[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 21 : Vụ án cũ giết vợ




Nhật báo Thiên Nam ngày 18 tháng 7 năm 2006, chuyên mục Tin pháp chế: Ác ma giết vợ, ngày hôm nay đền tội.

Tin bản báo: “Năm 2004, Tội phạm Từ Hải Lượng phát hiện vợ mình có quan hệ bất chính với người khác, ôm hận trong lòng, theo dõi nhiều ngày, vào ngày 22 tháng 3 năm 2004 tại một nhà nghỉ trong thành phố, đã dùng dao nhọn đâm chết vợ mình cùng tình nhân của vợ trong lúc họ đang ngủ say.

Do tính chất công việc, Từ Hải Lượng thường xuyên phải đi công tác, người vợ nhàn hạ, trong lúc cô đơn thường đi uống rượu tại quầy rượu, ở đó kết thân với Tống X, qua tiếp xúc lâu ngày sinh tình, nảy sinh quan hệ xác thịt.

Ngay từ đầu năm 2003 sau khi biết vợ có quan hệ với người khác, xấu hổ và tức giận, Từ Hải Lượng đã theo dõi nhiều ngày và lên kế hoạch mưu sát. Ngày 22 tháng 3 năm 2004, y mượn cớ đi công tác, đến nửa đường bí mật quay trở lại, bám theo vợ đến nhà nghỉ X, đêm khuya đâm chết vợ và nhân tình trên giường ngủ, 2 người chết tại chỗ.

Sau khi bị bắt, ban đầu Từ Hải Lượng một mực không nhận tội giết người, sau đó trước nhiều chứng cứ và sự thực, y đã thú nhận không giấu giếm.

Ngày 16 tháng 8 năm 2004, tại phiên toà sơ thẩm của Toà án nhân dân tỉnh, theo quy định của pháp luật đã tuyên phạt Từ Hải Lượng tử hình, hoãn thi hành trong 2 năm. Từ Hải Lượng kháng cáo đến Toà án nhân dân cao cấp tỉnh, Toà phúc thẩm phán quyết bác kháng cáo, giữ nguyên mức án Tòa sơ thẩm đã tuyên.

Ngày 5 tháng 7 năm 2004, trong thời gian hoãn thi hành án, tên tội phạm Từ Hải Lượng lại phạm tội cố ý gây thương tích ngay trong trại tù, làm hỏng con mắt phải của một phạm nhân khác.

Ngày 18 tháng tháng 7 năm 2006, Toà Án nhân dân cao cấp tỉnh phê chuẩn, thi hành án tử hình tội phạm Từ Hải Lượng. Khi phóng viên lên khuôn bài viết này, Từ Hải Lượng đã chấp hành xong bản án”.

Đọc xong tin này, Tiêu Hiểu Bạch vứt ngay tờ báo trong tay rồi không kịp chào hỏi cán bộ biên tập lao nhanh về Cục.

Hơn 9 giờ tối ngày 5 tháng 8, Cục Công An thành phố Thiên Nam.

Hết giờ làm việc đã lâu, trong Cục chỉ còn phòng trực ban sáng ánh đèn, Tiêu Hiểu Bạch thở hồng hộc lao vào phòng trực ban, anh phải tựa vào khung cửa lấy lại nhịp thở.

“Tiểu Diệp, hôm nay cậu trực ban à, tớ muốn kiểm tra lại hồ sơ cũ, có thể giúp mở cửa phòng hồ sơ được không?”

“Tiểu Tiêu à, tôi không thể giúp được cậu, phòng hồ sơ đâu có giao cho trực ban, cậu cần tìm, chỉ có thể đợi đến mai vào giờ làm việc, tìm đến người phụ trách phòng là chị Triệu ấy, chị ấy mới có chìa khoá”.

Nghe vậy, Tiêu Hiểu Bạch đặt phịch mông xuống chiếc ghế ngồi chờ, không nói một lời.

“Sao rồi? nhìn cậu mồ hôi ướt đẫm thế này, có phải việc làm án quá bận không?”. Tiểu Diệp lấy từ máy nước uống một cốc nước ấm, đưa tận tay cho Tiêu Hiểu Bạch: “Không dám cho cậu uống nước quá lạnh, không tốt cho dạ dày. Uống nước đi, ngồi xuống đây nghỉ đã”.

Tiêu Hiểu Bạch đón cốc nước, tâm trạng rối bời, đến cảm ơn cũng quên luôn. Tiểu Diệp thấy anh bần thần như vậy, cũng để mặc, tự đi làm việc của mình.

Uống xong cốc nước, Tiêu Hiểu Bạch mới định thần lại: “Tiểu Diệp, cám ơn cậu nhé”.

Tiểu Diệp phì cười, nói trêu: “Khách sáo nhỉ, mà sao đến hơn 10 phút mới phản ứng được thế”.

Tiêu Hiểu bạch cười gượng, nhìn sang chiếc máy tính đặt trong phòng, anh bỗng nghĩ ra điều gì đó: “Tiểu Diệp, cậu vào mạng nội bộ, xem có thể tra được tài liệu trong phòng hồ sơ không?”

“Được thôi, tớ thử xem, nhưng phải nói trước với cậu, không nên quá hy vọng”. Tiểu Diệp lắc đầu cười, chuyển sang trang đăng nhập mạng nội bộ của Công An.

Nhìn những vòng tròn nhỏ đang chuyển động trên màn hình đăng nhập, Tiêu Hiểu Bạch sốt ruột: “Sao chạy chậm thế nhỉ? !”

“Tốc độ bình thường mà, tiểu Tiêu, cậu đừng sốt ruột, nhanh chậm cũng chỉ một lát thôi”.

Thực ra Tiêu Hiểu bạch cũng biết vậy, nhưng khi người ta đến gần kết quả, luôn cảm thấy khó nhẫn nại trong chờ đợi, mà chỉ có hơn 10 giây thôi.

“Vào được rồi”.

“Cậu tìm đi, có vụ án nào mang tên một người là Từ Hải Lượng không, Từ có bộ nhân kép và chữ dư, Hải trong chữ Hải Dương, chữ Lượng trong Gia Cát Lượng, tìm đi”

“Có rồi, vụ án: 322; Tên tội phạm: Từ Hải Lượng, tội cố ý giết người; Đã kết án: Tử hình, hoãn thi hành án 2 năm”.

“Chỉ có như vậy sao? Có thể tra cứu tài liệu rõ hơn không?”

“Tôi không đủ quyền hạn, chỉ xem được đến đây. Nếu muốn xem tài liệu rõ hơn thì chỉ có thể đợi đến ngày mai tìm chị Triệu ở phòng hồ sơ mà tra cứu”.

Tiêu Hiểu Bạch chăm chăm nhìn màn hình máy tính rất lâu, tiểu Diệp gọi mấy tiếng liền, vẫn không thấy anh trả lời.

“Tiểu Diệp, cám ơn cậu, tớ đi đây”. Định thần lại, Tiêu Hiểu Bạch chào tiểu Diệp rồi đi thẳng ra ngoài.

“Tiểu Tiêu, trên đường về cẩn thận nhé, về nghỉ sớm đi”. Tiểu Diệp nhìn theo sau anh, hét to, nhưng chỉ thấy Tiêu Hiểu Bạch đầu cúi xuống bước đi, hoàn toàn không có phản ứng gì, bất giác lắc đầu: “Thằng cha này, thật chẳng biết gì cả, chỉ tự hành hạ mình”.

Tiêu Hỉểu Bạch đứng ở bến xe buýt chờ xe, nhìn dòng người ăn mặc đẹp đẽ đi trên luồng người đi bộ, anh bỗng suy nghĩ: Trong thành phố này có biết bao người tất bật vì cuộc sống mưu sinh, họ không quen biết nhau, nhưng có lẽ có một ngày, 2 con người không hề có quan hệ gì, lại trở thành 2 kẻ hàm oan, một trở thành người chết, còn người kia trở thành hung thủ.

Nhìn những cô gái ăn diện như hoa tựa ngọc, trong lòng Tiêu Hiểu Bạch bỗng thấy chua chát: Trong số phụ nữ này có bao nhiêu người phản bội chồng, tư thông với người khác? Có lẽ rất đúng với cách nói của tôn giáo phương tây: Tội ác lớn nhất của nhân loại là dục vọng.

Từ đáy lòng Tiêu Hiểu Bạch bỗng nổi lên sự thù ghét, chức trách của cảnh sát hình sự là trừ bỏ tà ác, nhưng phản bội về đạo đức thì do ai diệt trừ ? Vì chính sự phản bội ấy mới sản sinh ra tội ác, cuối cùng thì ai mới thực sự là người bị hại.

Đêm hôm ấy, Tiêu Hiểu Bạch mơ một giấc mơ kỳ lạ, anh mơ thấy mình trở thành kẻ giết người, giết hại một đôi nam nữ. Nhưng cảnh sát lại không truy bắt mình, mà lại bắt chồng của người đàn bà kia, mà người chồng cũng thừa nhận mình giết người. Khi xét xử người đàn ông, Tiêu Hiểu Bạch mới nhìn rõ, viên cảnh sát là đội trưởng Hàn, vừa muốn nói chuyện với anh ta thì thấy đội trưởng Hàn toàn thân đầy máu, tay chỉ sang mình.

Tiêu Hiểu Bạch bừng tỉnh dậy, đã là 7 giờ sáng. Ăn sáng xong, Tiêu Hiểu Bạch ngồi xe đến Cục sớm hơn mọi ngày.

Chị Triệu, người quản lý phòng hồ sơ, là một phụ nữ trung niên ngoài 40 tuổi, dáng rất nho nhã. Nghe Tiêu Hiểu Bạch kể xong, chị Triệu lập tức đến ngay khu vực xếp hồ sơ án đã kết thúc trong phòng hồ sơ tìm kiếm.

Tiêu Hiểu Bạch ngồi trên ghế trước cửa phòng hồ sơ chờ đợi, biểu hiện rất sốt ruột.

“Tìm được rồi, án vào năm 2004, vụ án số 322 phải không? Tội phạm Từ Hải Lượng”

“Phải rồi, phải rồi, chính là vụ án ấy”.

“Đây, cậu cầm lấy, ngồi ở đây mà đọc nhé, nếu muốn đem đi, phải làm thủ tục đấy”. Vừa nói chị Triệu vừa chìa túi hồ sơ đưa cho Tiêu Hiểu Bạch.

Tiêu Hiểu Bạch đón lấy túi hồ sơ, đưa mắt lướt qua, anh bỗng đờ ra như bị điện giật.

Ở phía dưới túi hồ sơ, số hồ sơ được ghi rõ: 1127


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.