[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 10 : Đoạn ký ức ấy




Khoảng hơn 5 giờ chiều ngày 15 tháng 7, tại tiểu khu Hồng Phúc, khu Bắc Thành, thành phố Thiên Nam.

Vừa đến tiểu khu, Cảnh sát của Đồn báo cáo: “Đội trưởng Hàn, theo yêu cầu của anh, chúng tôi đã tiến hành giám sát, nhà 213 toà nhà 12, cửa và cửa sổ đều đóng kín, điều hoà không thấy chạy, có thể không có người ở nhà. Trong nhà 316 toà nhà 10 có người, điều hoà chạy liên tục, chắc trong nhà có người”

“Đi thôi, đến thẳng toà nhà 10”. Giọng nói của Hàn Băng Thủy có chút trầm xuống.

Tiêu Hiểu Bạch và ông Vương đưa mắt nhìn nhau, sau khi rời khỏi Chiêu đãi sở, trên suốt đường đi Hàn Băng Thủy có điều gì đó là lạ, giống như rất sốt ruột, ông Vương và Tiêu Hiểu Bạch đều có cảm giác thái độ của anh ta rất căng thẳng nên trên đường không ai nói gì, không khí trong xe trầm lặng khiến mọi người đều cảm thấy bị ức chế.

Sau khi vào nhà, bắt được Hứa Kiến Quân và thu được chiếc áo máu, Tiêu Hiểu Bạch nhận thấy sắc mặt của đội trưởng càng ngày càng khó coi.

Sau khi cảnh sát đưa Hứa Kiến Quân đi, đội trưởng Hàn và người phụ trách đồn bàn bạc nhanh, quyết định việc xét hỏi do cảnh sát của đồn thực hiện, còn lại 3 người trở về Cục ngay.

Tiêu Hiểu Bạch và ông Vương đều thấy quyết định trở về Cục ngay là có vấn đề, vụ án do mình thụ lý mà không tham gia xét hỏi là không đúng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái xám của đội trưởng Hàn nên hai người định nói lại không dám nói nữa.

Trong xe hoàn toàn yên lặng, trong lòng ông Vương đã có chút hối hận, vì ông quen ngồi ghế phụ lái, lần này cũng thế, nên cơ bản không nói chuyện được với Tiêu Hiểu Bạch, còn đội trưởng Hàn ngồi trên ghế lái vẻ như có tâm sự bất an nên cũng không thể nói chuyện được.

Khi qua cây xăng, phải dừng lại để đổ xăng, Tiêu Hiểu Bạch thấy đội trưởng Hàn thanh toán xong liền đi ra xa gọi một cú điện thoại rồi mới trở lại.

“Ông Vương này, đội trưởng Hàn hôm nay làm sao thế, ngày thường cũng thế này à, như vậy thật là thảm hoạ”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi nhỏ.

“Đừng có đoán mò, đại khái hôm nay có tâm sự không hay, thường ngày đâu có thế. Con người cậu này rất mạnh, khá lắm đấy, rất tốt bụng, chỉ phải cái hơi kiêu ngạo. Thôi, sau này cậu sẽ biết, cậu ta …”. Ông Vương còn muốn nói tiếp, nhưng Hàn Băng Thủy đã mở cửa bước lên xe nên ông bỏ lửng câu nói ấy.

Im lặng cho người ta cảm giác thời gian rất dài, Tiêu Hiểu Bạch luôn nhìn ra ngoài xe, anh có cảm giác mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua mà sao xe chỉ vừa đến đường Nhị Hoàn.

“Ông Vương này, ông nói xem, người đàn ông vừa rồi thật ác, tuy vợ anh ta làm việc xấu, có lỗi với anh ta, nhưng anh ta đã ra tay, nếu là tôi thì không thể ra tay ác độc như vậy được”. Tiêu Hiểu Bạch không nhịn được sự ức chế đã phá tan im lặng.

“Ai nói không thể, con người ta ấy, khi nổi giận, đầu nóng lên, có thể làm việc rồ dại lắm chứ. Điều này khó nói lắm”. Ông Vương tỏ ra không thấy lạ.

“Nhưng tôi có cảm giác hắn ta ngốc ngốc thế nào ấy, ai đời lại đem chiếc áo máu và con dao nhọn vứt ngay vào thùng rác ở gần nhà mình, sao không tìm một chỗ khác mà vứt, thế có phải là ngốc không”

“Tiểu Tiêu, sao cậu biết người chết là do Hứa Kiến Quân giết, hiện giờ còn chưa rõ, khi chưa tra xét rõ ràng, không được suy đoán lung tung”. Đội trưởng Hàn bỗng lên tiếng.

Câu nói làm cho ông Vương và Tiêu Hiểu Bạch cùng giật mình, chưa kịp mở miệng thì đội trưởng Hàn nói tiếp: “Có rất nhiều việc, nhìn rõ ràng là thật nhưng nó lại là giả, có rất nhiều việc, nhìn rõ ràng là giả nhưng nó lại là thật đấy”.

Đội trưởng Hàn thở dài, không nói gì nữa, trên xe một lần nữa lại rơi vào trong im lặng.

Tiếp theo, ánh đèn trên bảng táp nô tối hẳn lại, Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy ông Vương như đang suy nghĩ.

Đột nhiên, ánh đèn bên ngoài rọi vào trong xe đến chói mắt khiến Tiêu Hiểu Bạch đang trong suy nghĩ chợt bừng tỉnh, anh còn chưa rõ việc gì thì nghe một tiếng “Binh” rất lớn, một lực va đập rất mạnh hất tung anh lên nóc xe rồi lại rơi xuống. Đầu óc Tiêu Hiểu Bạch trống rỗng, chỉ thoáng một ý nghĩ: “Hỏng rồi, bị đâm xe rồi”.

Phút choáng váng qua đi, Tiêu Hiểu Bạch gắng lấy lại tinh thần, cố đưa mắt nhìn xung quanh.

Xe bị đâm từ bên hông xe, vừa đúng chỗ ngồi của ông Vương, Tiêu Hiểu Bạch cố gắng cử động cánh tay đang bị mắc kẹt trong ghế ngồi, anh cất tiếng gọi ông Vương và đội trưởng Hàn, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì.

Trong xe tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt trên bảng táp nô, Tiêu Hiểu Bạch nghe thấy tiếng tí tách, tí tách như tiếng nước rơi, anh đoán rằng đó là tiếng rơi của xăng từ bình xăng bị bục.

Anh hít mạnh, mới phát hiện mũi mình toàn máu, không thể phân biệt được mùi vị.

Ngày hè ở Thiên Nam trời rất nóng, trong chiếc xe bị đâm đổ càng nóng bức hơn, Tiêu Hiểu Bạch thấy toàn thân đã đẫm mồ hôi, trên mặt không biết mồ hôi hay máu lầy nhầy rất khó chịu, muốn vươn tay ra để lau cũng không được.

Không rõ bao lâu nhưng Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy đã dài như một thế kỷ, bên tai vọng lại tiếng còi xe cảnh sát, lại qua một hồi nữa, bên ngoài thùng xe có tiếng kim loại va chạm, các nhân viên cứu hộ bắt đầu cạy phá thùng xe đã bị biến dạng.

“Cứu với, cứu chúng tôi với”. Tiêu Hiểu Bạch dùng hết sức kêu lên.

“Bên trong có mấy người còn sống?”. Giọng đàn ông rất thô hỏi to.

“Ba người, mau cứu ông Vương, người ngồi bên ghế phụ lái ấy, nhanh lên”. Nói xong câu ấy, Tiêu Hiểu Bạch ngất đi.

.........

Tiêu Hiểu Bạch từ từ mở mắt, đoạn hồi ức ấy đối với anh nó giống như cơn ác mộng, nhưng anh lại muốn có được như thế.

Trong đoạn ký ức được khôi phục này, ấn tượng sâu sắc nhất của Tiêu Hiểu Bạch chính là khuôn mặt tái xám của đội trưởng Hàn, Tiêu Hiểu Bạch có một trực giác, nhất định phải liên quan tới việc tự vẫn của đội trưởng Hàn, nhưng nguyên nhân gì đã dẫn đến kết cục như vậy?

Tiêu Hiểu Bạch bỗng nhớ đến câu nói của đội trưởng Hàn: “Tiểu Tiêu, sao cậu biết người chết là do Hứa Kiến Quân giết?”. Trong ký ức, anh thấy đội trưởng Hàn bước ra xa cây xăng để gọi điện thoại, cú điện thoại ấy là gọi cho người cảnh sát đang xét hỏi chăng?

Vì sao đội trưởng Hàn lại khẳng định hung thủ không phải là Hứa Kiến Quân, tất cả các tội chứng đều hướng về Hứa Kiến Quân, vì sao đội trưởng Hàn lại khẳng định như vậy?

Chẳng lẽ …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.