn giản như vậy, nhất định phải có quan hệ gì đó với vụ án ở Chiêu đãi sở Hồ Ký. Nhưng điều phiền phức nhất hiện nay là, trong 3 người tham dự hiện nay chỉ còn một mình anh, mà sự việc trong thời gian đó anh hoàn toàn không nhớ được.

Ông Vương bị xe đâm chết, nhưng đó là tai nạn, hay ít ra với những đầu mối đã nắm được thì đó chỉ là tai nạn xảy ra ngoài ý muốn; Đội trưởng Hàn cũng đã chết, là nhảy lầu tự sát, nhưng không ai biết được vì sao anh ta nhảy lầu tự sát, thế mà trước khi chết còn để lại 4 chữ số làm cho cái chết càng thêm bí hiểm.

Khi Tiêu Hiểu Bạch chậm chạp lê bước về phòng của mình, anh nghe được 2 cô hộ lý nói chuyện:

“Chị biết không? Sự việc hai cảnh sát bị chết liên tục, nghe nói là có ma ám đấy”.

“Ma ám làm sao? Sao tôi chưa nghe nói?”

“Chị không biết à? Người ta nói, ở Cục Công An này mấy tháng nay không có án giết người, hôm ấy có một viên cảnh sát vừa được điều về, người này vào làm việc chưa đến một tiếng đồng hồ thì có điện thoại báo án. Khi họ đi làm án thì nghe nói, có người nhìn thấy có một con ma nữ ngồi ở ghế sau của xe cảnh sát. Kết quả khi xe trở về thì xảy ra chuyện, ông cảnh sát già bị thương rất nặng, chưa kịp đưa đến bệnh viện đã chết rồi. Người này thì chắc chắn không sống được, nhưng còn người thứ 2 lại tự nhảy lầu. Chị bảo không phải ma ám thì là gì? Nghe người ta nói lão hòa thượng ở Đông Sơn nói là ma đòi đền mạng, là viên cảnh sát mới đến đưa ma về theo đấy”.

“Cô đừng nói nữa, tôi vốn nhát gan, đêm nay phải trực, cô nói thế đêm tôi đi tuần phòng sao được?”

Nghe đến đoạn này, Tiêu Hiểu Bạch có cảm giác thật là buồn chán, anh dừng chân bước, từ từ quay người nhìn 2 cô hộ lý vừa “nói chuyện thầm thì”, đợi họ đi ngang qua mới nhìn họ mỉm cười.

“Có việc gì vậy? Thưa ông?”– Họ rất khách sáo.

“Không có việc gì. Chỉ muốn cho 2 người biết, Tiếng nói thầm không nên to quá, để người khác nghe thấy không hay, tiện đây, xin tự giới thiệu, tôi chính là viên cảnh sát mới gọi ma về đòi mạng mà các vị vừa nói đấy. Cẩn thận nhé, người đã nói chuyện với tôi đều bị con ma ấy nhắm tới đấy”.

Đùa vui với 2 cô hộ lý trẻ một lát, tâm trạng Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy dễ chịu đi rất nhiều, đúng là những người mê muội, chỉ thích nghe những chuyện nhảm nhí để thỏa mãn tính hiếu kỳ của mình, chẳng biết dùng trí óc để mà suy ngẫm.

Nằm trên giường Tiêu Hiểu Bạch bắt đầu cố gắng suy nghĩ xâu chuỗi lại những việc kỳ dị này. Thực ra cái chết của ông Vương không có gì đáng nghi ngờ; Vấn đề chủ yếu tập trung vào sự kiện đội trưởng Hàn nhảy lầu tự sát, theo lẽ thường, với tiền đồ sự nghiệp của người trẻ tuổi như anh ta chẳng có lý do gì để nhảy lầu tự sát.

Tiêu Hiểu Bạch nghĩ về những nhận xét của mọi người đối với đội trưởng Hàn: Có năng lực, có khí phách, tự tin, kiêu ngạo. Là người trẻ tuổi lại có tính kiêu hãnh trời cho này, tại sao vô duyên vô cớ lại tự sát ? Còn nữa, khi chết đi để lại 4 chữ số, nó có ý nghĩa gì?

Chính khi Tiêu Hiểu Bạch đang nhắm mắt trầm tư suy nghĩ thì Trương Yến gõ cửa đi vào, trên tay cầm một bộ cảnh phục.

“Tiểu Tiêu, đây là đồng phục của anh, cấp phát cho anh từ hôm kia cơ, tôi thấy nên để anh ra viện rồi mới giao cho anh, nhưng hiện nay xảy ra nhiều việc, Cục quyết định ngày mai tổ chức lễ truy điệu trong toàn Cục, tất cả mọi người đều phải tham dự, nên tôi đem quần áo đến cho anh.

“Tiểu Trương, cám ơn cô. Hãy đặt ở đấy, xảy ra nhiều việc quá, đầu óc tôi đang rối bời … chà…, tôi cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa, đằng nào thì cũng rối bời rồi, cô đừng để bụng nhé”.

“Ôi dào, tôi biết rồi. Tôi để quần áo ở đây, mai tôi gọi xe đến đón anh về dự lễ truy điệu”. Trương Yến vừa nói vừa đặt quần áo trên đầu giường Tiêu Hiểu Bạch.

Tiêu Hiểu Bạch hờ hững nhìn sang bộ quần áo, nhưng anh bỗng giật mình, cảm giác như bị một nhát búa giáng thẳng xuống, đầu muốn nổ tung ra.

Số hiệu cảnh sát của anh có 4 chữ số sau cùng chính là “1127”

Đường ranh giới kiến thức tử vong

Về việc nhảy lầu tự sát: Thực ra trong số những người nhảy lầu, trước cái chết đã hối hận. Người thực sự muốn nhảy lầu tự sát, họ chẳng cần nói lời nào mà nhảy luôn. Người còn đứng do dự, thông thường là đã sợ chết hoặc hối hận rồi đấy; Đối với những trường hợp này, tối kỵ là có người bên cạnh chế giễu hoặc sỗ sàng xông lên mục đích để cứu người, vì người nhảy lầu đang rúng động, sẽ làm việc dại dột ngay. Phương pháp đúng đắn nhất là đứng từ xa bình tĩnh khuyên giải và từ từ tiến gần, để người đó cảm thấy không bị uy hiếp.

Xem trên báo chí thấy có người còn chế giễu khiến người muốn nhảy lầu nhảy xuống ngay, những người đó thực kém hiểu biết, nên nhớ đó là sinh mạng một con người. Cho nên xin cảm phiền mọi người, nếu gặp phải người muốn nhảy lầu, nên bình tĩnh dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ để người ấy cảm thấy cuộc đời còn nhiều ý nghĩa. Cám ơn mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.