Từ trại tạm giam trở về, Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ rất lâu. Tuy anh tin vào lời khai của Hứa Kiến Quân, anh cũng tin rằng anh ta không phải là hung thủ, nhưng hiện tại mọi chứng cứ đều dồn về phía anh ta, nếu muốn rửa được tội danh cho anh ta, gỡ bỏ được bí ẩn ấy thì tất cả công việc vẫn phải quay trở về vấn đề tang vật.
Trở về Cục, Tiêu Hiểu Bạch đem tất cả hồ sơ đã có ra nghiên cứu tỷ mỉ, kết quả không thấy có đầu dây mối rợ nào. Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy trừ thời gian tử vong của nạn nhân còn chưa thật chuẩn xác, ngoài ra không còn gì đáng nghi vấn. Báo cáo giám định về hung khí và chiếc áo máu thì chưa được chi tiết lắm, chỉ nói sợi tóc dính trên áo là của Hứa Kiến Quân, còn máu thuộc về 2 nạn nhân.
Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ rất lâu rồi ra một quyết định, có lẽ là điểm đột phá cuối cùng.
Anh đến phòng tang vật, xin rút tang vật để kiểm tra lại.
Hung khí: Một con dao nhọn, là dao lóc xương của nhà bếp, nằm trong bộ dao trong nhà nghi phạm, giám định dấu vết máu dính trên dao, đó là máu của 2 nạn nhân. Trên thân dao còn có vân tay của nạn nhân nữ và nghi phạm.
Tang vật: 2 chiếc áo máu. Một áo sơ mi cộc tay màu trắng, dính rất nhiều máu, chủ yếu ở phía trước, trong trạng thái bị phun vào, kiểm nghiệm DNA là máu của 2 nạn nhân. Một chiếc quần tây kẻ sọc, dính máu, chủ yếu phân bố phía trên đầu gối, phía dưới đầu gối có ít hơn, kiểm tra DNA cho thấy là máu của 2 nạn nhân, trong đũng quần có một sợi lông, kiểm tra DNA thuộc về thân dưới của nghi phạm.
Từ những chứng cứ ấy, tất cả đều hướng về Hứa Kiến Quân, nhưng phản ứng của anh ta trong trại giam, giống như anh ta không nói dối, Tiêu Hiểu Bạch chìm đắm trong suy tư.
Nếu nói rằng đồng nghiệp khác của anh chưa chú ý đến chi tiết khi kiểm tra nên chưa phát hiện ra điểm nghi vấn, nhưng bản thân anh đã kiểm tra rất tỷ mỉ cũng không phát hiện ra chứng cứ gì có lợi cho Hứa Kiến Quân.
Bao cao su tránh thai phát hiện được ở hiện trường, về cơ bản không phải chứng cứ định hướng, còn chiếc áo máu và hung khí là chứng cứ quan trọng nhất lại chứng minh Hứa Kiến Quân là nghi phạm lớn nhất.
Tiêu Hiểu Bạch nhắm nghiền mắt lại, Hứa Kiến Quân gần như phát điên lên, ánh mắt thì tuyệt vọng lại một lần nữa xuất hiện trước mắt anh. Giả dụ nếu hắn ta là hung thủ mà lại nói dối thì kỹ năng đóng kịch của hắn thật cao siêu, vậy còn sai ở chỗ nào nhỉ?
Tiêu Hiểu Bạch bỗng nhớ lại lời của thày giáo trên lớp tâm lý học: “… Nếu anh muốn thực sự hiểu được tâm lý của một ai đó, anh nhất định và phải hoàn toàn hoà nhập vào hoàn cảnh của người ấy, xỏ vào đôi giày của anh ta, bước đúng bước đi của anh ta thì anh sẽ hiểu được cái mừng vui hay đau khổ của anh ta ...”
Xỏ vào đôi giày của anh ta, bước theo bước đi của anh ta .… Giày, phải rồi, đôi giày.
Tiêu Hiểu Bạch đã nhận ra, trong tang vật thu được còn thiếu một thứ rất quan trọng, nếu Hứa Kiến Quân là kẻ hành hung, trên người anh ta dính rất nhiều máu thì phải khẳng định rằng đôi giày của anh ta cũng không thể không dính máu.
Trong số vật chứng, không có đôi giày, khi truy bắt Hứa Kiến Quân, mọi người chỉ tập trung vào việc thu được con dao và chiếc áo máu mà lãng quên vật chứng rất quan trọng này.
Tiểu khu Hồng Phúc là khu vực hơi lạc hậu, lực lượng bảo vệ ở đây không đủ, chỉ có một cổng ra vào, có một chòi bảo vệ, 2 nhân viên bảo vệ ngồi bên trong đang tán gẫu.
Yêu cầu nhân viên bảo vệ mở giải phong toả và cửa xong, một mình Tiêu Hiểu Bạch đi vào trong nhà.
Trở lại căn phòng này, Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy nó mới mẻ hơn nhiều so với trí nhớ. Gian phòng như rộng hơn, có 3 gian phòng ngủ, một phòng khách, gian vệ sinh và nhà bếp ở phía bên trái, ban công thẳng với gian phòng khách.
Tiêu Hiểu Bạch tìm tòi rất kỹ trong phòng, anh đã mang theo hơn 10 chiếc túi đựng tang vật, vì anh hiểu rằng lần này mang về, chỉ một chiếc túi chắc chắn là không đủ.
Để không bỏ sót bất cứ manh mối nào, Tiêu Hiểu Bạch đóng bao hơn 40 đôi giày, thực ra giày nam chỉ có hơn 10 đôi, còn lại là giày nữ, giày nam nữ chỉ phân biệt ở cỡ to và nhỏ.
Nhìn thấy đôi tất thối trong làn quần áo, Tiêu hiểu Bạch cũng cắn răng lấy cho vào trong túi, tiếp theo ra ngoài ban công anh cũng thu về 5 đôi dép lê và 2 cây lau nhà.
Nhìn số vật chứng đã niêm phong trong túi ni lông, Tiêu Hiểu Bạch lắc đầu, vì mình còn quá trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, chứ nếu là cảnh sát hình sự già chắc sẽ biết ngay thứ nào cần dùng, thứ nào không có tác dụng.
Thôi! bao nhiêu thứ thế, chắc chắn mình không mang nổi, đành phải ra gọi 2 viên cảnh sát mang giúp ra xe. Bước vào phòng, 2 viên cảnh sát mắt tròn xoe, miệng lầm bầm rồi cũng miễn cưỡng chuyển ra xếp lên xe.
Xe đã chạy về được nửa đường, Tiêu Hiểu Bạch bỗng kêu lên: “Ấy, ấy, khoan đã, quay lại trại tạm giam”.
Làm gì vậy? Đùa chắc, trên chân Hứa Kiến Quân vẫn còn một đôi … Tiêu Hiểu Bạch bỗng tự khâm phục việc làm tỷ mỉ của mình, người đang chìm đắm vào tình yêu đơn phương không hề biết rằng 2 cảnh sát khác trên xe đã phải tái cả mặt.
“Này, nhóc con, chuẩn bị mở hiệu bán giày chắc, hay là chuyển sang nghề sửa giày giúp mọi người đây, sao mang về nhiều giày thế?”. Vừa bước chân vào phòng giám định, anh Lý đã đùa vui: “Ôi! Còn cả cây lau nhà nữa, được, Cục Công An trực tiếp chuyển thành công ty dịch vụ gia chánh được rồi”.
Anh Lý là một cán bộ pháp y, thời gian gần đây Tiêu Hiểu Bạch thường xuyên tới bộ phận này nên đã trở nên rất thân thuộc. Anh Lý tuy có bực dọc với với Tiêu Hiểu Bạch vì hay cần cái này cái nọ, rất phiền phức, nhưng trong bụng lại rất thích chàng trai vừa chăm chỉ vừa có trách nhiệm này.
“Anh Lý, tôi muốn chứng minh một suy đoán của mình, anh giúp nhé, tôi muốn dùng một ít chất thử Luminol.
“Chà, cậu làm cái quái gì vậy, chất thử đó ở đây có ít lắm”.
“Có nhiều hay ít, vẫn là do báo cáo của anh thôi. Anh Lý, sư phụ Lý, tôi xin anh đấy”.
“Được rồi, được rồi, không có lượt sau đâu nhé”.
Mở hết túi tang vật vừa đem về, bày ra đầy chiếc bàn vật chứng, Tiêu Hiểu Bạch kéo hết rèm cửa phòng, tắt tất cả đèn, trong phòng tối đen.
Tiêu Hiểu Bạch đeo lên chiếc kính đặc biệt, tay lắc mạnh chiếc bình xịt chất thử, thầm nghĩ: “Hứa Kiến Quân, để chứng minh lời khai của anh, có lẽ chỉ dựa vào kết quả thử lần này”.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng xì xì của bình xịt.
Kiến thức thường thức:
Thí nghiệm phát quang Luminol: Dùng chất thử điều chế từ Luminol 0.1g, ô xít natri 0.5g, với 100mml nước cất. Khi thí nghiệm, chất thử này được chứa vào trong bình thuỷ tinh phun sương, trong phòng tối hoặc trong đêm tối phun vào vật thử, nếu có máu sẽ có hiện tượng phát quang thành màu sáng trắng rất rõ rệt. Đây là phản ứng đặc hiệu, là phương pháp dùng để kiểm định sự tồn tại của vết máu rất có hiệu quả.