[Dịch] No Game No Life

Quyển 4 - Anh em game thủ đã chạy trốn khỏi game tình yêu hiện thực-Chương 1 : The Devil/Encounter (part 5)




Part 5

“…Tại sao? Điều kiện không tệ mà?”

Miko yên lặng nghe xong câu chuyện này, nói ra cảm nghĩ của mình một cách ngắn gọn.

“Hơn nữa tôi đã muốn có tài nguyên dưới biển của tộc Seiren lâu rồi, có vấn đề gì sao? Cậu cứ cứu bọn họ đi, còn cái quan hệ hữu nghị vĩnh viễn… cũng là điều kiện rất tốt với liên bang Elechia (các người) đúng không?”

Không hổ là Miko… trên mặt cô hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tất cả đều rõ ràng trong lòng.

Plum nói [chỉ có thể nhờ bọn Sora], đã vạch trần chuyện này.

Tộc Dhampir và tộc Seiren… không có gì để đánh cuộc.

Theo như bình thường, chỉ dựa vào quan hệ hữu nghị hoặc chừng đó tài nguyên, chưa đủ để tạo thành lý do trợ giúp bọn họ được.

Nếu như muốn lãnh thổ hoặc tài nguyên của bọn họ, chỉ cần mặc kệ, chờ bọn họ diệt vong là xong.

Bởi vì khống chế một chủng tộc phải làm hại người khác mới có thể sinh tồn, vốn là chuyện không có lợi ích.

Thế nhưng…

Chỉ có đám người Sora… với mục tiêu cuối cùng thống trị [mười sáu chủng tộc] là ngoại lệ.

Cho dù chỉ có một chủng tộc diệt vong, cũng đủ khiến bọn Sora hao tổn tâm trí rồi.

Tài nguyên mà Liên Hiệp Đông Bộ muốn, cũng có thể dùng bù đắp chênh lệch quốc lực giữa Elechia và Liên Hiệp Đông Bộ.

Hơn nữa… nếu như thuận lợi, liên bang Elechia sẽ có thêm hai chủng tộc gia nhập.

Không thể phủ nhận, đây là điều kiện không tệ.

…Sora khổ sở lắc đầu, trừng mắt nhìn Plum.

“…Nhưng lại không làm được, Miko-sama… vừa rồi cô không nghe thấy sao? Plum nói là [trò chơi] đó.”

“Ừ, [trò chơi luyến ái] đúng không? Vậy thì có vấn đề gì?”

Biểu tình của Miko vẫn giống như không hiểu, ngạc nhiên hỏi, nhưng Sora lại bực dọc gãi đầu, đính chính lại lời của cô.

“…Không đúng, là [trò chơi luyến ái mà điều kiện để có cảm tình còn chưa xác định, đối thoại và hành động đều là trực tiếp].”

“…Có gì khác nhau?”

“Khác nhiều lắm! Đó không phải Dating Sim! Mà là [trò chơi yêu đương thực tế]!”

Sora khua tay một cách cường điệu và lớn tiếng hét lên.

“Không, trò chơi yêu đương thực tế… đó thật sự là trò chơi sao? Nói như vậy rốt cuộc… yêu là cái gì?”

Đúng là một vấn đề mang tính triết học.

…Có điều, nếu cho rằng đó là trò chơi, Sora đương nhiên đã rất nghiêm túc khảo sát một phen, cậu giải thích.

“Nếu như là trò chơi yêu đương bình thường, mọi chuyện đã dễ dàng rồi. Nói đơn giản chính là hoàn thành điều kiện, gia tăng [độ thiện cảm] là được. Còn tình huống này thì sao? Cô ta lại nói điềm nhiên như không, đó là điều kiện để có cảm tình không xác định, đối thoại và hành động đều không có lựa chọn, hơn nữa còn tiến hành trực tiếp! Tôi hỏi lại một lần nữa, đó là [trò chơi] sao?”

…Hy Lạp cổ đại.

Khi các nhà triết học và biện luận trình bày chủ trương của mình, có lẽ dáng vẻ cũng như thế này.

Sora khiến người ta có cảm giác như vậy, vẫn giơ nắm tay lên một cách khoa trương, thao thao bất tuyệt lớn tiếng trình bày.

“[Luyến ái] trong hiện thực là gì! Trò chơi do khái niệm mập mờ tạo thành, có thể gọi là trò chơi sao? Không quy định ý nghĩa của bài, loại hình của bài, cùng với cách chơi, bài poker như vậy còn gọi trò chơi sao?”

…Vả lại, luyến ái là gì?

Luyến ái… là luyến và ái.

…Là hai chữ.

Đầu tiên là hình dạng khác nhau.

Hình dạng khác nhau, cách đọc cũng sẽ khác nhau.

Cách đọc khác nhau, ý tứ đương nhiên cũng sẽ khác biệt.

Luyến và ái, nói cho cùng, chúng nó rốt cuộc là gì?

Thánh nhân trong quá khứ từng nói phải yêu hàng xóm của mình, nhưng ông ta cũng không nói là muốn bạn ngủ với vợ của người hàng xóm đó.

…Sora nói như vậy với ánh mắt chân thành.

Nhưng Miko lại trả lời với ánh mắt lãnh đạm.

“…Đó chẳng phải là vừa khéo, cậu có thể dùng ba tấc lưỡi lừa gạt một phen, khiến cho cô ta yêu cậu? Không phải vừa dịp phát huy bản lĩnh lừa thầy phản bạn của cậu sao?”

Nhưng nghe cô nói như vậy, Sora và Shiro lại đau xót lắc đầu trả lời.

“…Không làm được…”

“Đúng vậy, xem ra có một chuyện tôi cần giải thích rõ, Miko-sama.”

Chỉ thấy ánh mắt của hai người càng trở nên sắc bén.

“…Trong bất kỳ trò chơi nào, [(khoảng trống)] có thể nói đều là vô địch, chỉ có [hai loại] trò chơi… chúng tôi chưa bao giờ vượt qua, không, thậm chí còn không thể hiểu được quy tắc, cho nên chưa từng chơi một cách đàng hoàng.”

Đó chính là…

“…[Trò chơi nhân sinh thực tế] và [trò chơi yêu đương thực tế]…!”

Tại thế giới trước đây, dùng tên gọi trống không đứng ở đỉnh cao của 280 loại trò chơi, chuyện này thậm chí khiến cho hai anh em trở thành Truyền Thuyết Đô Thị được lưu truyền rộng rãi, bọn họ chính là hai người không thể thiếu một… game thủ [ ] mạnh nhất của tộc Imanity.

…Nhưng nhất định đừng quên…

Trong hiện thực, bọn họ chỉ là hai otaku trong trắng không có bạn bè và gặp vấn đề về giao tiếp…!

Lúc nói câu này, ánh mắt của Sora và Shiro… dáng vẻ đường đường chính chính đó, thậm chí còn hiện lên tư thái kiêu ngạo vô cùng.

Biến niềm tin thành thực tế, chuyển biến thành khí thế.

Thậm chí còn phát ra khí tức như ma quỷ… khiến cho không khí cũng dao động.

“Không, không hổ là chủ nhân của em… khí thế thật kinh người!”

“Mặc dù chẳng hiểu gì cả, nhưng mà, hai người thật là ngầu đấy, desu.”

Jibril và Izuna kinh ngạc nuốt một ngụm nước bọt.

“Không giỏi môn nào đó cũng có thể xem là chuyện kiêu ngạo, sẽ biến thành như vậy sao… cảm giác đúng là oai phong thật.”

“…Với tôi thì, giác ngộ như vậy sẽ mang đến phiền phức…”

Miko và Plum lạnh nhạt phát biểu ý kiến.

“Chính là vậy, cho nên chúng tôi muốn thương lượng điều kiện với Miko, tạm thời để đó không trả lời.”

“…Ồ, là vậy sao…”

“Do đó Miko-sama, xin nói cho tôi biết yêu là gì vậy?”

“…Nói cho chúng tôi biết đi… Miko-sama…”

Hai người nghiêm túc hỏi, nhưng Miko lại thở dài một tiếng.

Cô lại nằm nghiêng ra ghế, nghịch chiếc đuôi của mình giống như đang chải chuốt.

“…Chuyện này, yêu là gì nhỉ?”

Cô lãnh đạm trả lời.

“Từ khi hiểu chuyện tới nay, tôi chỉ nghĩ đến công việc của tộc Werebeast… Liên Hiệp Đông Bộ, vẫn luôn cố gắng phấn đấu đến bây giờ… Nói như vậy, yêu là gì nhỉ? Không lâu sau, tôi thậm chí đã quên nghĩ đến chuyện này…”

Ánh mắt của Miko xa xăm, giống như đang nhớ lại chuyện cũ xa xưa lẩm bẩm nói.

…Là vì sao?

Sora và Shiro có cảm giác rất thân thiết với cô.

“Như thế à…”

“…Vậy thì chẳng có cách nào rồi…”

Hai người nói như vậy, cùng nhau thở dài, sau đó xoay người đối mặt với Plum.

“Xin lỗi, Plum, bây giờ đành phải xin cô bỏ cuộc thôi, đừng diệt vong nha!”

“…Phải kiên cường sống tiếp nhé!”

Plum bị từ chối dễ dàng lần thứ ba, vẻ mặt như đưa đám kêu lớn.

“Các người có chịu nghe tôi nói rõ ràng không? Tôi nói là đã chuẩn bị [đối sách] rồi mà!”

Plum kêu lên giống như đang khóc, dùng tay chỉ vào tờ giấy nhỏ.

“Tộc, tộc Dhampir không chỉ ngồi yên chờ bị ăn hết… Chúng tôi quanh năm phân tích nữ vương… trò chơi đó, cuối cùng đã hoàn thành sách lược tuyệt đối!”

Nhưng Sora và Shiro dường như đã không còn hứng thú.

Bọn họ bắt chước Miko, vừa tìm đường rẽ trên tóc của mình, vừa trả lời với vẻ nhàm chán.

“…Nếu có phương pháp tất thắng… vậy thì tự mình cố gắng đi…”

Plum phát ra tiếng “ư…” như rên rỉ, lớn tiếng hét lên.

“…Nói suông không bằng xem chứng cứ! Sora bệ hạ!”

Sau đó đột nhiên đưa tay chỉ vào Sora kêu lớn.

“Xin hãy nêu ra một người tuyệt đối không thể yêu mình!”

“Bất cứ người nào.”

“…Hử?”

Sora nghịch móng tay, trả lời ngay giống như chẳng có chuyện gì, Plum nghe vậy lập tức cứng đờ.

Mà ánh mắt của Sora lại nhìn về nơi xa… giống như một nhà sư chứng đạo, thần sắc điềm tĩnh hài hòa.

“Nếu như không sử dụng [minh ước], cho dù thế giới bị hủy diệt cũng sẽ không có ai yêu tôi đâu.”

Giống như đang trình bày một chân lý chư hành vô thường (1)… nói rõ hoàn cảnh giác ngộ.

“…Chuyện, chuyện đó… tôi rất đồng tình với ngài.”

Khí thế của Phum bị nụ cười như bồ tát của Sora chặn đứng, miễn cưỡng nói ra câu này.

Sau đó cô nghĩ cách đưa ra phương án thay thế…

“Vậy, vậy có thể sử dụng với Sora bệ hạ không…?”

“Ừ hử?”

“Sử dụng ma pháp khiến cho nữ vương… [bị ép buộc phải yêu]!”

…Sora không tự chủ được “ồ” lên.

Thì ra là vậy, vì điều kiện để đánh thức là khiến cô ta yêu, nếu có ma pháp như vậy, đúng là tất thắng.

Nếu thế, tình hình lại khác biệt rồi…

Nhưng sau khi nghe được câu này, người nhìn cô với ánh mắt hoài nghi lại là Jibril.

“…Cưỡng chế can thiệp tình cảm phải không? Bởi vì có [Mười minh ước] tồn tại, hẳn là không thể được…”

Nhưng Plum lại giống như đã sớm chờ câu hỏi này.

“Đúng vậy, theo như bình thường là thế! Nhưng nữ vương lại ngủ say với hi vọng ai đó [có thể khiến cô ấy yêu]… nói cách khác là cô ấy đã [cho phép], mà chúng ta lại có thể lợi dụng điểm này để can thiệp vào tình cảm!”

Điều này cũng giống như can thiệp vào giấc mộng… Plum hai tay chống nạnh nói.

Thấy Plum ưỡn ngực, trên gương mặt vốn có cảm giác bất hạnh dường như tăng thêm mấy phần tự tin, Sora phán đoán… xem ra cô ta thật sự có lòng tin.

Do đó cậu nháy mắt với Jibril, gật đầu một cái.

“Được rồi, nếu như nó có hiệu quả với một kẻ không hiểu tình cảm yêu đương như tôi, vậy đúng là phương pháp tất thắng rồi.”

Sora vừa nói vừa tiến lên phía trước.

“Vậy cô hãy sử dụng với tôi thử đi, để Shiro đánh giá xem có hiệu quả hay không…”

Thế nhưng…

“…Không được…”

Thấy Sora đi lên phía trước, Shiro kéo vạt áo của cậu ngăn lại.

“Hả? Sao vậy? Shiro.”

“…Không được.”

“Ơ, Hử? Tại sao?”

“……”

Trong nháy mắt… thật sự chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, ánh mắt của Shiro đã dao động một chút.

Mà Sora lại không phát hiện được lý do.

Cho nên… lúc này đầu óc của Shiro đang vận chuyển hết tốc lực, suy nghĩ lý do… suy nghĩ [cái cớ].

Sau đó Shiro rốt cuộc đã tìm được một cái cớ, ngập ngừng nói ra.

“…Anh… nếu như yêu người khác… không biết sẽ… làm ra chuyện gì…”

“Shiro, Shiro… em đang nghi ngờ ý chí như sắt đá của anh sao?”

Sora cảm thấy đau buồn, khả năng tự kiềm chế của mình hẳn là đã đủ tự hào rồi chứ.

Có điều… Miko sở hữu năng lực vượt qua tiêu chuẩn thông thường của của tộc Werebeast, thậm chí có thể nhìn thấu thay đổi của lòng người…

So với Sora, cô dường như còn hiểu rõ biến hóa của tình cảm hơn, cười hì hì nói.

“…Được rồi, cô cứ dùng thử với tôi xem.”

“Miko-sama?”

Ánh mắt của Miko giống như nhìn thấy thứ gì khiến người ta buồn cười, tiếp tục nói.

“Tôi cũng không hiểu tình cảm yêu đương lắm, chắc là không có vấn đề gì chứ?”

Nhưng Shiro vẫn cảnh giác hỏi Plum.

“…Có thể… giải trừ không?”

“Hả? Có, có thể! Đương nhiên là được!”

“Ha ha ha, nhóc yên tâm đi, loại mà ta thích không giống nhóc đâu.”

Shiro và Miko dường như đều hiểu ý đối phương, chỉ có một mình Sora là không theo kịp cuộc nói chuyện của bọn họ.

“…Các người có biết bọn họ đang nói gì không?”

“Rất xin lỗi, chủ nhân, em cũng không biết.”

“…? Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe, desu.”

Jibril cũng không hiểu.

Còn Izuna vốn đang ngáp đương nhiên không thể biết được.

Không để ý tới ba người bọn họ, Miko đứng lên… chỉ đi một bước.

Lập tức im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Plum.

“Đến đây nào, cô cứ dùng thử với tôi xem sao?”

“Được, được rồi, vậy thì Sora bệ hạ, các người.”

Thấy Miko hành động như vậy, Plum trong nháy mắt hơi rụt rè, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, mở cánh ra nói.

“Không được cung cấp đủ máu, ma pháp này không thể dùng quá nhiều lần, vì vậy xin các người hãy nhìn cho rõ!”

Chỉ thấy trong mắt Plum hiện lên những hoa văn phức tạp, đồng thời một cơn gió nhẹ nổi lên trong phòng.

Trên đôi cánh giống như dệt từ đêm tối của Plum, xuất hiện hoa văn hình học hoàn toàn khác với vòng sáng của Jibril… vô số sợi đỏ bất quy tắc dao động, sau đó nhuộm thành màu đỏ.

Nhưng đường đỏ không có quy tắc giống như tơ máu, dần dần lan đến tay phải Plum.

Cánh tay đó… cử động một cách chậm rãi và phức tạp.

Cảm giác được khí tức của tinh linh… biên soạn thuật thức trở thành ma pháp, lỗ tai của Izuna và Miko đều khẽ phản ứng.

Nhưng tộc Imanity hoàn toàn không phát hiện được ma pháp… Sora và Shiro thậm chí không hề có cảm giác.

Người duy nhất có thể nhận biết chính xác ma pháp là Jibril, thậm chí thấy được thuật thức được biên soạn có ý nghĩa gì, lại là…

“…Ôi chao… Không thể nào, có thật không vậy?”

Từ trong giọng nói của cô dường như thật sự cảm thấy bất ngờ.

Vài giây sau… Plum chậm rãi giơ bàn tay về phía Miko.

…Trong nháy mắt.

Âm thanh vang lên giống như có thứ gì nổ tan, chung quanh Miko xuất hiện ánh sáng đỏ, tựa như vòng xoáy tỏa ra.

……Hử?

“…Cái gì vậy? Ma pháp đã thi triển xong rồi à?”

Miko dường như không cảm thấy có biến hóa gì.

Nhưng Plum lại nở nụ cười mệt mỏi nói.

“Đúng! Tiếp theo là… Sora bệ hạ, mời ngài…!”

“Sờ ngực của Miko-sama một chút…!”

“…Hả?”

Sora và Miko đồng thời cất tiếng.

“Mượn [chỉ thị] này… thuật thức sẽ… hoàn thành!”

Nhưng Plum dường như không phát hiện chuyện này có vấn đề gì, tràn đầy tự tin nói như vậy. Trong phút chốc, Sora và Shiro trao đổi ánh mắt.

Sau khi thấy Shiro gật đầu đồng ý, Sora…

“À… vậy Miko-sama, có thể được không?”

“…Được rồi, là do tôi đồng ý muốn thử… mặc dù không chịu nói rõ trước khiến tôi rất bực mình.”

Dáng vẻ Miko giống như bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, đung đưa bộ ngực.

“…Cảm giác thật không dễ ra tay… vậy thì tôi thất lễ rồi…”

Sora nói như vậy, căng thẳng lo lắng đưa tay chụp vào ngực Miko.

Sau đó dường như đã hạ quyết tâm… tay dùng sức một chút.

…Cảm nhận được sự đàn hồi lõm vào rồi lại đẩy ra, Sora thiếu chút nữa đã không kìm được thốt lên.

Trong khi Sora đang xúc động vì cảm giác mang lại hoàn toàn khác với Steph…

“Ô ô…?”

Miko vốn đang nhíu mày không vui…

Cảm giác được trong cơ thể mình dường như có thứ gì chuyển động, vẻ mặt của cô… đã thay đổi.

Tiếp đó, cô từ từ dời mắt về phía Sora…

Say sưa…

Cất tiếng nói.

“Đây, đây là cái gì? Cảm giác như lông trên người dựng đứng hết lên… Cái nụ cười khiến người ta buồn nôn đó, khiến người ta khó chịu đến mức giận dữ… đúng, đúng rồi, đây chính là… đây chính là [yêu] sao?”

“Không phải chứ…! Như vậy tôi sẽ tổn thương đấy!”

…Miko nói với ánh mắt giống như nhìn thấy một thứ ghê tởm, Sora lập tức kêu lớn.

Nhưng Miko dường như không nghe thấy tiếng kêu của Sora, tiếp tục nói.

“Đây, đây là tình yêu đúng không, rõ ràng là bất khả thi, nhưng tôi lại có thể khẳng định đã [yêu] Sora, là vậy à… Loại cảm giác khiến người ta mắc ói này chính là tình yêu… thế giới đúng là kỳ diệu thật.”

“…Tôi nói này Plum, thất bại rồi sao?”

Nhìn thế nào cũng giống như đã sai lầm, Sora không kìm được khóe miệng giật giật.

Nhưng Plum lại kiêu ngạo tự tin ưỡn ngực trả lời.

“Ha ha ha, xin hãy nghe tôi giải thích… đây chính là trọng điểm.”

…Giống như muốn nói đây là kỹ thuật chỉ có tộc Dhampir mới làm được, chỉ khi này vẻ mặt bất hạnh kia mới bừng sáng chói lòa.

“[Ma pháp tình yêu (chương trình can thiệp)]… mặc dù từ xưa đến nay luôn có lời đồn, nhưng chưa từng có ai thực hiện được…”

“…Thật vậy sao? Jibril.”

Thuốc tình yêu, ma pháp tình yêu… là chi tiết thường thấy trong những câu chuyện giả tưởng.

“…Vâng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hoàn toàn không có manh mối về nguyên lý của ma pháp tình yêu.”

Jibril khó che giấu sự ngạc nhiên nói.

Mặc dù dáng vẻ không tình nguyện, nhưng cô vẫn gật đầu thừa nhận thành tựu to lớn của Plum.

“Can thiệp vào tình cảm yêu đương, đó là một yếu tố mập mờ mà ngay cả người bị thi triển cũng không định nghĩa được, theo như em biết, kể cả tộc Elf cũng không thể thực hiện được loại ma pháp đó…”

Cho dù vượt trội về khả năng tương thích với huyễn hoặc, tộc Dhampir vẫn chỉ xếp hạng thứ mười hai.

Chủng tộc đứng ở vị trí thứ bảy, có thể xem như là tương thích với ma pháp, có thể biên soạn những thuật thức phức tạp (ma pháp).

Ngay cả tộc Elf cũng không thể thực hiện, nhưng Plum lại làm được, tuy nhiên cô lại gật đầu đồng ý.

“Đúng vậy, khó khăn là ở chỗ định nghĩa [tình cảm yêu đương] cũng không cố định… bởi vì mỗi người đều khác nhau.”

Plum vui vẻ vỗ đôi cánh nhỏ nói.

Dáng vẻ của cô rất đắc ý, ưỡn ngực nói tiếp.

“Đối với [yếu tố bất định không thể thiết lập], bất kể thuật thức nào cũng là vô nghĩa, đây là nguyên nhân thuật thức được người đời gọi là [ma pháp tình yêu (chương trình can thiệp)], thực tế chỉ là [ma pháp phát tình] mà thôi… thế nhưng!”

“À, chờ đã, Plum, tôi cảm thấy khá hứng thú với ma pháp phát tình này…”

Nhưng Plum không đếm xỉa tới chuyện Sora quan tâm, thân hình giống như sắp ngã ngửa ra sau, đắc ý ưỡn ngực.

“Tộc Dhampir chúng tôi cuối cùng đã thành công!”

“……”

Sau đó cô bắt đầu nói ra…

Chân lý… của ma pháp mà ngay cả tộc Elf cũng không thể thực hiện được…

Tộc Flugel cũng phải kinh ngạc thán phục…

“Nếu như không xác định, vậy làm cho nó xác định là được rồi, nếu cảm giác của mỗi người về [tình yêu] đều khác nhau, vậy chúng ta cứ tự đặt ra định nghĩa đó là được!”

…Đó là cái đạo lý lệch lạc gì thế?

Đối với ma pháp tình yêu thường xuất hiện trong các trò chơi, Sora chưa từng có cảm giác không hài hòa mãnh liệt giống như hiện giờ.

Sora liếc nhìn Miko… ánh mắt của Miko lại giống như nhìn thấy rác rưởi, cũng nhìn lại Sora.

“…Không, như vậy hẳn là không yêu tôi đúng không?”

Sora trợn trắng mắt lẩm bẩm nói.

“Không phải, nếu như Miko-sama cho rằng thứ tình cảm đó là [tình yêu], vậy nó chính là [tình yêu]! Dù sao… yêu đương cũng chỉ là ảo giác mà thôi!”

Plum đầy tự tin nói.

Che giấu và huyễn hoặc… chủng tộc am hiểu khống chế tinh thần và nhận thức nhất, khẳng định như đinh đóng cột.

“…Shiro, hiện giờ anh cảm thấy thất vọng chưa từng có đối với tình yêu.”

“…Yêu… là gì nhỉ…”

Không để ý đến hai anh em đang trầm tư vào vấn đề mang tính triết học, Plum càng hưng phấn nói.

“Được rồi, Sora bệ hạ, Miko-sama chắc hẳn đã xem [ghê tởm] là cảm giác yêu đương! Bây giờ xin ngài hãy thuận nước đẩy thuyền, nói với cô ấy một câu ghê tởm nhất!”

Liên tục bị gọi là ghê tởm, Sora mặc dù có rất nhiều lời muốn nói… nhưng vẫn tạm thời nuốt xuống.

“À… [thật muốn liếm Miko quá]…”

Nghe được câu nói tùy ý của Sora, Miko lập tức có phản ứng… không kìm được lui về phía sau.

“Aa… không được, Sora, không được đâu, cậu nói như vậy… chẳng phải khiến tôi càng yêu cậu hơn sao ♥”

“Này! Plum! Lời nói và thái độ của cô ấy chẳng ăn nhập gì cả! Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt rất chán ghét! Không, phải nói là ánh mắt đó rõ ràng đang bảo tôi [đi chết đi] vậy!”

Sora nước mắt lưng tròng, giống như muốn tóm lấy ngực Plum hét lớn.

Nhưng Plum vẫn đắc ý lắc đầu nói.

“Đó chính là hình thức yêu của Miko-sama, đã biến thành như vậy, rất thần kỳ đúng không?”

“Quá thần kỳ rồi, cho nên mau giải trừ đi! Tinh thần của tôi sắp vỡ tan rồi này!”

…Không đúng sao, ma pháp tình yêu (chương trình can thiệp) hẳn là không phải như vậy chứ…

……

“Ôi chao, đúng là một thể nghiệm thú vị… sống lâu vẫn có chỗ tốt mà.”

Pháp thuật được giải trừ, Miko vui vẻ cao giọng cười nói.

Sora ở bên cạnh… cố gắng không để người khác nhìn ra trong lòng mình tổn thương… nói với Plum.

“Thì ra là vậy, tôi đã hiểu [biện pháp tất thắng] mà cô nói rồi, nhưng sao các người không tự mình thực hiện?”

Có phương pháp khiến người khác yêu mình một cách vô điều kiện, tộc Dhampir tự làm là được rồi chứ?

Nhưng Plum lại chán nản rũ vai trả lời.

“Bởi vì nam giới cuối cùng của tộc Dhampir vẫn còn nhỏ… trong khi nữ vương yêu cầu là [vương tử]…”

Plum dùng tay vẽ vòng tròn, hiện ra một thứ giống như trận đồ ma pháp, tiếp tục nói.

“Đây là ma pháp che giấu nhận thức… ít nhất phải là nam giới có khả năng sinh sản mới được.”

…Lúc này Shiro im lặng kéo vạt áo Sora, đưa điện thoại di động cho cậu xem.

Sora liếc nhìn dòng chữ trên điện thoại di động…

“…Ừ… [như vậy không nhất thiết phải là anh], nói đúng lắm.”

…Nghe được câu này của Sora, lỗ tai của Miko và Izuna khẽ động đậy.

“Tôi hỏi này Plum, trò chơi của nữ vương có thể nhiều người cùng khiêu chiến không?”

“Hả? À, được, đại khái là có thể… bởi vì thuật thức can thiệp vào giấc mộng của nữ vương sẽ có quy mô lớn hơn, cho nên cũng khá phiền toái… Có điều, nếu hỏi ngược lại, tại sao Sora bệ hạ lại không khiêu chiến một mình?”

“Xấu hổ quá, [chương trình can thiệp] là thủ đoạn cuối cùng, nếu như muốn khiêu chiến, vậy thì phải phát động tấn công từ chính diện, trước tiên tôi muốn nâng cao tỷ lệ thắng.”

“Chuyên gia lừa đảo mà còn mặt mũi nói như vậy à…”

“Này này, sao cả Miko-sama cũng nói mấy câu khó hiểu như vậy… [chương trình can thiệp] là phương pháp tất thắng ngoài quy định, còn lừa gạt là [thủ đoạn khi bị phát hiện sẽ xem như thua cuộc], trên căn bản là khác nhau đúng không?”

…Đám người Miko không biết, tại thế giới trước kia của bọn Sora…

Cho dù sử dụng tâm lý chiến hay lừa gạt, nhưng vẫn giữ nguyên tắc nhất quán là không dùng [chương trình can thiệp].

“Cái gọi là trò chơi, là phải ở trong phạm vi quy tắc, dùng hết tất cả phương pháp để giành được thắng lợi, nếu như không đếm xỉa đến quy tắc căn bản, vậy thì không gọi là trò chơi nữa. Bất kể là lợi dụng bug của trò chơi, hay là nhân vật siêu mạnh, chỉ cần [chính thức được thừa nhận] thì có thể sử dụng, hơn nữa vì để thắng lợi mà không tiếc thủ đoạn… nhưng tuyệt đối không được sử dụng phương pháp ngoài quy định.”

Sau đó Sora gật đầu, kết thúc chủ đề này.

Lúc này Sora đột nhiên… dời mắt sang phía Miko, gật đầu một cái.

“…Tôi hỏi nhé Miko-sama, cô… có biết bơi không?”

Nghe được câu hỏi này, Miko lắc đầu trả lời.

“…Cho dù không biết bơi, chỉ cần có thể đi lại trong nước là được rồi chứ, sao vậy?”

“Chỉ cần Miko-sama đồng ý, vậy tôi sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cô ta… đi đến Oceando.”

“…Ừ, nói cũng phải, thù lao không tệ, lại có [phần thắng].”

“Thật, thật không?”

“…Miko-sama, trong số những người mà cô biết, có ai thích hợp không?”

Nghe Sora hỏi, Miko suy nghĩ một chút.

Sau đó… dùng tay che miệng đáp.

Nghĩ đến biểu tình kế tiếp của Sora sẽ thế nào, Miko che miệng khó nén nụ cười, nói với cậu.

“…[Hatsuse Ino], hình như ông ta có [ba mươi] người vợ thì phải.”

Chú thích:

(1) Chư hành vô thường có nghĩa là vạn vật và con người thường biến đổi nên gọi vạn vật và con người là pháp sinh, diệt. Vì sinh diệt nên chuốc lấy khổ đau, sinh tử luân hồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.