Khoảng 14 giờ chiều ngày 18 tháng 7, bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Thiên Nam.
Trưa hè, chỉ có tiếng ve trên cây ngoài cửa sổ, mọi người trong toàn bệnh viện đều trong giấc ngủ trưa, cả tòa nhà bệnh viện trong tĩnh lặng, Tiêu Hiểu Bạch một mình ngồi tựa đầu giường đọc sách trinh sát hình sự do Trương Yến đem lại.
Từ hôm xảy ra tai nạn xe đến nay đã là 3 ngày, sức khỏe của Tiêu Hiểu Bạch đã phục hồi rất nhanh, chỉ còn phải bó cổ trong tấm hộ cổ làm anh rất khó chịu, tình trạng này còn phải kéo dài ít nhất cũng phải hơn nửa tháng, đó là lời bác sĩ căn dặn.
Trong mấy ngày ấy Tiêu Hiểu Bạch đã cố gắng trau dồi thêm kiến thức trinh sát hình sự, lần trước anh nghi ngờ vụ tai nạn xe có liên quan tới án mạng, thiếu chút nữa trở thành trò cười, nhưng không ai cười anh vì việc ấy, vì đã làm trinh sát hình sự thì có nghi ngờ cần phải điều tra, đâu có sợ sai lầm, chỉ sợ bỏ qua manh mối.
Sau khi anh báo cáo suy nghĩ của mình với đội trưởng Hàn, chi đội Cảnh sát giao thông đã đem đến tất cả tài liệu điều tra về vụ tai nạn ô tô. Cơ quan hành chính của Trung Quốc, tuy đối với quần chúng nhân dân vẫn còn ở trên cao vời vợi, nhưng khi xử lý công việc của “người trong nhà” thì tốc độ rất nhanh, tài liệu cũng đủ chi tiết, đủ hoàn chỉnh.
Tiêu Hiểu Bạch xem kỹ bản phô tô tài liệu vụ tai nạn ô tô. Chi đội cảnh sát giao thông, ngoài bản báo cáo về Cục còn gửi cho 2 cán bộ đang nằm viện mỗi người một bộ, trong tất cả các tài liệu đều thể hiện: Tai nạn ngoài ý muốn.
Đoạn ký ức này của Tiêu Hiểu Bạch vẫn chưa hồi phục, trí nhớ về khoảng thời gian từ khi rời khỏi Chiêu đãi sở Hồ Ký cho tới khi tỉnh lại sau tai nạn xe hoàn toàn trống rỗng, dù anh đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn bất lực nên khi đọc hồ sơ tai nạn xe anh hoàn toàn là người ngoài, phân tích thực sự khách quan.
Địa điểm xảy ra tai nạn là ngã tư đường 2 Hoàn Thành cắt ngang đường Thiên Nguyên, đâm vào xe các anh là một chiếc xe tải hạng nặng chạy đường dài, sắp đến điểm giao hàng là thành phố Thiên Nam thì xảy ra tai nạn, toàn bộ dưa hấu chở trên xe đều bị hỏng hết. Vẫn còn may là lái xe không bị thương, chỉ sợ hết hồn, là người dân bình thường, lái xe đâm vào xe cảnh sát, lại làm chết người thì ai mà chẳng sợ.
Hồ sơ vụ tai nạn cũng phân tích kỹ lưỡng, xe tải không có lỗi, ảnh lấy ra từ con mắt điện tử tại ngã tư cho thấy khi đội trưởng Hàn lái xe vượt đèn đỏ thì bị xe tải đâm vào ngang hông dẫn đến bi kịch ấy. Vì sao đội trưởng Hàn vượt đèn đỏ thì Tiêu Hiểu Bạch chưa hỏi và cũng không dám hỏi.
Mới chỉ như một đứa trẻ lớn tuổi vừa vào cơ quan, lại đi truy hỏi lãnh đạo thì chỉ có nước chết.
Tiêu Hiểu Bạch đang chờ đợi ra viện, chờ lễ truy điệu ông Vương, còn đợi trở lại hiện trường vụ án mạng và hiện trường vụ tai nạn ô tô, anh muốn trinh sát phá vụ án này, anh muốn tìm lại trí nhớ cho mình.
Mấy ngày này anh nghe Trương Yến nói về ông Vương, ông Vương rất khổ, ông là người rất tận tâm với công việc, nhưng không biết vì sao lại không vừa lòng lãnh đạo cấp trên, cho nên suốt cả đời vẫn chỉ là anh cán bộ cảnh sát bình thường, người cùng vào Cục với ông, thấp nhất cũng là cán bộ cấp phòng rồi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tuổi tác đã cao ông vẫn chỉ là cấp dưới của đội trưởng Hàn Băng Thủy còn trẻ măng.
Đúng ra chỉ còn nửa tháng nữa ông Vương sẽ được nghỉ hưu, chỉ cần đợi bàn giao xong công việc cho Tiêu Hiểu Bạch là ông sẽ rút về an hưởng cuộc sống an nhàn rồi.
Tiêu Hiểu Bạch nghe xong Trương Yến kể, im lặng rất lâu, anh cảm thấy tim mình nhói đau cùng nỗi đau thân xác đã trở nên khó chịu khác thường. Không rõ đó là do thương cảm cho những gập ghềnh của ông Vương hay do số phận buộc người ta phải chịu bất lực.
Bỗng nhớ đến một số việc, Tiêu Hiểu Bạch bồn chồn, day dứt khác thường, quyển sách trong tay không thể đọc được nữa, liền quăng lên đầu giường, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng ve sầu trên cây ngoài cửa sổ vẫn ra rả lặp lại, nhưng đã có cửa kính ngăn cách, âm thanh không phải quá lớn, tiếng điều hòa trong phòng kêu ro ro, thật đơn điệu khiến ta thấy buồn chán. Tiêu Hiểu Bạch nhắm mắt lại, một lúc sau mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Trong mơ màng, Tiêu Hiểu Bạch nghe thấy tiếng ai đó làm gì ngay trên nóc nhà, hình như là kéo đồ vật gì đó bằng kim loại, tiếng không to, nhưng là tiếng ma sát của kim loại nên thấy thật gai người, cảm nhận thật khó chịu.
Tiêu Hiểu Bạch đã thấy bực mình, giữa buổi trưa ai mà lại vô ý thức leo lên nóc nhà gây ồn ào thế nhỉ? Nên nhớ buồng bệnh của Tiêu Tiểu Bạch là tầng 4 của bênh viện, cũng tức là tầng trên cùng, nào ngờ buổi trưa vẫn còn người rỗi hơi chạy lên nóc nhà gây chuyện.
Tiêu Hiểu Bạch vừa định gọi hộ lý đi xem thì tiếng động trên nóc nhà chuyển dần ra phía bên ngoài. “Thôi, không ảnh hưởng đến mình nữa là được”. Tiêu Hiểu Bạch tự khởi động thân mình một lát, chuẩn bị ngủ tiếp.
Tiếng động trên nóc nhà chuyển ra tới phía mái hiên thì dừng lại, Tiêu Hiểu Bạch không để ý nữa, chuẩn bị ngủ tiếp.
Đúng lúc anh đang mơ màng đi vào giấc ngủ, cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã chạy lên nóc nhà.
“Chà! Trưa nay thật ồn ào quá!”. Tiêu Hiểu Bạch vừa chuẩn bị ấn chuông gọi hộ lý, bỗng nhìn thấy phía ngoài cửa sổ, một bóng đen rơi xuống, tiếp đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng thét xé tim gan của người phụ nữ.
Hỏng rồi, chắc chắn có chuyện rồi. Tiêu Hiểu Bạch không nhớ đến lời cảnh cáo của bác sĩ: Không cho phép tự ý rời khỏi giường bệnh, đi lại lung tung. Anh tụt khỏi giường, xỏ vội đôi dép lê bước ra ngoài, việc di động thân mình kéo lên cổ, đau chảy cả nước mắt.
Cố nhịn đau, anh vươn nửa thân mình cứng nhắc bước ra khỏi cửa, lúc đó mới biết rằng không thể nhìn xuống dưới được, vì cổ đã bị thương nên không thể cong lưng và cúi đầu nhìn xuống được, chỉ có thể ven theo cầu thang bước xuống.
Khó khăn lắm anh cũng xuống được mặt đất, bên dưới đã có số đông người vây quanh, bác sĩ cũng có, hộ lý cũng có, có cả bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch đi tới, mọi người đều im lặng và rẽ lối cho anh, tất cả mọi ánh mắt đều nhấp nháy, không dám nhìn thẳng vào Tiêu Hiểu Bạch, Tiêu Hiểu Bạch thầm nghĩ: “Hỏng rồi, việc lớn rồi!”
Khó khăn quay người, uốn lưng, Tiêu Hiểu Bạch đã nhận ra người nhảy lầu chính là đội trưởng Hàn Băng Vũ, anh ấy nằm nghiêng trên mặt đất, máu dưới thân thể vẫn đang tràn ra, miệng không ngớt trào ra bọt máu.
“Bác sĩ, tại sao không cứu lấy anh ấy?”. Tiêu Hiểu Bạch như sắp phát điên, anh đã quên hết cái đau của mình.
“Không được rồi, xương sườn gãy đã đâm xuyên vào phổi, không cứu được nữa”. Một bác sĩ tuổi trung niên nói vậy.
Đội trưởng Hàn nhìn Tiêu Hiểu Bạch, môi miệng run lên, cố gắng nói gì đó, nhưng do vết thương ở phổi khiến anh không thể mở miệng được, anh dùng ngón tay run rảy chấm vào máu tươi của mình, khó khăn viết lên mặt đất 4 chữ số “1127” rồi vĩnh viễn khép đôi mắt lại.
Tiêu Hiểu Bạch gục xuống, sức lực toàn thân như bị rút sạch. Làm cảnh sát hình sự, đối mặt với chết chóc là rất bình thường, nhưng liên tiếp nhìn thấy 2 đồng nghiệp rời bỏ mình, thực quá sức chịu đựng, hơn nữa Tiêu Hiểu Bạch chỉ là sinh viên đại học vừa ra trường, chỉ là một đứa trẻ mới lớn.
Khi được bác sĩ và hộ lý dìu về phòng, phản ứng của anh mới trở lại được: “Bác sĩ, đội trưởng Hàn, anh ấy để lại lời nói gì vậy ?”
“Không có, chỉ có 4 chữ số mà thôi”.
Tiêu Hiểu Bạch mệt mỏi nhắm mắt lại, “1127”, dùng máu tươi viết ra 4 chữ số này, nó có ý nghĩa gì nhỉ ? Mà tại sao đội trưởng Hàn lại nhảy lầu tự sát ?
Đường ranh giới kiến thức tử vong
Về kiến thức thường thức khi cấp cứu: Nếu không phải người có chuyên môn trong lĩnh vực này thì khi gặp phải trường hợp người bị trọng thương hay ngoại thương, chớ nên tự ý di chuyển người bị thương vì như vậy có thể làm nhanh tốc độ tử vong của người bị nạn, tại sao xe cấp cứu vẫn dùng cáng để di chuyển người bị thương mà không dùng tay trực tiếp khiêng đi ? Chính là vì nguyên nhân ấy.
Trong chương này, tình trạng vết thương của đội trưởng Hàn, về cơ bản không thể cứu được nữa, Bác sĩ không thực hiện chữa trị chính là để người bị thương trăng trối những lời cuối cùng. Xương sườn đâm vào phổi là loại nội thương rất nghiêm trọng, nó thường xảy ra ở các vụ tai nạn ô tô, cho nên khi chúng ta ngồi trên xe chớ nên quên thắt dây an toàn.