Trong phòng xét hỏi, Tiêu Hiểu Bạch gặp lại Vương Hiểu Hà, trong lòng anh đã dâng lên nỗi bực tức, người đàn bà này chắc chắn đã nói dối, làm cho mình phải chạy lòng vòng, phải đi tìm tài liệu và người lái xe tắc xi, mất hết cả một ngày, cuối cùng lại bị chơi xỏ.
Vừa định nổi giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và quá tiều tụy của đối phương, trong lòng lại không nỡ nhẫn tâm, lời của thày trong trường cảnh sát lại vang lên: “Nghề cảnh sát hình sự của chúng ta, là nghề liên quan trực tiếp tới tính mệnh và số phận con người, nếu vì tình cảm cá nhân gây ra án oan, thì không những oan khuất của người chết không được gột rửa mà còn gây hại cho người vô tội. Cho nên trong quá trình làm án, anh không thể vì ghét bỏ hay yêu thích một con người rồi đem tình cảm cá nhân để phán xét sự việc, vì thế công tác hình sự không thể để cho tình cảm chi phối”.
Gật gật đầu, ra hiệu cho Vương Hiểu Hà ngồi xuống, Tiêu Hiểu Bạch mở hồ sơ xét hỏi ra xem, trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng giấy sột soạt khi lật trang.
“Các ông đã tìm thấy người lái xe tắc xi ấy chưa? Anh ta có nói cho các ông biết suốt cả đêm tôi đi tìm nhà nghỉ không?”. Vương Hiểu Hà không nhịn được, dùng giọng nhỏ yếu ớt hỏi thăm dò.
“Vương Hiểu Hà, chị hãy thuật lại một lần nữa tất cả những việc đã trải qua trong tối hôm ấy”
“Tôi nghi ngờ La Thông có quan hệ với gái ở bên ngoài, vì anh thường xuyên nói có công việc phải đi, nhưng có một hôm, người trong đơn vị anh ấy gọi điện đến nhà tìm và nói rằng anh ấy không đi làm, lúc đó tôi mới bắt đầu nghi ngờ, đợi khi anh trở về tôi mới xem xét tỷ mỉ quần áo của anh ấy, tôi phát hiện có sợi tóc lạ dính trên quần áo, lại có cả mùi nước hoa nữa. Từ hôm đó, tôi bắt đầu chú ý quan sát hơn.
Khi anh nói đi công việc ra ngoài thì phần lớn thời gian là đi chung đụng với con quỷ cái ấy, tôi không biết họ đi nhà nghỉ hay quán trọ nào, nhưng tôi biết anh này chỉ thích ở quán trọ nhỏ mà rẻ thôi. Sau này tôi lục túi quần anh ta phát hiện ra bật lửa và túi khăn giấy mới biết anh ta đều đến các quán trọ, nhà nghỉ khu Nam Thành, nhưng mỗi lần lại ở nhà nghỉ khác nhau.
Vì vậy lần này tôi mới đi tìm anh ta ở các quán trọ khu Nam Thành. Tối hôm đó tôi rất bực tức, tôi nghĩ nhất định sẽ bắt được anh ta làm việc xấu, xem anh ta sẽ nói năng thế nào.
Chiều hôm ấy, anh ấy nói tối phải đi công tác ra ngoài làm việc. Khoảng 10 giờ tôi tìm được xe tắc xi ở gần nhà mình, tôi thuê xe đi khu Nam Thành tìm anh ấy ở các nhà nghỉ”.
“Đi một lèo tới khoảng hơn 7 giờ sáng, khi tới cái chiêu đãi sở ấy thì tìm được họ, nhưng khi tôi vào phòng, kéo chăn ra mới biết họ đã chết rồi. Tôi sợ quá vội vàng chạy ra, ngồi lên tắc xi, bảo tài xế đưa tôi về nhà.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn cô ta, hỏi: “Hết chưa? có thế thôi à?”
“Hết rồi, tất cả là như vậy. Các ông đã tìm được người lái tắc xi chưa, anh ta có thể chứng minh cho tôi đấy”. Toàn thân Vương Hiểu Hà run lên, rõ ràng cô ta rất sợ.
“Chị có biết theo phán đoán của pháp y thì thời gian tử vong của chồng chị và tình nhân của anh ta vào lúc nào không? Chính là 7 giờ sáng, vừa đúng với thời gian chị đến đấy. Cho nên, người tài xế kia về cơ bản không thể chứng minh chị không giết người, anh ta chỉ có thể chứng minh chị đã đi tìm nhà nghỉ”.
“Không phải, tôi thật sự không giết người, khi tôi đến người đã chết rất lâu rồi, máu đã đông cứng lại rồi”.
“Vương Hiểu Hà, bây giờ không nói đến việc chị có giết người hay không. Tôi hỏi chị, chị đến tìm chồng ở nhà nghỉ làm sao chị biết anh ta nghỉ ở phòng nào?”
“Tôi hỏi phục vụ viên, ở khách sạn hay nhà nghỉ đều phải có chứng minh thư để đăng ký cơ mà”.
“Thế làm sao chị vào phòng ấy được?”
“Đợi đã, anh để tôi nhớ lại, lúc đó tôi quá sợ hãi nên nhớ không được rõ lắm …đúng rồi, cô phục vụ lúc đó cho tôi biết La Thông ở phòng 406, tôi vội xông lên ngay, tôi gõ cửa nhưng không có động tĩnh, tôi vặn nắm đấm, cửa không khoá, thế là tôi vào”.
“Vương Hiểu Hà, đây là chị tự nói nhé, chị thấy có tin được không? Nếu thực là cô phục vụ ấy gặp chị thì khi phát hiện có người chết, phải báo án vậy mà tại sao không nhắc tới chị? Còn nữa, tại sao lúc đó biết chồng mình đã chết, chị không báo cho cảnh sát?”
“Đúng là cô phục vụ nói với tôi mà, lúc đó nhìn thấy tình cảnh ấy, tôi quá sợ hãi, nghĩ rằng mình sẽ bị nghi ngờ nên vội vàng chạy ngay. Đúng rồi, khi tôi đi ra, cô ấy còn như cười nhạo tôi cơ mà”.
Tiêu Hiểu Bạch hỏi đi hỏi lại mấy lần, tuy Vương Hiểu Hà nói trước sau còn lộn xộn thiếu lô gích, nhưng sự việc thì thống nhất hoàn toàn.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Hiểu Bạch gọi ngay 2 cảnh sát do mình phụ trách: “Tiểu Chu, tiểu Tiền, đưa Vương Hiểu Hà đi, chúng ta phải đến Chiêu đãi sở Hồ Ký khu Nam Thành”.
Xe vừa nổ máy, tiểu Tiền ghé lại hỏi nhỏ: “Anh Tiêu, sao anh lại lừa gạt người đàn bà này? Phán đoán của pháp y cho rằng thời gian tử vong của nạn nhân khoảng 3,4 giờ sáng cơ mà”.
“Tôi gạt chị ta là vì, giả sử chị ta biết thời gian chồng chị ta bị giết, thì chắc chắn chị ta sẽ nói thời gian tử vong là 3 hoặc 4 giờ, nếu vậy thì tôi có thể khẳng định chị ta giết người hoặc thuê người giết người. Nhưng bây giờ chị ta chỉ kêu mình không giết người, đã nói rõ chị ta không phải là hung thủ”.
“Thế thì hung thủ là ai? Bây giờ tôi đã bị rối tung lên rồi”. Tiểu Tiền vò đầu vò tai, tiếp: “Chúng ta chạy đi chạy lại, rồi đều tốn công, làm tôi tức đầy một bụng. Anh Tiêu, lần này bắt được hung thủ tôi phải nện cho nó một trận, hại chúng ta chạy oan mất bao nhiêu đường đất”.
“Hung thủ là kẻ rất quỷ quyệt tạo ra manh mối giả để dẫn dắt chúng ta, tớ nghi rằng chủ yếu nó muốn chúng ta chú ý tới Hứa Kiến Quân, còn sự xuất hiện của Vương Hiểu Hà, rất có thể là ngoài ý muốn”.
“Thế bây giờ chúng ta đến Chiêu đãi sở Hồ Ký làm gì?”
“Đi tìm một người”. Tiêu Hiểu Bạch cố ý cười vẻ bí hiểm.
“Ai vậy? Bí hiểm thế!”
“Một phục vụ viên có quan hệ rất quan trọng trong vụ án”
Hơn 9 giờ tối ngày 4 tháng 8, tại Chiêu đãi sở Hồ Ký Nam Thành.
“Ông chủ, chúng tôi ở Cục Công An, ông có thể tập trung tất cả phục vụ viên lại được không? Còn nữa, có danh sách phục vụ viên trực không? Tôi có việc, cần các vị phối hợp”.
“Đồng chí cảnh sát ơi, có phải vì vụ án phòng 406 không, xử lý nhanh lên chứ, cả tầng 4 cơ bản không thể kinh doanh được, nhanh kết thúc án đi, hơn 20 ngày rồi, buồn quá”.
“Được rồi, chỉ cần phá án xong, chúng tôi sẽ ra thông báo dỡ bỏ phong toả ở đây ngay. Bây giờ việc cần làm ngay của ông không phải đứng đây khóc với tôi, nhanh chóng tập trung tất cả phục vụ viên lại, các ông phối hợp càng tốt, phá án càng nhanh, càng đỡ thiệt hại”.
Chủ nhà nghe xong, lập tức lúc lắc cái mông chạy đi gọi phục vụ viên tập hợp lại.
“Anh Tiêu, lời anh vừa nói, nghe thuận như nước chảy, trơn chu quá”.
“Đừng phí lời như thế, ra xe đưa Vương Hiểu Hà xuống đây, đợi phục vụ viên đến đủ, cho chị ta nhận diện ai trong số phục vụ viên báo cho chị ta số phòng”.
“Vương Hiểu Hà, đợi một lát nữa chị hãy chỉ ra phục vụ viên nào báo số phòng cho chị, đây là cơ hội duy nhất để rửa sạch tội danh cho chị, chị đã biết chưa?”