[Dịch] No Game No Life

Chương 1 : Tay mơ/Beginner (part 7)




Part 7

… Cộc cộc, có một âm thanh vang lên.

Không ngờ lại tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa lịch sự quá mức như thế…

Là vì đến một nơi xa lạ nên thần kinh trở nên quá mẫn cảm chăng?

Sora cố ra lệnh cho thân thể vẫn đang kêu gào còn chưa ngủ đủ giấc phải im miệng, tiếp đó khởi động bộ não nhanh chóng hoạt động.

“…Ư, nya.”

… Thế nhưng, có vẻ em gái không giống được như mình.

Khóe miệng em gái còn vương một dòng nước miếng, bám chặt lấy tay anh trai ngủ say.

Trên mặt lộ ra một vẻ [in the dream] không gì sánh được, khiến người ta cảm thấy bình yên, khiến người ta hâm mộ.

“Đúng thế, nếu nghĩ lại thì trên thế giới này, những hành vi giết chóc, cướp đoạt đều không thể thực hiện được…”

Cũng có nghĩa là.... Những chuyện vốn phải đề phòng thì tại thế giới này đều biến thành không cần thiết.

Đại khái là đã hiểu được điểm này... À không, chắc chắn là đã hiểu rõ điểm này mới đúng.

Sora nhìn em gái chỉ trong thời gian ngắn đã thích ứng với thế giới này, đang lộ ra vẻ bình yên nằm ngủ ngon lành, chỉ biết cười khổ.

“Quả nhiên là về mức độ đầu óc linh hoạt thì thật sự không thể bì được...”

... Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa lịch thiệp lại vang lên, Sora đáp.

“A, tới đây tới đây, là ai vậy?”

“Tôi là Stephanie Dora, tôi muốn hỏi thăm một chút về chuyện sáng nay...”

....Stephanie .... À!

Sora lấy điện thoại di động, xác nhận hình ảnh đã chụp lúc trước.

Trong ảnh là một thiếu nữ tóc đỏ rực, mắt xanh biếc, dáng vẻ rất cao quý.

Rõ rồi, ở quán rượu dưới tầng... hình như cũng là một điểm thi đấu trò chơi lựa chọn quốc vương mới.

“A, tới đây, ra mở cửa đây.”

“... Nya....”

“.... Em gái à, được em ôm lấy đúng là niềm hạnh phúc của anh, chỉ là, có thể thả tay anh ra được không, kiểu này không thể mở cửa được.”

“... ?.... Sao vậy....?”

Em gái tuy vẫn trong trạng thái nửa ngủ mê nhưng rút cuộc vẫn thả tay anh trai ra.

Sora kéo lê thân thể nặng chịnh dậy khỏi giường, mỗi bước đi lại làm sàn nhà phát ra tiếng cót két, đi tới trước cửa phòng, mở cửa ra.

Xuất hiện bên ngoài cửa là “Stephanie” với vẻ mặt khác xa với hình ảnh trong điện thoại... Bộ dạng giống như vừa chịu đả kích cực lớn.

“.... Tôi có thể vào được không?”

“À, được, xin mời.”

Cứ như vậy, Stephanie được mời vào trong phòng.

Tiếp đó được dẫn tới chiếc ghế đặt cạnh bàn nằm trong góc phòng.

Sora ngồi xuống giường cạnh em gái vẫn đang mơ mơ màng màng ngủ nên có chút nghiêng ngả.

Người lên tiếng trước là Stephanie

“...Rút cuộc là, có chuyện gì ở đây vậy?”

“...Cái gì? A, phải giải thích trước một chút, do hai chúng tôi là anh em nên đây không phải là...”

“...Ư.... Bị anh, bỏ rơi rồi...”

.... Cần đính chính lại.

Không phải nửa tỉnh nửa mê... mà là tám phần vẫn đang trong trạng thái ngủ say, em gái đang nằm úp lên lưng Sora.

Mặc dù không biết quan niệm thường thức trong thế giới này là như thế nào nhưng chung quy vẫn cần giải thích một chút.

“Cái này... Hình như cô đang hiểu nhầm? Tôi, Sora, thời gian không có bạn gái = tuổi đời, hiện tại đang trong quá trình tuyển chọn bạn gái nhé ♪”

“.... Cái đó thì thế nào cũng được.”

Nhưng Stephanie ủ rũ đáp, dáng vẻ hoàn toàn không có ý định tiếp nối đề tài.

“Hiện tại, tôi muốn hỏi về chuyện lúc ban sáng.”

Ban sáng... ban sáng. Hơ, là chuyện gì đây nhỉ?

Mà bây giờ là mấy giờ rồi? Bên ngoài cửa sổ cũng không thấy ánh nắng mặt trời chiếu vào...

Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trên đó hiển thị từ lúc bắt đầu nghỉ ngơi đến giờ đã qua bốn tiếng đồng hồ... Hẳn là đã ngủ được từng ấy.

“Ban sáng, lúc đi ngang qua anh có nói với tôi là, ‘bị ăn gian mà không biết’ hay gì đó tương tự.”

Em gái miệng vẫn còn đang lẩm bẩm những lời mơ hồ không rõ ràng trong cơn mơ, có lẽ là đã nghe được cuộc đối thoại, cô bé tiếp tục nhắm mắt, nói.

“... Quả nhiên là.... thua rồi?”

Giống như bị thái độ đó của em gái kích động.

“.... Đúng thế.... Không sai một chút nào, tôi thua rồi! Cứ như thế, tất cả đều kết thúc rồi!”

Nhìn Stephanie đứng bật dậy gào thét, Sora bịt tai lại.

“Ừm.... Do không ngủ đủ giấc nên âm thanh cứ vang vọng lại trong đầu, làm ơn đừng hét to quá...”

Nhưng đối với Stephanie đang nổi khùng lên, vừa cầm túi da đập loạn xạ lên bàn vừa kêu gào, có vẻ yêu cầu nho nhỏ đó của Sora hoàn toàn không hề lọt vào tai cô nàng, thậm chí Stephanie còn bắt đầu hét lên với âm điệu chói tai hơn nữa.

“Nếu đã biết là đối phương chơi gian lận rồi, anh trực tiếp nói cho tôi biết nội dung gian lận không phải là tốt rồi sao! Rõ ràng chỉ cần vạch trần sự thật ra là có thể thắng rồi!”

Sora nhớ lại ghi chép đã lưu lại trong điện thoại trước khi ngủ thiếp đi, nói.

“À... Điều thứ tám trong [Mười minh ước], nếu bị phát hiện gian lận trong trò chơi thì sẽ bị xử thua…...”

Cũng có nghĩa là, cho dù biết rõ là mình đang bị gian lận đến đâu đi chăng nữa.

Nhưng nếu không thể phát hiện ra.... Cũng tức là nếu không thể chứng minh thì sẽ không thể khiến đối phương bị xử thua.

“Nhờ có anh mà tôi thua rồi! Giờ đã bị loại khỏi vòng cạnh tranh vị trí quốc vương rồi!”

“...Có nghĩa... là...”

Shiro đang mơ mơ màng màng, ậm à ậm ừ nói.

“... Thua rồi... Thấy không cam tâm, nên tới đây.... trút giận?”

Nghe câu nói thẳng tuột không chút kiêng nể của em gái, Stephanie như bị chọc trúng điểm yếu, nghiến răng ken két.

“A... Em gái à. Có thể tạm dừng hành vi giả bộ ngủ mê rồi đổ thêm dầu vào lửa đó không?”

“...Ư... Tại sao, lại bại lộ?”

“Lúc anh nói [đang trong quá trình tuyển chọn bạn gái] thì đã tỉnh rồi đúng không... Nơi này vốn đã là chỗ không có đồng đội rồi, nói thế nào bây giờ nhỉ, phải nên thân thiện hơn...”

.... Thế nhưng.

Đang nói tới đây, Sora bỗng dừng lại.

Đột nhiên.... Một ý nghĩ hiện lên trong đầu cậu.

Giống như nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt anh trai, Shiro lập tức im lặng.

Mặt khác, Sora giống như đã biến thành một người khác, lộ ra một nụ cười mỉa mai, nói.

“....Có điều, em gái nói cũng không sai. Loài người cứ thất bại liên tiếp cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

“... Anh nói cái gì?”

Stephanie hoàn toàn sững sờ, khóe miệng hơi hơi co giật.

Nhưng Sora mặc kệ sự ngạc nhiên của cô gái, ngược lại còn cố ý dùng ánh mắt hạ lưu, bắt đầu săm soi thân thể Stephanie.

Giống như một công nương trong thế giới huyền ảo, mặc một bộ lễ phục nhẹ đầy vải ren.

Ánh mắt Sora giống như một cái lưỡi, lướt qua lướt lại trên thân thể dù đã mặc áo váy vẫn không che lấp được vẻ nở nang.

Cậu cẩn thận lựa chọn từ ngữ... có thể kích động đối phương đến mức cao nhất.

“Ngay cả mức độ ăn gian thấp như vậy cũng không nhìn ra được, lại còn vô duyên vô cớ tới đây nổi khùng.... Thậm chí bị một đứa bé nói trúng tim đen liền ra vẻ nghiến răng nghiến lợi hung dữ... Đúng là óc ngắn. Nếu đây là dòng máu của quốc vương tiền nhiệm thì thất bại hết lần này đến lần khác cũng là chuyện đương nhiên thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.