[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 4 : Tai nạn xe, mất trí nhớ




Hơn 11 giờ trưa ngày 16 tháng 7, Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Thiên Nam.

Đầu đau nhức, muốn cử động nhẹ một chút nhưng có cảm giác như bên trong có ngàn vạn chiếc kim đâm ra. Mắt cũng không thể mở ra được, giống như bị người khác dùng tay bịt chặt lại, tê dại không thể mở ra được, mí mắt trĩu xuống như bị kim châm, cảm giác đau nhức nhối.

Phải cố gắng rất lâu, chịu đau mới mở mắt ra được, đập vào mắt anh chỉ là một màu trắng như tuyết. Mình đang ở đâu đây? Không phải mình đi cùng với đội trường Hàn và ông Vương làm án hay sao? Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy đầu óc rỗng không, muốn cử động thân mình mới phát hiện toàn thân vô cùng nhức nhối.

“Anh tỉnh rồi à, chớ cử động mạnh, anh bị tai nạn ô tô bị thương ở đốt sống cổ, còn may mắn không nghiêm trọng lắm, nếu không cả phần đời còn lại phải nằm trên giường bệnh đấy”. Cô hộ lý nói với giọng rất dễ nghe, nhưng trong giọng nói pha chút táo tợn, “Anh nằm đấy, chớ cử động mạnh, tôi đi gọi đồng nghiệp của anh tới nhé”.

Cô hộ lý nói xong đi thẳng ra ngoài, để lại một mình Tiêu Hiểu Bạch nằm ngây ra trên giường bệnh: Mình gặp tai nạn xe à? Xảy ra bao giờ thế nhỉ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Một lúc sau, có tiếng bước chân ngoài hành lang, nghe như có 4, 5 người, do cô hộ lý dẫn vào.

Mấy người bước vào, Tiêu Hiểu Bạch không quen, qua Trương Yến giới thiệu, anh mới biết đó đều là cán bộ lãnh đạo của Cục.

Lãnh đạo đến thăm làm cho Tiêu Hiểu Bạch có chút cảm động, anh cố gắng định ngồi dậy, nhưng thân thể không chịu nghe lời, Cục trưởng Trịnh biết ý liền ngăn lại, Trương Yến ngoan ngoãn mang ghế lại, các vị lãnh đạo cùng ngồi xuống.

“Tiểu Tiêu, cảm giác thế nào, đau đớn ở đâu? Bác sĩ nói cậu bị thương ở đốt sống cổ, nhưng không nặng lắm, thời gian này cậu phải yên tâm nghỉ ngơi, về công tác tạm thời không phải lo lắng”. Lời thăm hỏi của Cục trưởng Trịnh khiến tiêu Hiểu Bạch rất cảm động.

Hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tiêu Hiểu Bạch một lát, các cán bộ ra về, để TrươngYến ở lại buồng bệnh.

Trong buồng bệnh im lặng một hồi lâu, thực ra Tiêu Hiểu Bạch và Trương Yến chưa quen nhau, vì là ngày đầu tiên anh đến nhận việc, hai người mới chỉ nói với nhau được vài câu khi giúp anh làm thủ tục, trong tình cảnh ấy Tiêu Hiểu Bạch không biết làm thế nào phá tan sự im lặng.

Cuối cùng, phá tan im lặng lại là Trương Yến, nhưng lời cô nói khiến Tiêu Hiểu Bạch thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ông Vương đi hẳn rồi”.

Câu nói như nhát búa nặng đập thẳng vào lồng ngực Tiêu Hiểu Bạch, anh vốn đang muốn mở miệng phá tan im lặng, tin bất ngờ ấy khiến anh như muốn qụy hẳn, anh bắt đầu ho dữ dội, ảnh hưởng đến vết thương, toàn thân đau như bị kim đâm vậy.

“Ông Vương đi rồi, là nghĩa làm sao?”. Tiêu Hiểu Bạch cố nhìn thẳng vào Trương Yến, anh muốn nhận ra đó chỉ là Trương Yến nói đùa, nhưng kết quả làm anh hoàn toàn thất vọng.

Trương Yến thấy Tiêu Hiểu Bạch như vậy, vội chạy lại cuống quýt vuốt ngực để anh dễ thở: “Xin lỗi, tôi không biết anh bị kích động mạnh như thế, tôi nghĩ anh đã tự đoán ra rồi !”

Sau trận ho, Tiêu Hiểu Bạch dần lấy lại được nhịp thở: “Tiểu Trương, cuối cùng là việc gì, hãy cho tôi biết, còn nữa, tại sao cô lại cho rằng tôi đã đoán ra”.

Trương Yến nhìn thẳng vào Tiêu Hiểu Bạch rất lâu, cô nhận ra Tiêu Hiểu Bạch trong lòng đang rất hoang mang, cô hỏi: “Anh thật không nhớ về vụ tai nạn xe à? Anh với đội trưởng Hàn và ông Vương cùng đi làm án, trên đường trở về thì xảy ra tai nạn xe, ông Vương bị thương rất nặng, lúc đó anh còn gọi nhân viên cấp cứu phải cứu ông Vương trước, sao bây giờ lại không nhớ gì cả?”

Trong lòng Tiêu Hiểu Bạch lại rất hoang mang, ông Vương là người trong thời gian rất ngắn anh vừa đến Cục đem lại cho anh cảm giác thân thiết nhất, đội trưởng Hàn là người lãnh đạo có cảm giác vừa gần vừa xa, còn Trương Yến lại là phụ nữ, anh tiếp xúc chưa nhiều, chỉ có ông Vương ngay từ đầu đã đem lại cho anh cảm giác dễ chịu, ông luôn mỉm cười với anh, cho anh cảm giác rất nhiệt tình với mình.

Nhưng chỉ có một ngày, nói đúng ra chưa đến một ngày, giữa hai người đã trở nên âm dương cách biệt, điều đó khiến cho anh có phần hoảng hốt, anh thấy như mình đang nằm mơ, mà không sao tỉnh lại được.

“Thế còn đội trưởng Hàn, anh ấy sao rồi?”. Rất lâu sau, khó khăn lắm Tiêu Hiểu Bạch mới cất lên được câu hỏi ấy.

“Đội trưởng Hàn cũng bị thương nhưng không nặng lắm, lúc tai nạn, xe bên kia đâm vào hông xe, đúng vào vị trí chỗ ngồi của ông Vương, đội trưởng Hàn và anh chỉ bị ngoại thương nhẹ. Bác sĩ nói các anh chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện, anh không nên quá lo lắng”. Trương Yến cho rằng Tiêu Hiểu Bạch lo lắng cho sức khỏe của mình nên an ủi như vậy.

“Tiểu Trương, tôi không sao rồi, cô bận việc, cứ về đi, tôi cũng muốn yên tĩnh một mình”. Tin ông Vương chết làm cho Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy khó đứng vững, anh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nên trong lời nói cũng mang chút khách sáo, nhưng Trương Yến biết rõ tâm sự của anh nên động viên vài câu nữa rồi ra về.

Tiêu Hiểu Bạch nằm trên giường, bắt đầu nhắm mắt nhớ lại những gì mình đã trải qua, anh nhớ lại cảnh tượng ở Chiêu đãi sở Hồ Ký, cho đến khi đội trưởng Hàn gọi ông Vương và anh xuất phát đi tiểu khu Hồng Phúc thì anh bỗng thấy hồi hộp hẳn lên, còn sau đó không sao nhớ lại được.

Tiêu Hiểu Bạch khi học trong trường cảnh sát có chọn tu nghiệp thêm về tâm lý học, anh rất hứng thú với kiến thức ở phương diện này, anh biết đoạn ký ức chứa đầy sự sợ hãi, với khả năng tự lựa chọn của đại não nó đã tự cất giấu, hoặc có thể nói đại não không muốn ghi nhớ, nên nó quên đi đoạn ký ức này. Nhưng đoạn quên này chỉ mang tính tạm thời, khi gặp vào bối cảnh đặc biệt liên quan đến ký ức và có sự chuyển tải phù hợp, ký ức ấy sẽ xuất hiện trở lại.

Bây giờ chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân để nhớ lại đoạn ký ức ấy là không thể được, đại não đã lựa chọn tính chất quên tạm thời thì không thể chỉ sử dụng sự cố gắng nhớ lại đơn độc để khôi phục đoạn ký ức ấy. Cố gắng nhớ lại thêm mấy lần nữa, tình hình vẫn như vậy, Tiêu Hiểu Bạch chán nản thở dài, không tự thí nghiệm nữa.

Do cố gắng nghĩ lại, Tiêu Hiểu Bạch nhớ ra hai xác chết nằm trong vũng máu, do hiện tượng co rút cơ bắp, miệng các vết thương nở ra như thể miệng của ma quỷ đang cười nhạo báng khiến cho Tiêu Hiểu Bạch thở như hụt hơi.

Ngày đầu tiên đi làm gặp ngay án mạng, lần đầu tiên đi xử lý hiện trường gặp ngay tai nạn ô tô, làm chết ngay một đồng nghiệp. Tiêu Hiểu Bạch không thể không nghi ngờ: hay mình là ngôi sao chổi thật.

Bỗng một ý nghĩ lóe lên, chỉ thiếu chút nữa Tiêu Hiểu Bạch bật dậy khỏi giường, lại chạm vào vết thương, đau đến độ phải nghiến răng lại.

Vụ tai nạn này có liên quan đến vụ án mạng không? Có hay không thủ phạm vụ án mạng cố ý tạo ra vụ tai nạn giao thông? Trong đầu Tiêu Tiểu Bạch lóe lên cách nghĩ này khiến anh cảm thấy nằm không yên nữa.

Cố gắng ấn chuông phục vụ đặt ở đầu giường, Tiêu Hiểu Bạch nói với người hộ lý vừa chạy tới: “Có thể giúp, chuyển lời của tôi tới một đồng nghiệp, anh ấy là Hàn Băng Vũ, tôi có tin tức quan trọng cần nói với anh ấy”.

Tri thức về cái chết

Về trí nhớ bị gián đoạn: Đại não trong một số trường hợp đặc biệt, với tính chất tự bảo vệ sẽ đóng lại một số ký ức để tránh bị tự tổn thương về ký ức.

Rất nhiều người cho rằng: Trí nhớ của mình tuyệt đối không sai sót. Sự thực không phải như vậy, có rất nhiều lúc trí nhớ dẫn ta đến sai sót do ảnh hưởng của tâm lý khiến đại não tự gia công thêm ký ức, giống như đại não tự viết truyện vậy, anh cảm thấy ký ức đó rất chân thực, nhưng nó không phải đã từng xảy ra sao.

Về vết thương: Vết thương trên cơ thể (bao gồm ở cả động vật), sau khi bị vũ khí sắc bén đâm hoặc cắt gây ra, sẽ co rút lại do lực kéo của cơ và sự đàn hồi của da nên vết thương mở rộng. Nó không giống phim ảnh hay truyền hình: vết thương rất dài, rất sâu mà không nứt toác ra là điều không thể có, vì sao phẫu thuật trong ngoại khoa phải khâu lại vết thương chính vì nguyên nhân này.

Lấy một hiện tượng đơn giản hàng ngày để minh chứng là rõ: Tại sao ở vết cắt trên chiếc đùi gà lòi ra mẩu xương, phần thịt trên mẩu xương ấy đi đâu? Đó chính là do cơ co rút mới lòi ra mẩu xương này.

Cho nên ta nói: Rất nhiều phim truyền hình có nhân vật chính thân mình bị chém rất nhiều nhát dao, vẫn chiến đấu giết giặc, máu ở vết thương chảy ra bao nhiêu cũng chỉ làm ướt chút quần áo, như vậy về cơ bản chỉ là nói phét. Vì lượng máu mất nhiều và cơ bắp co rút, anh ta phải sớm hết cử động nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.