Đã có kết quả, trên giày không có bất cứ vết máu nào, bao gồm cả dép lê, đôi tất chân và cây lau nhà, nhưng Tiêu Hiểu Bạch mặc kệ chất thử của anh Lý có nhiều hay ít, vẫn phun lại một lần nữa, kết quả vẫn cho hay không có dấu vết máu trên tất cả vật chứng ấy.
Kết quả này làm cho Tiêu Hiểu Bạch có phần buồn bực, kết quả này không thể chứng minh Hứa Kiến Quân là hung thủ, nhưng cũng không thể chứng minh anh ta trong sạch, giả dụ trên giày anh ta có máu thì thông qua đối chiếu có khả năng có thể phát hiện ra manh mối khác, nhưng vấn đề hiện tại là không có dấu máu nào.
Điều này sẽ có 2 khả năng, khả năng thứ nhất Hứa Kiến Quân không phải là hung thủ, thì hung thủ thật phải mặc quần áo của Hứa Kiến Quân, hắn làm vậy để làm gì?
Khả năng thứ hai, Hứa Kiến Quân thực sự là hung thủ, sau khi giết người, hắn mang đôi giày đó vứt đi, hoặc là đôi giày ấy không dính máu. Điều này thật khó có cơ sở, vì tại sao hắn lại ngốc đến mức đi vứt chiếc áo máu và con dao nhọn ngay gần nhà mình.
Giả dụ may mắn mà đôi giày không dính máu, xác suất này rất nhỏ, vì máu nhỏ giọt và máu phun ra sẽ tạo thành tia, trong điều kiện ấy giày không dính máu gần như không thể.
Ví như trong đời sống hàng ngày, khi ta nói chuyện với người đối diện, trừ phi đeo khẩu trang, nếu không thì dù anh cẩn thận đến mấy cũng khó tránh khỏi nước bọt của anh bắn sang mặt và quần áo của đối phương bằng những hạt bọt nhỏ li ti, trong trường hợp ấy, mắt thường không thể nhận ra, chỉ thông qua phản ứng của chất thử mới hiện ra rõ ràng.
Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ rất kỹ lưỡng, anh nhận ra mình vẫn nghiêng về khả năng thứ nhất, Hứa Kiến Quân không phải là hung thủ. Nhưng vấn đề hiện nay là làm thế nào để chứng minh anh ta vô tội, làm thế nào tìm ra hung thủ thực sự.
Bỗng Tiêu Hiểu Bạch phát hiện ra rằng, cứ mỗi lần mình tìm được điểm đột phá là ngay lập tức lại bị phong toả, như thể đã lún sâu vào vòng quái dị, anh cảm thấy mình như kẻ ngu ngốc bị người khác xỏ mũi dẫn đi.
“Thật đáng chết! Giả dụ như do Hứa Kiến Quân làm, mình phải chửi cho hắn thật cay độc, nếu là kẻ khác mình nhất định phải bắt được tên hung thủ khốn kiếp này”. Tiêu Hiểu Bạch thầm nghĩ.
Bực mình cũng chỉ là bực mình, làm án vẫn phải là làm án, tất cả lại phải kiểm tra tỷ mỉ bắt đầu từ khâu chứng cứ. Đây là trách nhiệm đè nặng lên vai.
Lại một lần nữa trở lại với chứng cứ, lần này Tiêu Hiểu Bạch hết sức cẩn thận, anh kiểm tra hết sức tỷ mỉ, vẫn không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, chẳng lẽ mình đã nghĩ sai, hung thủ là Hứa Kiến Quân?
Lại nhớ về lời của thày giáo, anh nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng, anh tưởng tượng ra mình là hung thủ, một tay cầm dao nhọn, đứng bên cạnh giường, hướng mũi dao nhọn vào đôi nam nữ đang hôn mê trên giường, đâm xuống, máu tươi phun ra, bắn đầy mặt, chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay bị phun vào lỗ chỗ, chiếc quần tây kẻ sọc cũng bị phun vào rất nhiều, máu tươi trên mặt nhỏ giọt xuống nền nhà lại bắn lên … chân … giày thể thao? Dép lê? Chân trần ?
Không đúng! chỗ này không đúng! Thì ra vấn đề là ở đây!
.........
Trong phòng khách của trại giam, Tiêu Hiểu Bạch gặp lại Hứa Kiến Quân.
“Có tiến triển không?”. Trong mắt Hứa Kiến Quân lộ rõ tia hy vọng, giọng nói của anh ta do bị kích động run lên.
“Không có”
Ánh mắt Hứa Kiến Quân chợt tối sầm lại, người đờ ra khoảng nửa phút rồi gầm lên: “Mẹ nó chứ, lão tử đây không nên tin vào tên cảnh sát đần độn như ngươi, bọn các ngươi ngoài việc bắt nạt dân chúng ra, đít có tác dụng gì!
Tiêu Hiểu Bạch lặng lẽ đợi anh ta xả hết mới nhẹ nhàng nói: “Tôi tin anh không phải là hung thủ”.
“Thật không? Anh tin thật chứ?”. Ánh mắt Hứa Kiến Quân chợt loé sáng, ngồi thẳng lên, nhưng chỉ một lát lại rũ xuống: “Tin cũng đít dùng được, ngươi chẳng phá được án”.
“Tôi thật không hiểu được, nếu đêm ngày 14 tháng 7 anh không ở Thiên Nam, vậy tại sao anh không đưa ra chứng cứ ngoại phạm? Hãy cho tôi biết, tối hôm đó anh ở đâu? Nếu anh không tự giúp mình, tôi cũng không giúp nổi anh”.
“Không thể nói, không thể nói được. Đằng nào cũng chết, chết thế nào có khác gì nhau đâu?”. Bộ dạng của Hứa Kiến Quân như kẻ phong trần rách nát.
“Được, anh không nói cũng được, tôi có cách này!”
Tiêu Hiểu Bạch ra hiệu cho viên cảnh sát đứng ở ngoài cửa bước vào, nói nhỏ với anh ta vài câu. Viên cảnh sát do dự nhìn Hứa Kiến Quân, rồi lại nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch: “Như thế được không? Có đúng quy định không?”
“Không sao, chỉ một lát thôi mà”.
Hứa Kiến Quân đờ đẫn nhìn viên cảnh sát mở còng tay cho mình, anh ta dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch.
“Nào, mặc cái này vào”. Tiêu Hiểu Bạch ném cho Hứa Kiến quân một túi quần áo, đó là một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, một chiếc quần tây kẻ sọc.
“Gì thế này?”. Hứa Kiến Quân có ý hồ nghi, anh cảnh sát trẻ này làm gì thế nhỉ.
“Lắm lời thế làm gì, bảo mặc thì mặc vào, thật thà tý chứ”. Viên cảnh sát vỗ vỗ chiếc dùi cui trong tay, ý giục Hứa Kiến Quân nhanh lên.
Mặc xong bộ quần áo, Hứa Kiến Quân theo chỉ dẫn của Tiêu Hiểu Bạch, đứng lên chiếc ghế trong phòng khách. Chiếc ghế này Tiêu Hiểu Bạch đã kéo ra rất gần chiếc bàn, Tiêu Hiểu Bạch ngắm nhìn độ chênh lệch cao thấp của bàn và ghế, vừa ý gật đầu: “Xấp xỉ thế này đây”.
Tiêu Hiểu Bạch rút ra một chai thuỷ tinh chứa đầy phẩm màu, nhanh chóng đặt lên mặt bàn, hướng miệng phun vào Hứa Kiến Quân, dùng tay ấn mạnh, trong thoáng chốc phẩm màu đỏ đã phun đầy mặt và người Hứa Kiến Quân.
“Ái chà, làm cái gì thế, sao làm bẩn hết mặt tôi!”. Hứa Kiến Quân vuốt mặt, vừa nôn khan vừa chửi: “Chao, người này mắc bệnh thần kinh?”
“Im lặng ngay, ai cho chửi người!”. Viên cảnh sát vung dùi cui, Tiêu Hiểu Bạch phất tay nói với anh ta: “Bảo anh ta cởi quần áo ra, nhanh lên”.
Tiêu Hiểu Bạch đi rồi, Hứa Kiến Quân bị dẫn về phòng giam, trên đường về bị ăn luôn mấy dùi cui của cảnh sát áp giải. Nằm trong phòng giam, Hứa Kiến Quân suy nghĩ, anh ta nhớ đến câu nói của Tiêu Hiểu Bạch trước lúc rời đi: “Có thể chứng minh cho anh là ở lần này, mong rằng tôi bỏ tiền ra mua quần áo không vô ích”.
Hứa Kiến Quân không rõ, bộ quần áo bị làm bẩn ấy cuối cùng có tác dụng gì, mà sao viên cảnh sát trẻ tuổi ấy làm cho mình tin tưởng vậy? Mình vốn ghét cảnh sát nhất cơ mà?
Bộ quần áo ấy có thể chứng minh cho mình trong sạch được sao?
Kiến thức thường thức
Về Lý thuyết bọt bay: Trong hiện thực, bất cứ loại dịch thể nào cũng có hiện tượng phun và bắn toé lên, hình thành dạng bọt bay nhỏ li ti, dù là nguồn nước phun ra hay máu đều hình thành loại bọt bay như thế, mắt thường về cơ bản không nhìn thấy, xúc giác trên cơ thể cũng không cảm nhận được, chỉ thông qua phản ứng của chất thử mới biết được.