Part 9
[Trước nước đi đầu tiên]
“..... Nào, chúng ta xác nhận lại luật chơi một lần nhé.
Sora vừa nói vừa nhìn Clamy đang ngồi trên ghế phía đối diện bàn.
Cậu giải thích với Shiro, Steph, Jibril ở sau lưng mình cùng thiếu nữ tộc Elf đang ở sau lưng Clamy.
“Đây là trò chơi chia cắt [khái niệm cấu thành nên bản thân] thành ba mươi hai quân cờ..... [Othello].”
Sora cầm lấy một quân cờ hai mặt chia thành hai màu đen trắng đối lập, có khắc số đếm, nghịch nghịch trên tay, tiếp tục giải thích.
“Trên quân cờ có khắc số, càng tiếp cận 1 thì càng quan trọng. Ký ức, nhân cách, thân thể, đại loại là như vậy, đã hiểu chưa? Ngoài đó ra thì chỉ là cờ Othello bình thường. Thông qua đảo mặt quân cờ của đối phương.... Hai bên sẽ cướp đoạt [sự tồn tại] của nhau.”
Đó chính là trò chơi do Sora nghĩ ra, Jibril cung cấp nguồn năng lượng và thiếu nữ tộc Elf xây dựng.
Sora nói rất đơn giản thoải mái nhưng luật chơi cực kỳ không bình thường này khiến tất cả mọi người đều phải thoáng rùng mình.
“Bên cạnh đó, việc xác định mức độ quan trọng sẽ tuân theo ma pháp của trò chơi, thứ tự ưu tiên được phản ánh theo tiềm thức bản thân mỗi người. Có nghĩa là, ngay chính người chơi cũng không biết quân cờ nào của mình đại biểu cho điều gì.”
Bộ dạng cậu có vẻ rất thích thú, nhưng mà...
“.... Không biết quân cờ nào bị ăn sẽ mất đi điều gì..... Có phải là rất kích thích không?”
Nhìn Sora nở một nụ cười gần như điên cuồng..... Clamy bình tĩnh đáp trả bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Bọn tôi muốn vạch trần vai trò thực sự của anh và kẻ đạo diễn đứng phía sau. Anh thì muốn khám phá hết các thủ đoạn của tôi và Elven Guld. Đây đúng là một trò chơi phù hợp với lợi ích của cả hai bên.”
“Chính xác. Người thắng sẽ giành lại tất cả mọi thứ của mình..... còn kẻ thua sẽ không khôi phục lại được bất cứ điều gì.”
Ý nghĩa của câu nói đó khiến cho Steph không khỏi cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy suốt dọc sống lưng.
“.... Nếu [nhân cách] bị cướp mất rồi thua cuộc.... Ha ha, nhất định là sẽ rất thú vị đúng không?”
“À, còn một điểm nữa. Khác với cờ Othello bình thường, không được phép bỏ qua. Cho dù không có chỗ nào có thể ăn được quân của đối phương thì cũng bắt buộc phải hạ cờ. Đến nửa cuối ván cờ, khi không thể không hạ quân cờ có số thứ tự nhỏ thì sẽ thế nào đây..... Mà chắc các cô cũng đã hiểu rồi phải không?”
Nhưng Clamy tựa như không hề sợ hãi, sắc bén chỉ ra kẽ hở trong luật chơi.
“Vậy thì..... nếu [không thể tiếp tục] về mặt vật lý thì sẽ làm thế nào?”
Cũng tức là khi những thứ như năm giác quan, cơ thể người chơi, hoặc là ký ức liên quan đến trò chơi, vân vân, biến mất.
“Sẽ do đồng đội.... Bên phía tôi là Shiro và hai người này, bên phía cô là cô bạn tộc Elf kia. Vì thế, tất cả những người có mặt ở đây đều là người tham gia.... Tất cả cùng [Thề nguyền trước Minh ước] rồi bắt đầu trò chơi.”
Thế nhưng, cho dù như vậy thì vẫn còn vấn đề.... Đó là.
“Nhưng nếu đã là tranh đoạt [tất cả] của nhau thì cũng sẽ có khả năng xảy ra tình huống đồng đội mất đi tất cả [ký ức liên quan đến bản thân], lúc đó sẽ thật sự [không thể tiếp tục] và trò chơi kết thúc. Bên nào có nhiều quân cờ hơn sẽ giành chiến thắng.”
“Do phán xét thắng lợi cần có tính khách quan nên sẽ do bản thân bàn cờ tiến hành. Vậy đã được chưa?”
“Đã xong, tôi đã xây dựng thuật thức như thế rồi.”
“Em cũng đã xác nhận lại, xin người cứ yên tâm, Master.”
Thiếu nữ tộc Elf, đồng đội của Clamy, và Jibril lần lượt gật đầu xác nhận.
Ánh mắt Jibril mạnh mẽ phủ định khả năng khiến người ra lo lắng nhất..... “Không bị giở trò mờ ám.”
Sora gật đầu, tiếp tục nói.
“.... Nhưng mà, sau khi trò chơi kết thúc sẽ khôi phục lại như cũ.... Như vậy thì chán lắm đúng không?”
Đúng thế, đây là ma pháp.
Nhưng dù có sức mạnh khổng lồ do Jibril cung cấp thì cũng không thể khiến kết quả duy trì vĩnh viễn.
Nhìn thấu ý đồ của Clamy muốn xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của mình, Sora nở một nụ cười xảo quyệt.
“Để kết quả trò chơi có thể [cố định]... chúng ta sẽ quy định [hai] món cược.”
Đầu tiên, Sora giơ một ngón tay lên.
“Thứ nhất là [xác định vĩnh cửu kết quả trò chơi]... Có thể xác định xóa bỏ, trao đổi, hoặc lưu giữ những dấu mốc tồn tại đã trao đổi qua lại trong trò chơi. Ngoài ra còn có thể yêu cầu thêm một việc.”
Clamy suy đoán ý đồ của cậu, tiếp lời.
“..... Nói cách khác, đó mới là [yêu cầu thực sự] đúng không?”
“YES. Bởi vì nếu không làm như thế thì cho dù có thể xóa bỏ sự tồn tại của tôi thì cô cũng không thể làm gì được Shiro.”
Câu này đã chỉ ra mục đích của Clamy.... Đoạt lấy địa vị đại diện toàn quyền cho chủng tộc loài người.
“Cũng như vậy, tôi cũng không thể có được cô bạn Elf kia, cho nên yêu cầu thứ hai chính là...”
“.... Cướp đoạt đồng đội của đối phương.”
Cũng tức là nếu Clamy chiến thắng sẽ có được Shiro đã mất đi ký ức về Sora.... Người đại diện toàn quyền của chủng tộc loài người.
Còn nếu Sora chiến thắng sẽ có được một Thuật sĩ đỉnh cao của Elven Guld.
“Ừm, tóm lại chúng ta cứ để lại quyền hai bên có thể thay đổi yêu cầu sau khi giành chiến thắng đi.”
Nghe vậy, Clamy cười khẩy, nói.
“.... Anh nghĩ tôi sẽ thương hại, lưu lại sự tồn tại của anh sao?”
“Ha ha, đúng là một lời đùa thú vị, nhưng mà sao tôi có thể nghĩ như vậy được.”
Sora cũng bật cười hồi đáp, phủ định câu hỏi của cô, tiếp đó nhìn chằm chằm vào mắt Clamy, nói.
“Nếu như tôi không còn tồn tại nữa thì cho dù dùng Minh ước ép buộc, Shiro cũng gần như vô dụng. Đồng đội của cô đối với tôi mà nói cũng có khả năng tương tự. Cũng có nghĩa, chưa chắc đã là [chiếm hữu].... Có thể là [tự sát] hoặc là [thay đổi nhân cách], cho nên mới cần phải giao hẹn trước có thể thay đổi Minh ước.... đúng không nào?”
Ngoài Shiro và Sora, tất cả mọi người có mặt tại trường đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
“Nói một cách đơn giản... đây là trận đấu đánh cược sự tồn tại của bản thân và quyền sinh sát với đồng đội.”
Đúng vậy.... Bao gồm cả đồng đội, [All or Nothing].
Điên mất rồi.... Người nghĩ như vậy, có lẽ không chỉ một mình Steph.
Shiro bị đưa ra làm vật cược nhưng không biết là cô bé căn bản hoàn toàn không nghĩ đến chuyện anh trai sẽ thất bại, hay là nghe qua toàn bộ nội dung sách lược đã hiểu anh trai đang muốn làm gì..... cô bé chỉ lim dim khép hờ mắt như bình thường.
“Đến bước cuối cùng trở nên không thể tiếp tục, cũng tức là đến khi tất cả sự tồn tại bị cướp đi mất mới thôi.... Luật chơi là như vậy nhé, nào..... Mọi người đã chuẩn bị tinh thần để bắt đầu trò chơi chưa?”
Sora nói nhưng đang đùa cợt, nhìn qua mọi người trong phòng một lượt, ánh mắt tất cả mọi người cũng tập trung vào phía cậu.
Sora là người thiết lập quy tắc, sáng tác nên trò chơi điên rồ này.
Đối mặt với một kẻ như vậy, Clamy cố gắng giữ bình tình, bắt đầu phân tích tình hình.
Đúng vậy, đây là..... Trò chơi do Sora nghĩ ra.
Quy tắc nhìn qua thì là công bằng.... Chính vì như thế nên Clamy chỉ có thể hoài nghi bản thân trò chơi.
Bởi vì đây là trò chơi do đối phương thiết lập, không thể không có lợi cho hắn.
Là luật chơi có kẽ hở, hay là.... Clamy đưa mắt nhìn sang thiếu nữ tộc Elf.
Nhưng thiếu nữ tộc Elf chỉ khe khẽ lắc đầu.
Ý nói là.... Không phát hiện ra điều gì cả, không thể nắm bắt được ý đồ thật sự của đối phương, nhưng mà trò chơi không hề có điểm không minh bạch nào.
Thiếu nữ tộc Elf, người xây dựng nên thuật thức cho trò chơi, ra dấu, cô không thể tạo gian lận trong trò chơi. Nhưng ngược lại, Jibril cũng không thể tạo gian lận trong trò chơi được.
“.... Được rồi.”
Vậy thì ngoài tìm ra ý đồ thực sự của hắn từ trong cuộc chơi ra, không còn lựa chọn nào khác nữa.
Cô thầm nghĩ, dù ý đồ của Sora có là gì thì cũng không quan trọng, bên mình đã có sức mạnh của tộc Elf hỗ trợ rồi.
Và như thế, Shiro, Steph, Jibril và Sora.
Cùng Clamy, thiếu nữ tộc Elf, tất cả mọi người nhẹ nhàng đưa tay lên, đưa ra lời tuyên thệ.
“...... [Acciente]!”
Part 10
Shiro cầm quân cờ đen trắng có khắc chữ [参] lên.
Cô bé nhìn chằm chằm vào không gian trống rỗng.... Không, là nhìn vào bàn cờ dù không trông thấy nhưng vẫn đang tồn tại....
Đây có lẽ là một trong ba mươi hai quân cờ Othello được chia cắt ra từ sự tồn tại và ký ức.
Số hiệu trên quân cờ hai bên còn lại đều rất nhỏ.... cũng có nghĩa là, độ quan trọng rất cao.
Chính vì là những quân cờ chỉ cần đi sai một nước có thể phá hỏng cả thế cục nên mới giữ lại đến bây giờ.
Nhưng người lập ra quy tắc này.... chính là bên bị khiêu chiến, cũng tức là anh trai.
Điều đó thể hiện, việc tiến hành trò chơi này, thậm chí cả sự biến mất của anh, đều có ý nghĩa.
Vậy thì ý nghĩa là.... Shiro nhắm mắt suy nghĩ.
..... Tại sao anh lại để mình lại một mình? Đó là câu hỏi đầu tiên của Shiro.
Có điều, sau khi biết được đáp án, đó đã trở thành phương án đương nhiên.
Đầu tiên, lý do thứ nhất vô cùng đơn giản.
Cố ý giao ký ức của mình cho đối phương, tạm thời ở vào thế bại, mục đích của việc này là...
(.... Shiro, không thể.... làm, như vậy... được.)
Thử tưởng tượng đến tình huống đó, Shiro mỉm cười buồn bã, rút ra kết luận.
Những chuyện anh trai đã làm, nếu đổi sang cho Shiro.... Cô bé không cảm thấy tinh thần mình có thể chịu đựng nổi.
Chỉ vì anh trai biến mất không ở bên cạnh mình nữa mà đã từng có lúc nghi ngờ sự tồn tại của anh.
.... Bị quên lãng thì vẫn còn tốt.
.... Nếu quên đi anh trai.... Shiro tin chắc, tinh thần mình sẽ không thể bình thường được nữa.
Shiro nhìn chằm chằm vào bàn cờ không nhìn thấy, đưa tay chạm vào cũng không thể cảm nhận được.
Bàn cờ đúng là không nhìn thấy. Nhưng mà...
Anh ghét ánh sáng mặt trời cho nên đầu tiên có thể khẳng định anh sẽ không ngồi bên cửa sổ.
Anh dù là lúc ngủ hay là lúc ngồi ngang hàng cũng sẽ để ý chọn chỗ để Shiro có thể ngồi bên cạnh tường.
Anh biết là khung cảnh rộng rãi sẽ khiến Shiro có cảm giác cô độc nên luôn che chắn cho Shiro.
Tuy không nhìn thấy bàn cờ nhưng thói quen của anh, động tác của anh, sự quan tâm của anh, tất cả mọi ký ức liên quan đến anh, đã tiết lộ vị trí ngồi của anh, thậm chí cả vị trí dành cho Shiro cũng hoàn toàn được xác định, giống như có thể nhìn được ngay trước mắt.
(.... Ở đây... anh đang.... ở chỗ này...)
Mặc dù đang ở giữa không gian trống rỗng nhưng Shiro tin tưởng chắc chắn, cô bé cảm nhận được vị trí của anh trai.
Khóe mắt Shiro lập tức nóng lên nhưng cô bé cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục suy nghĩ.
“... Tiếp theo là, lý do... thứ hai.... cũng là... lý do... quan trọng, nhất.”
Shiro cầm quân cờ số 3, hướng mặt trắng lên trên, giữ chặt nó giữa các ngón tay.
Anh sử dụng [màu đen hay màu trắng], chuyện này hoàn toàn không phải đắn đo.
Bởi vì nếu anh giao thế cờ cuối cùng cho [Shiro].... vậy thì đương nhiên là anh cầm quân trắng.
Đó thế cờ hiện tại không nhìn thấy, thậm chí không thể nhận thức được.
Vừa không có ký ức khởi đầu, lại vừa không biết bàn cờ đã trải qua những nước đi như thế nào.
Nhưng đó là nước đi mà anh cố ý hạ cờ thua, hơn nữa còn để Shiro có thể giành chiến thắng....
Đó là nước đi sau khi đối phương trông thấy đã hoàn toàn trúng phải mưu kế của anh, bị dẫn dụ để hạ cờ...
Tiếp đó, tất cả những cách phân bố vị trí mà anh có thể lựa chọn để đảo ngược tình thế.
Tổng hợp suy luận tất cả những điều đó.... chỉ dùng ba nước để chuyển bại thành thắng
Chuyện như vậy.... chỉ có mình có thể làm được.
Mang theo niềm tin sắt đá, Shiro hạ quân cờ xuống....
Cạnh, một âm thanh không nghe thấy bất thần vang lên bên tai ba người.
Và rồi...
“Đau..... !”
“Đau quá.... Có, có chuyện gì vậy!?”
Shiro, Jibril, cùng với Steph, cả ba đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, đồng loạt đưa tay ôm đầu.
Giống như phản ứng lại với nước cờ Shiro vừa đặt xuống, trong đầu vang lên vô số tạp âm.
Bàn cờ Othello không thể nhận thức được đã xuất hiện trước mắt.
Lạch cạch lạch cạch, bàn cờ màu đen dần chuyển sang màu trắng.
Tiếp đó.... Ký ức về một ngày rưỡi đã biến mất... trào ngược trở về....
Part 11
...... [Ngày 19. Buổi sáng].....
Đây rõ ràng là đại sảnh hoàng cung nơi Shiro và anh trai đang chơi game.
“Ha ha, cuối cùng cũng đã chịu tới. Đế tôi chờ lâu quá đấy nhé.”
Anh trai nói như vậy, trước mặt là hai thiếu nữ.
Một thiếu nữ tóc đen, đeo mạng che mặt bằng sa đen, Clamy.
Cùng một thiếu nữ hoàn toàn không có ý che giấu, đôi tai nhọn đặc trưng của tộc Elf lộ ra từ dưới mái tóc dài.
“.... Bộ dạng giống như đã biết trước là bọn tôi sẽ đến đây.... Vậy thì đương nhiên...”
Nghe Clamy nói, Sora cười đáp.
“Đúng thế, tôi biết mục đích các cô tới đây để làm gì. Tôi đương nhiên là lúc nào cũng có thể.
“Vậy thì mau lên, tôi nhất định phải khiến anh biến mất trước khi anh giao quân cờ của chủng tộc loài người đi.”
“Shiro, em phải nghe thật kỹ nhé.”
“.... Ưm?”
“Anh tin tưởng em.”
..... [Ngày 19. Buổi chiều].....
“..... Nó là như vậy, Jibril, cô có làm được không?”
Nội dung trò chơi mà chủ nhân chỉ định thật sự không phải cho người có tinh thần bình thường, nhưng Jibril đáp.
“..... Thật vô cùng xin lỗi, em không làm được, muốn sửa đổi trò chơi trên quy mô lớn như vậy...”
“Tôi không yêu cầu cô phải làm một mình. Cô hãy làm cùng với cô bạn tộc Elf mà Clamy mang theo kia đi, được chứ?”
Sora chuyển hướng câu chuyện sang thiếu nữ tộc Elf từ đầu đến giờ vẫn chưa báo tên.
“Muốn tôi hợp tác với, tộc Flügel? Xin cho phép tôi được vinh hạnh từ chối nhé ~❤”
“Thật là trùng hợp. Tôi cũng chẳng mong gì hơn thế ~ ❤”
Ánh mắt hai người như tóe ra tia lửa điện, nhưng Sora giống như chẳng thèm quan tâm.
“Vậy à? Thế thì tôi không tiếp nhận cuộc đấu, mời các cô mau mau về cho.”
Thấy Sora lạnh lùng từ chối, Clamy nói với thiếu nữ tộc Elf.
“.... Chị đã nói là sẽ giúp em phải không?”
“Tất nhiên là vậy rồi.... Nhưng bắt chị phải hợp tác với tên ác quỷ đó.... Ư ư.... Được rồi, được rồi mà.”
“.... Anh.”
Nghe luật chơi do Sora thiết lập, Shiro ngẩng đầu nhìn anh trai với vẻ bất an.
“Shiro, chúng ta hai người luôn là một.”
..... [Ngày 19. Buổi tối]....
Cầm [hạch tâm] thiết bị trò chơi [nối từ thực thể hóa] của Jibril, thiếu nữ tộc Elf oán thán.
“Cách sử dụng tinh linh này giống như là đặt một quả bom phá hoại hành lang tinh linh vậy, đầu óc ngươi có được bình thường không đấy.”
“Thật vô cùng xin lỗi. Chẳng qua chỉ là thiết bị hấp tụ từ dòng chảy khởi nguồn của hành lang tinh linh thôi, chỉ có loại tai dài mới đi hiểu nhầm nó thành bom đạn. Lần sau ta sẽ dán thêm nhãn [đần độn cần chú ý] vào rồi mới đưa ra.”
“Các người.... Rút cuộc thì ở với ai thì mới vui vẻ hòa bình được hả?”
“Bởi vì mỗi khi nghĩ tới một tên Flügel nào đó, trong thời kỳ đại chiến đã phát động công kích vào chúng tôi khiến cho bao nhiêu người phải hy sinh là lại.... Bình thường cứ ra vẻ cao cao tại thượng, không ngờ lại sử dụng đòn tấn công như [Thiên kích], thật đúng là như trẻ con.”
“Nhìn lại thân phận của mình đi. Nếu không phải các người thiết lập ma pháp cấm bay trên không trung thì ta đã chẳng thèm để ý tới các người rồi. Chỉ vì cái ma pháp chướng ngại ấy mà ta bị rơi xuống, đầu sưng lên một cục đấy, dù có bất cẩn giết sạch hết các ngươi thì cũng có vấn đề gì chứ?”
“Đủ rồi! Cả hai trật tự yên lặng làm việc đi! Sắp hết hơn một ngày rồi đấy!!”
.... [Ngày 20. Buổi sáng]....
“.... Thế đấy, đúng là hết hơn một ngày thật.”
Sora nghiêm nghị nhìn Jibril.
Tương tự, Clamy cũng nghiêm khắc nhìn đồng đội của mình.
“Thật, thật vô cùng xin lỗi. Đều tại cái đồ tai dài đó mấy lần làm đường mạch thiếu chút nữa thì mất khống chế.”
“Mỗi, mỗi lần ngươi dùng sức mạnh áp bức khống chế thì ta lại phải xây dựng lại thuật thức đấy chứ!!”
Sora thở dài, đưa một tay ôm mặt nói.
“Thôi bỏ đi, phù.... Vậy thì tôi nhắc lại luật chơi một lần nhé.”
“... Anh.”
“Shiro, thấy em lo lắng cho onii-chan, anh rất là vui, nhưng mà cứ yên tâm đi. Em cũng hiểu mà, đúng không?”
“Shiro, chúng ta kết hợp lại vì [lời hứa].”
“Shiro, chúng ta luôn giành chiến thắng từ trước khi trò chơi bắt đầu.”
“.... Bây giờ chúng ta đi lấy mảnh ghép cuối cùng để thôn tính Liên Hiệp Đông Bộ thôi.”
“.... Ưm.”
Shiro gật đầu, Sora dịu dàng xoa đầu cô bé, nói.
“.... Nào, hãy bắt đầu trò chơi thôi!”
.... [Ngày 20. Buổi tối]....
“...........!”
Tay phải Shiro nắm chặt lấy vai Sora.
Tay trái cô bé siết lại thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến rách da, chảy máu.
Shiro chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn anh trai dần dần bị cướp mất ký ức, tay, chân, năm giác quan.
..... Đó chính là lòng tin với anh trai.
Anh đã nói tin tưởng Shiro, đây là sự hồi đáp của Shiro.
Bây giờ chỉ có thể nhẫn nại.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Sora, Steph tuy do dự không dám ngăn cản trò chơi tiếp tục nhưng có lẽ cũng không thể nhìn thêm được nữa, hai tay ôm mặt, phát ra tiếng nức nở như sắp bật khóc.
Chứng kiến quyết tâm của hai chủ nhân, Jibril cũng không thể nói được gì.
Cô chỉ có thể mở to mắt, chứng kiến từng động tác của họ.
“.... Rồi, cũng sắp sửa kết thúc được rồi.”
Clamy cầm quân cờ, nói. Trạng thái cô lúc này cũng chắc chắn không thể gọi là hoàn hảo.
Có vài đoạn ký ức đã không còn tồn tại trong đầu những người có mặt nữa, bản thân cô cũng cảm thấy mình đã bị cướp mất khá nhiều ký ức.
Nhưng trên bàn cờ rõ ràng là đầy màu đen.... Clamy đang chiếm ưu thế áp đảo.
“..... Ký ức của anh đúng là khá thú vị, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu ý đồ của anh.”
Rõ ràng là đã cướp đi gần như tất cả ký ức của Sora nhưng vẫn chưa biết được mục đích thật sự của cậu.
Ký ức của Sora thoáng lướt qua trong đầu.... Clamy cau mặt vì đau đớn, nói.
“Anh còn lại ba quân cờ, không ngờ ký ức liên quan đến mục đích thật sự lại là yếu tố quan trọng cấu thành nên sự tồn tại của anh, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc... Nhưng rút cuộc thì anh muốn thế nào.... Tôi đi vào đây.”
Cạch, Clamy đặt xuống một quân cờ.
“Có lẽ là kết thúc rồi.”
Giống như đáp lại câu nói đó của cô, thân hình Sora đột nhiên biết mất khỏi tầm mắt.
Ba người vừa rồi vẫn còn bộc lộ tình cảm, đứng một bên quan sát trận chiến, giờ bỗng như ba con rối, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, giống như là không còn ý thức nữa.
Họ tựa hồ không trông thấy Clamy và bàn trò chơi, dật dờ đi ra khỏi phòng.
Đó là vì những ký ức liên quan đến trò chơi này đã biến mất khỏi đầu những người tham gia như họ.
Tiếp theo chỉ có một mình Shiro leo lên giường, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
“... Vậy là không còn ai đánh thay nữa. Sora cũng đã biến mất. [Không thể tiếp tục]..... Tôi đã thắng rồi.”
Rút cuộc cô vẫn không đoán ra được ý đồ thật sự của Sora.
Mặc dù cô đã phải giao ra rất nhiều ký ức vô cùng khó nói, nhưng cũng ổn rồi....
“Clamy... Có điều gì đó không đúng.”
Bàn cờ đáng ra phải thông báo thắng lợi rồi mới đúng.
.... Thế nhưng, trò chơi vẫn im lìm không hề có dấu hiệu kết thúc.
“Thế là thế nào? Không phải chị nói là không có gian lận gì sao?”
“Đúng, đúng là như thế mà! Thuật thức do chính tay chị xây dựng!”
“Vậy thì đây là chuyện gì.... Chẳng lẽ đến thế này rồi vẫn chưa tính là [không thể tiếp tục] sao!?”
Đột nhiên Clamy trông thấy ba quân cờ còn lại của Sora.
Ba quân cờ quan trọng nhất cấu tạo nên bản thân, có khắc [壱] , [弐] , [参]
“.... Khoan đã, nếu đến thời điểm này ngay cả sự tồn tại cũng đã biến mất thì ba quân cờ này là cái gì chứ?”
Chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là so với [sự tồn tại của bản thân].
Chiến lược để có thể chiến thắng trò chơi còn xếp ở vị trí cao hơn sao?
Sao có thể như vậy được.... Nhưng mà nếu như vậy, thì sẽ có thể giải thích tại sao lại không cướp được đoạn ký ức đó.
“Clamy, phải làm thế nào bây giờ?”
“Không thể, làm gì được nữa.”
Nếu muốn cưỡng chế kết thúc trò chơi này, có lẽ chỉ có người tộc Flügel đó là làm được thôi.
“Ký ức của em cũng đang trong trạng thái bị xóa bỏ... chỉ có thể chờ đợi thôi!”
Giống như cảm thấy rất tức tối vì bàn cờ xác định trò chơi vẫn có thể tiếp tục, Clamy hậm hực nói.
“.... Cái gì đây không biết, rút cuộc thì cái tên đó, hắn đã làm gì....?”
Vừa rồi gã thanh niên đó bị đánh bại dễ dàng và biến mất.
Nhưng dù đã đoạt được gần như toàn bộ ký ức của cậu ta, Clamy thật sự cảm thấy như ở trong hư không, hiện lên hình ảnh Sora đang nở một nụ cười thắng lợi....
Điều đó khiến cho tay chân cô bất giác run lên bần bật.
................
Đúng vậy, Sora quả thật đã xếp đặt một [trò lừa].
Đúng như Clamy đã hoài nghi, trò chơi này ngay từ ban đầu đã được thiết kế để có lợi cho Sora.
Thế nhưng.... Không ai có thể biết được đó là lý luận như thế nào.
Ngay cả người tự tay xây dựng nên trò chơi, cho dù đã sử dụng ma pháp của tộc Elf... Cũng không thể phát hiện ra điểm mấu chốt.
Bởi vì [trò lừa] này, là gian lận được thành lập trong tình huống hoàn toàn không gian lận.
.... Trò chơi này có thể phản ánh tiềm thức của con người, quyết định mức độ quan trọng của quân cờ.
Theo lẽ thường, không ai có thể biết, trong các khái niệm cấu tạo bên bản thân mình, thứ được xếp ở vị trí cao nhất là gì.
.... Cho nên.