[Dịch] No Game No Life

Quyển 4 - Anh em game thủ đã chạy trốn khỏi game tình yêu hiện thực-Chương 1 : The Devil/Encounter (part 3)




Part 3

… Hãy chuyển sang cảnh khác, đi tới thủ đô của [Liên Hiệp Đông Bộ], Kannagari.

Cũng giống như [vương thành] của Elechia, đó là nơi người đại diện toàn quyền của tộc Werebeast cư ngụ, đền thờ của Miko.

Trong khoảng sân của tòa lầu lớn ở trung ương.

Một không gian khiến người ta liên tưởng đến các khu vườn Nhật Bản, cảnh vật tự nhiên tràn ngập màu xanh lá và nước sơn màu đỏ đen.

Nơi đó vốn không cho người lạ tiến vào, nhưng lúc này bên cạnh hồ nước thần thánh lại có một đám người đang tụ tập.

“… Miko-sama, yêu là gì vậy?”

“… Nói cho chúng tôi biết đi, Miko-sama…”

Người nghiêm túc đặt câu hỏi như vậy là một thanh niên tóc đen mắt đen, mặc chiếc áo có dòng chữ [Tôi ♥ loài người], cùng với một thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ ngồi trên đầu gối cậu.

Bọn họ là quốc vương của Elechia, người đại diện toàn quyền của Imanity, Sora và Shiro.

Mà chân tướng của đám đông, chính là mấy cô gái kemonomimi của tộc Werebeast bị hai người vuốt ve đến mức phát ra tiếng rên rỉ, cùng với một nhóm kemonomimi khác vẻ mặt hâm mộ xếp thành hàng dài chờ đợi.

“… Nên nói sao nhỉ, mặc dù tôi có rất nhiều lời muốn nói…”

Người nói chuyện giống như âm thanh của chuông gió, là thiếu nữ ngồi ở đối diện bàn trò chơi.

Không ai biết tên thật của cô, một hồ ly màu vàng có hai chiếc đuôi.

Cô là người đại diện toàn quyền của tộc Werebeast, [Miko].

“… Tôi có hai ý muốn hỏi các người… rốt cuộc đầu của các người đang nghĩ gì vậy?”

Trò chơi mà ba người đang tiến hành có tên là [Tưu Tước] (chim sẻ trong góc), là trò chơi truyền thống đặc biệt của Liên Hiệp Đông Bộ.

… Cho dù ít nhiều có điểm tương đồng với [Mạt Chược], nhưng về bản chất lại hoàn toàn khác biệt.

“Cái gì? À, được rồi, chúng tôi lại thắng rồi.”

“… Trò chơi này… khá… thú vị…”

… Bọn họ vừa vuốt ve đám thiếu nữ tộc Werebeast, vừa hỏi “yêu là gì vậy”, một vấn đề hoàn toàn không đứng đắn.

… Lại dễ dàng thông thạo trò chơi mà mấy chục phút trước mới lần đầu nhìn thấy, nghe được quy tắc.

Trong thời gian cực ngắn, bọn họ đã tìm ra chiến lược có hiệu suất lớn nhất và vô số bố cục… thậm chí còn tìm ra kỹ xảo gian lận.

Nhưng vấn đề lớn nhất là… Miko cười khổ, thở dài một tiếng.

“Rốt cuộc các người làm thế nào gian lận mà không bị tôi phát hiện? Có thể nói cho tôi biết không?”

… Cho dù dựa vào năm giác quan của Miko cũng không nhìn ra sơ hở nào.

Sora tươi cười trả lời.

“Lại nói chúng tôi gian lận, đúng là thất lễ thật. Chỉ là Shiro ghi nhớ tất cả quân bài lật úp, tùy thời tìm ra vị trí, còn tôi thì giả vờ xào bài, kiểm soát những quân bài mà Shiro có thể cần… đây đâu phải là gian lận chứ.”

Không sai, có hai lý do không thể chỉ trích bọn họ gian lận, đây là một trong số đó.

Bởi vì hai người hoàn toàn không nhìn bài đối phương, chỉ dự đoán quân bài trên tay cả hai mà thôi.

“Hơn nữa chuyện này Miko cũng làm, chúng ta cũng như nhau thôi đúng không?”

Mà lý do thứ hai là dưới điều kiện như nhau, mình vẫn thua bọn họ.

Chỉ mới nói chuyện vài lần, đã thắng người chơi trò này hơn năm mươi năm như mình.

… Bị đối phương dùng thực lực chiến thắng một cách trực diện, số điểm bị vượt qua… như vậy thì chẳng còn cách nào nữa rồi.

Bị thất bại hoàn toàn như vậy, thậm chí khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Miko nhếch mép cười khổ, Sora lại đưa ra yêu cầu.

“Được rồi, [thề với minh ước] đưa ra ba yêu cầu… không có vấn đề gì chứ?”

Đối diện với Miko đang nở nụ cười bất đắc dĩ, Sora tiếp tục nói.

“Thứ nhất, xin cô xem xét đến lợi ích của hai nước, dựa theo các hạng mục xuất nhập cảng khác nhau, lập ra bảng thuế suất một cách khách quan.”

So với Elechia, Liên Hiệp Đông Bộ càng hiểu rõ tầm quan trọng của tài nguyên đại lục như lòng bàn tay, đây là chuyện quá rõ ràng.

Như vậy khi cân nhắc đến chênh lệch quốc lực giữa hai nước, lại phải đưa ra kế hoạch phù hợp với lợi ích của hai bên, có thể làm được chuyện này chỉ có người đại diện toàn quyền của Liên Hiệp Đông Bộ… cũng chính là [Miko], không có ai thích hợp hơn.

Nếu đã nói rõ là [xem xét đến lợi ích của hai nước], vậy thì không thể chỉ có lợi cho Liên Hiệp Đông Bộ được.

Vẫn không hề có sơ hở, trong lòng Miko cảm thấy bội phục, có điều…

“… Nói đơn giản, các người lại muốn ném hết công việc cho tôi đúng không…”

Nửa tháng nay, Sora và Shiro quả thật rất chăm chỉ [làm việc].

Bọn họ viếng thăm nơi ở của Miko mấy ngày liền, tiến hành trò chơi đánh cuộc lợi ích của hai nước.

… Đúng vậy, hiệu suất làm việc của bọn họ rất tốt.

Bọn họ giành chiến thắng trước Miko trong tất cả trò chơi. Nếu bỏ qua chuyện ném tất cả công việc thực tế cho Miko, quả thật không thể bắt bẻ được.

“Việc chuyên ngành thì phải giao cho người chuyên nghiệp, Miko-sama chỉ mất nửa thế kỷ đã xây dựng nên một quốc gia rộng lớn, tôi tin vào tài năng của cô ♪”

Nghe Sora trả lời ung dung như vậy, Miko cười gượng gãi đầu.

Chế độ liên bang được tạo thành do thống nhất liên hiệp quốc…

Chuyện đó dường như đã tham khảo tiền lệ [hợp chủng quốc Hoa Kỳ] ở thế giới lúc trước của bọn Sora. Đối diện với vô số chướng ngại, nhất định phải đề ra phương án giải quyết và dung hoà, lại phải giảm bớt xung đột đến mức thấp nhất, mà bọn họ lại giao hết việc này cho Miko.

Trên thực tế đó là cách làm chính xác, Sora và Shiro tuy là game thủ hàng đầu, nhưng lại không phải là chính trị gia.

Có điều Miko cười gượng lại vì lý do khác.

Cho đến hôm nay, cô đã từng nhiều lần… muốn thắng Sora và Shiro.

Lần này cũng dùng trò chơi mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, hẳn là có thể chiến thắng, nhưng cuối cùng lại bị phản kích một cách ngoạn mục.

Ngoại trừ chuyện này, cô cũng đã dùng rất nhiều thủ đoạn, muốn đem về lợi ích cho Liên Hiệp Đông Bộ… kết quả là không lần nào lừa gạt hoặc chiến thắng được bọn họ.

Nhưng chính sách lập ra bằng phương thức này, lại giống như bọn Sora nói, hoàn toàn là vì [lợi ích của hai nước]. Bất kể là Elechia hay Liên Hiệp Đông Bộ, cho dù trong thời gian ngắn sẽ bị hao tổn, nhưng nếu nhìn xa thì hai bên đều sẽ có chỗ tốt… trông thấy văn kiện tư liệu ghi chép những chính sách kia, Miko không kìm được thở dài.

Cô không oán thán câu nào.

Thậm chí bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì mình luôn muốn lừa gạt bọn họ.

Vấn đề là bọn họ nhất định muốn bổ sung thêm yêu cầu thứ hai…

“Được rồi, yêu cầu thứ hai vẫn như thường ngày… để chúng tôi vuốt ve Miko-sama!”

“… Vuốt ve…”

… Đúng vậy, lần nào bọn họ cũng nhất định phải đánh cuộc một cách vô nghĩa quyền được vuốt ve Miko, sau đó mới tiến hành trò chơi.

“Nếu các người nghiêm túc suy nghĩ đến chính sách, cho các người sờ một chút cũng không sao…”

Miko thở dài, nhìn về phía đống văn kiện chất chồng.

Sau đó chậm rãi đung đưa hai chiếc đuôi màu vàng, để mặc cho bọn họ vuốt ve.

“Được rồi! Tới đây! Chúng ta lên nào, Shiro!”

“… Hôm nay nhất định phải… làm cho Miko-sama rên rỉ…”

Nhìn Sora và Shiro cặp mắt sáng ngời nhào đến, Miko cười khổ, sau đó suy nghĩ.

… Tộc Werebeast đứng hàng thứ mười bốn trong [Mười sáu chủng tộc].

Sở hữu thân thể có thể đạt đến cực hạn vật lý.

Nhưng nếu thực hiện điều đó trong hình thái con người, không cần nói cũng biết, xét về mặt vật lý là chuyện không thể.

Muốn biến nó thành có thể… phải dựa vào [vận dụng tinh linh trong cơ thể].

… Tất cả sinh mệnh trên thế giới này, trong cơ thể ít nhiều đều có một số lượng nhỏ [tinh linh].

Số lượng sở hữu sẽ quyết định độ tương thích của thần kinh liên kết với hành lang tinh linh… cũng chính là cách điều khiển [tinh linh bên ngoài] (ma pháp) sẽ quyết định đến cấp bậc. Mà tộc Werebeast đứng [hàng thứ mười bốn], bởi vì độ tương thích cực thấp, cho nên hoàn toàn không thể sử dụng ma pháp.

Có điều việc điều khiển [tinh linh bên trong], lại là chuyện mà mỗi chủng tộc đều tiến hành trong vô thức, bao gồm cả Imanity.

Tộc Werebeast dựa vào cường lực sử dụng tinh linh trong cơ thể, cho nên mới có thể sở hữu tính năng thân thể khiến người ta kinh ngạc.

[Huyết Hoại] mà Izuna và Miko sử dụng chính là ví dụ rõ ràng.

Làm cho tinh linh trong cơ thể mất đi khống chế, đẩy tính năng thân thể lên đến mức tự hủy diệt chính mình, đây là kỹ năng trời sinh của tộc Werebeast.

Nhưng cái giá phải trả là tinh linh tuần hoàn trong cơ thể sẽ không ngừng sinh ra hiện tượng hỗn loạn khác thường.

Mà hiện tượng khác thường như vậy, đối với người có thân thể càng nhỏ thì ảnh hưởng sẽ càng lớn.

Kết quả là khiến cho tinh linh trong cơ thể tộc Werebeast… đặc biệt là phụ nữ và trẻ em sẽ hỗn loạn mãn tính… cảm thấy khó chịu.

Muốn tự mình giải quyết vấn đề này cũng không phải chuyện dễ…

…… Nói nhiều như vậy, thực ra là muốn biểu đạt…

“… Lông rối tung… sờ sờ… ha ha…”

“……!”

Được tay của Shiro vuốt ve, Miko thiếu chút nữa đã phát ra tiếng thở gấp, nhưng cô dựa vào cách phân tán sự chú ý để kìm nén lại.

Sora và Shiro… kỹ thuật dẫn dắt tinh linh trong cơ thể của hai người này… vô cùng tài giỏi.

Tộc Imanity lẽ ra không thể nhìn thấy tinh linh mới đúng.

Cho dù bọn họ là người đến từ thế giới khác, nhưng kỹ xảo dẫn dắt tinh linh trong cơ thể lại thuộc lĩnh vực ma pháp cao cấp.

Nhưng hai người này lại…

“… Hư, chính là chỗ này!”

“……!”

… Trong nháy mắt nắm được phản ứng của đối tượng bị chạm vào, mượn lý do vuốt ve để tiến hành [dẫn dắt trên thực chất].

Kết quả là trong lúc vô tình, đã loại trừ hỗn loạn mãn tính của tinh linh trong cơ thể tộc Werebeast.

Cái này nên gọi thế nào nhỉ… có thể gọi là thợ xoa bóp có sức hấp dẫn siêu phàm.

… Khiến cho người ta xếp thành hàng dài cũng là chuyện bình thường, đúng không?

“… Sau đó thì sao? Các người đã nói là hôm nay có [ba] yêu cầu đúng không… A.”

Bởi vì vuốt ve chuẩn xác, thiếu chút nữa đã phát ra tiếng thở gấp, Miko đánh cược bằng cách cố gắng đè nén xuống, hỏi hai người.

“… Bây giờ có thể nói rõ rồi chứ? Đương nhiên, tôi nghĩ hẳn là có liên quan đến tình hình này phải không?”

Chỉ thấy Sora và Shiro bị các thiếu nữ xa lạ của tộc Werebeast ôm lấy, đang lần lượt vuốt ve mọi người.

Tại thời điểm này, những lời mà Miko muốn nói đã chất chồng như núi, nhưng trước tiên đều mặc kệ…

Hai người dường như muốn che kín miệng mũi, quấn khăn giống như Izuna.

Sora còn đeo tai giả như mèo, Shiro lại là tai thỏ. Jibril đứng hầu ở phía sau, chẳng biết vì sao trên đầu cũng đeo tai chó hơi cụp xuống. Izuna lại đứng bên cạnh cô, ánh mắt giống như đang đợi đến phiên mình, nhìn chăm chú vào các thiếu nữ được Sora và Shiro vuốt ve.

Sau đó Miko nheo mắt lại, nhìn về phía người cuối cùng.

Trước tầm mắt của cô, thiếu nữ tộc Dhampir nấp ở góc gian phòng, thân thể không kìm được run lên.

“Tối hôm qua tôi đã từ chối [thỉnh cầu] của Plum… cô nàng tộc Dhampir ở đàng kia, cô ta liền đi khắp Kannagari tuyên truyền kỹ thuật vuốt ve của tôi và Shiro.”

Kết quả đã dẫn tới đội ngũ các cô gái tai thú chờ được vuốt ve, chuyện dường như là vậy.

Rõ ràng là đã che mặt trước khi sử dụng dịch chuyển không gian đi tới đền Miko, hơn nữa chỉ đi vài bước trước cửa đã biến thành cảnh tượng này… Sora vừa nói vừa nhún vai cười khổ.

“Cô ta tuyên bố sẽ tiếp tục hành vi này gây trở ngại này, cho đến khi tôi đồng ý cứu giúp tộc Dhampir mới thôi.”

“…… Ra là vậy à…”

“Chủ nhân, đã đủ rồi chứ, hãy dùng trò chơi để đánh cuộc chiếc đầu của cô ta, sau đó đánh bại cô ta, chặt đầu cô ta xuống đi ♥”

“Xin xin, xin lỗi… nhưng, nhưng đây cũng là đại sự liên quan đến tồn vong của chủng tộc!”

Bị Jibril trừng mắt nhìn mang theo sát khí, thân thể Plum co rúm lại, gào lên thảm thiết.

“… Chính vì vậy, cho nên mới liên quan đến yêu cầu thứ ba của tôi…”

“Ừm.”

“Xin cô dùng thân phận người đại diện toàn quyền của tộc Werebeast ra lệnh cho bọn họ, trước khi chúng tôi chủ động đi đến, đừng tới tìm chúng tôi. Nếu không bọn họ lại xếp hàng trước cửa nhà Izuna, tôi thì mắc chứng sợ ánh mắt, sẽ không dám mở cửa ra, cũng không có biện pháp nói ra mục đích ban đầu của chuyến đi này.”

……

… Miko nhìn giống như có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng vừa nghe đến mục đích ban đầu, cô liền dùng giọng điệu sắc bén nói.

“… Lui xuống!”

Chỉ một câu nói như vậy, các cô gái kemonomimi lập tức sợ đến mức lông dựng đứng lên, lũ lượt cúi đầu khom người, sau đó vừa lăn vừa bò ra khỏi vườn.

Còn Shiro lại nhìn theo bóng lưng bọn họ vẫy tay từ biệt.

“Như vậy được rồi chứ… thế, chuyện chính mà cậu muốn nói là gì?”

Miko có vẻ không kiên nhẫn hỏi, Sora lại nghiêm túc gật đầu.

“Đúng vậy… là đại sự liên quan đến Elechia và Liên Hiệp Đông Bộ.”

Sora bắt đầt chủ đề, dáng vẻ cũng không cợt nhả như vừa rồi, biểu tình trên mặt cậu rất nghiêm túc, giống như gặp phải vấn đề không thể giải đáp được.

Thế là Miko cũng ngồi ngay ngắn đối diện với cậu. Sora nói.

“Cô có biết vùng biển phía nam của Liên Hiệp Đông Bộ… có một quốc gia gọi là [Oceando] không?”

“Đó là nước láng giềng, tôi đương nhiên biết, chính là thủ đô của tộc Seiren.”

… Tộc Seiren.

Xếp hạng thứ mười lăm trong [Mười sáu chủng tộc], cao hơn một bậc so với tộc Imanity, thấp hơn một bậc so với tộc Werebeast.

Thủ đô được đặt dưới biển sâu, bởi vì chỉ có thể sinh tồn trong nước, cho nên căn bản không có hứng thú đối với lãnh thổ.

Bọn họ là chủng tộc khép kín có sinh thái đặc thù, vì vậy chỉ giao dịch với nước khác ở mức độ tối thiểu.

Nhắc đến quốc gia của đám người đó, rốt cuộc là có tác dụng ý gì…?

Ánh mắt của Miko hỏi như vậy, Sora lại gật đầu nói.

“Đúng vậy, chính là có liên quan đến bọn họ, Miko-sama…”

Sora hít một hơi.

“… Tôi nói này Miko-sama, yêu là gì vậy?”

“Tôi sẽ cho cậu một cơ hội giải thích, nếu như cậu muốn đánh nhau, tôi cũng sẵn sàng nghênh tiếp ♥”

Miko tươi cười… nhưng dáng vẻ lại giống như đang chuẩn bị sử dụng [Huyết Hoại].

Màu lông hơi ửng đỏ, phát ra tiếng gầm khe khẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.