[Dịch] No Game No Life

Chương 1 : Tay mơ/Beginner (part 3-4)




Part 3

Không để ý tới chiếc bàn trung tâm vẫn đang vô cùng rộn rã vì cuộc đấu, hai người đi tới chỗ quầy rượu.

Đứng trước quầy, thanh niên đội mũ trùm mở túi tiền, dốc hết tất cả mọi thứ bên trong ra, chậm rãi hỏi.

“Cho hỏi, dùng từng này cho hai người thuê một phòng, chỉ cần một giường thôi, thì ở được bao lâu?”

Người có vẻ là ông chủ liếc nhanh qua đống tiến.

Sau một thoáng chần chừ.

“....Một ngày kèm ba bữa.”

Nhưng cậu thanh niên nghe vậy chỉ mỉm cười.... Ngoại trừ ánh mắt, tiếp tục nói.

“A ha ha... Thế này nhé, thức thâu đêm suốt năm ngày ròng sau đó còn đi một quãng dài đủ mệt chết người mà rất lâu rồi chưa từng trải qua, bọn tôi đã sớm thấy kiệt sức rồi.... Vì vậy ông có thể thẳng thắn nói cho tôi biết [rút cuộc là ở được bao nhiêu lâu] được không?”

“.... Cái gì?”

“Mặc dù trông chúng tôi giống kiểu nhà quê không biết giá trị tiền bạc, muốn nâng giá thế nào thì tùy ông, chỉ là tôi kiến nghị khi ông nói dối, nếu chú ý một chút tới ánh mắt và giọng điệu thì sẽ tốt hơn đấy ♪”

.... Trong khi nói, trong mắt cậu thanh niên lóe lên một tia sáng sắc bén, phảng phất như có thể xuyên thủng mọi thứ, hoàn toàn trái ngược với nụ cười.

Ông chủ toát mồ hôi lạnh, chép miệng đáp.

“...Chậc. Được hai ngày.”

“Ông xem, lại... nói dối rồi... Thôi dứt khoát lấy giá trung bình đi, mười ngày kèm ba bữa nhé.

“Cái! Cái đó mà là trung bình gì!? Được, được rồi, ba ngày kèm thức ăn, thật sự đấy!”

“À, là như vậy. Thế thì chiết khấu đi, năm ngày kèm thức ăn nhé.”

“Cái...”

“Ông định lừa gạt khách hàng để kiếm hoa hồng đút túi riêng phải không, sau đó đem đi tiêu xài?”

“Cái, chờ đã, chuyện đó...”

“Ngoài ra ông là chủ quán rượu chứ không phải là chủ quán trọ đúng không? Có nên thông báo không đây?”

Đối mặt với cậu thanh niên dù từ đầu đến cuối vẫn một mực mỉm cười nhưng khi đàm phán thì lại không hề nể nang một chút nào, ông chủ vẻ mặt cứng ngắc, xấu hổ, nói.

“Anh bạn trẻ, trông bộ dạng cậu rõ ràng không am hiểu sự đời nhưng lại cứng rắn đến bất ngờ... Được rồi, bốn ngày cộng thêm ba bữa, vậy đã được chưa?”

“Tốt rồi, Gossosan ♪”

Thanh niên mỉm cười, nhận lấy chìa khóa phòng.

“Tầng ba, phòng xa nhất bên trái. Vậy còn... họ tên?

Ông chủ đã có chút sốt ruột, lấy sổ đăng ký ra, thanh niên đội mũ trùm đáp.

“Ừm... Ghi Kuuhaku (空白) là được.”

Sora quay quay chiếc chìa khóa trên tay, phát ra tiếng lách cách.

Bất thình lình vỗ vai em gái đang đứng xem đến nhập thần, trận đấu vào giai đoạn cao trào bên bàn kia.

“Xong hết rồi, thỏa thuận nghỉ ngơi bốn ngày... Mau tôn sùng anh trai vĩ đại của em đi... Em đang làm gì vậy?”

Shiro đang nhìn thiếu nữ tóc đỏ mà người đàn ông trung niên lúc này đã giới thiệu, tên là Stephanie... gì đó.

Trên mặt cô gái vẫn lộ rõ vẻ khổ sở ai ai cũng nhìn ra được.

Bộ dạng đó căn bản không thể khiến người ta tin rằng cô ấy còn có hy vọng chiến thắng.

“... Người đó... sẽ thua.”

“Hẳn là vậy. Mà thế thì làm sao?”

Biểu cảm lộ liễu rõ rệt như vậy, dù trong tình huống có thể thắng thì cũng không thắng nổi.

Không biết chừng còn đúng như người đàn ông kia đã nói, huyết thống hoàng gia đều là kẻ ngốc.

Khi Sora nảy ra suy nghĩ đó thì... Cậu đột nhiên phát hiện.

“....A!”

Tiếp đó, cậu nhận ra ý nghĩa thật sự những gì em gái nói, không thể không cảm thán.

“Ồ ồ, là ý đó à... Đáng sợ thật đấy...”

“...Ưm.”

Nhìn Sora đang vừa đánh giá thiếu nữ áo đen vừa cảm thán, Shiro khẽ gật đầu.

“Thật đúng là... Kỹ thuật ăn gian(1) của thế giới này thật quá kinh khủng. Chẳng muốn gặp loại đối thủ như vậy tý nào..”

“...Anh, tự coi lại mình...”

Như bị bắt trúng chỗ hiểm, Sora lập tức vô cùng nghiêm trang phản bác.

“Hừ, không hiểu thì đừng nói. Ăn gian không phải chỉ ở lợi hại thế nào mà còn ở sử dụng như thế nào.”

“...Anh, có thể thắng, người đó?”

“...Có điều nơi đây không hổ là thế giới ảo tưởng... Nhắc mới nhớ, chưa nói đến chuyện không hề có cảm giác hiện thực mà vẫn chẳng có vấn đề gì cả, ngược lại còn thấy có vẻ thoải mái và dễ chịu nữa là sao?... Tại chơi game nhiều quá rồi à?”

Sora không trả lời câu hỏi của em gái mà vừa luyên thuyên những chuyện chẳng hề liên quan vừa tới chỗ cầu thang lên tầng ba.

“...Một câu hỏi, ngốc nghếch.”

Shiro bỗng xin lỗi.

... Đúng vậy, đối với 『  』 thất bại là chuyện không thể.

Tiếp đó.... trên đường đi, lúc sát qua.

Không biết tại sao... Sora quay sang phía thiếu nữ tóc đỏ, Stephanie... gì đó.

Hơi ngừng một chút.... Thấp giọng khẽ nói.

“....Này, bị ăn gian mà không biết sao?”

“....Ơ?”

Đôi mắt xanh biếc, đối lập rõ ràng với mái tóc đỏ rực của thiếu nữ lập tức trợn tròn.

Dù cảm nhận được ánh mắt của cô gái, vì câu nói bất thình lình đó mà ngây ngốc, đang nhìn theo lưng mình... Sora chung quy cũng không nói thêm tiếng nào, đi thẳng về phòng mình....

Part 4

Chìa khóa xoay tròn, ổ khóa vang lên tiếng linh kiện kim loại lẹt kẹt chẳng khiến người ta có chút xíu cảm giác an toàn nào cả, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Bên trong phòng mọi thứ được làm bằng gỗ, giống kiểu phòng xuất hiện trong Oblivion và Skyrim (2), điển hình của loại phòng rẻ mạt.

Diện tích phòng rất nhỏ, mỗi bước chân lại làm sàn nhà kêu lên ken két, trong góc là bàn ghế như chỉ đặt cho có.

Ngoài đó ra thì chỉ còn một chiếc giường và một khung cửa sổ, bài trí cực kỳ đơn giản.

Đi vào trong phòng, đóng cửa lại, hai người cuối cùng cũng bỏ mũ trùm xuống.

Một thanh niên tóc đen bù xù, mặc áo thung, quần bò và giày vài – Sora.

Một cô bé gầy nhỏ, mái tóc trắng tuyền lòa xòa che phủ đôi mắt màu đỏ, mặc một bộ đồng phục thủy thủ học sinh – Shiro.

Sora tháo tấm áo chùng che phủ bộ trang phục quá là bắt mắt, chưa từng xuất hiện tại thế giới này, chung quy cũng thở phào một tiếng, ngả vật ra giường.

Cậu lấy điện thoại di động ra, đánh dấu vào bảng kế hoạch nhiệm vụ.

“… [Mục tiêu] Tìm kiếm chỗ ở [Hoàn thành]... Có thể nói như vậy rồi nhỉ?”

“...Ưm, em nghĩ, có thể.”

Xác nhận xong xuôi, Sora thở hắt ra một hơi thật dài, rên lên từ tận đáy lòng.

“A a a a a a a a, mệt chết thôi, a a a a a a a a....”

Câu nói này...

Ngay từ đầu đã quyết định, trước khi hoàn thành mục tiêu, tuyệt đối không được phép nói ra.

Tiếp đó, giống như vỡ đê, đã nói ra là không thể dừng lại, Sora bắt đầu oán thán không ngừng.

“Không thể được... Chắc chắn là không thể được.... Bao nhiêu lâu không bước chân ra khỏi cửa rồi, bắt đi xa như vậy chắc chắn là không thể được.”

Tương tự, Shiro cũng đã bỏ áo chùng, chỉnh sửa lại bộ áo thủy thủ đã nhăn nhúm của mình.

Tiếp đó mở cửa sổ, xác nhận khung cảnh.

Từ cửa sổ có thể miễn cưỡng nhìn thấy ở đằng xa... vách đá mà hai người hạ xuống lúc trước.

“...Con người, chỉ cần muốn, là sẽ làm được, vậy.”

“Đúng thế, nếu như không có động lực thì chẳng làm được gì cả... Câu nói đó thể hiện rất chân thực tình hình của chúng ta.”

Mặc dù giải thích tiêu cực như vậy... Em gái vẫn gật đầu vẻ tán đồng.

“Có điều, cứ nghĩ là chân đã suy yếu rồi, không ngờ lại vẫn có thể đi xa như thế.”

“...Bởi vì, dùng chân, điều khiển, chuột?”

“Ô...Hóa ra là vậy! Câu ‘nhất nghệ tinh, nhất thân vinh’ hóa ra là thật!”

“...Vốn, chưa bao giờ... Nghĩ theo, cách đó.”

Có vẻ đã cảm thấy đến giới hạn với kiểu đối đáp qua lại ấy, hai mắt Shiro đã khép lại một nửa.

Em gái bước đi liêu xiêu giống như sắp ngất xỉu, đổ sập xuống người Sora.

Mặc dù bên ngoài không thể hiện ra nhưng qua hơi thở vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự khổ sở do cảm giác mệt mỏi đem lại.

.... Đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Không cần biết là thiên tài đến mức nào, cô bé cũng chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi.

Thức trắng suốt năm ngày liên tiếp, quyết đấu cờ vua cấp độ quốc tế, hành quân cường độ cao đủ khiến người ta ngất xỉu... Trên dọc quãng đường xa tắp đến Sora cũng cảm thấy khổ sở (mặc dù đến giữa đường thì được Sora cõng), chỉ riêng việc cô bé đi đường không chút oán thán đã đủ khiến người ta phải kinh ngạc rồi.

Chính vì như thế, Sora mới quyết định trước khi đến đây quyết không được nói một câu than thở nào.

“Em đã rất cố gẳng rồi. Giỏi lắm... Không hổ là em gái đáng tự hào của anh.”

Sora khẽ xoa đầu em gái, giống như đang giúp cô bé chỉnh trang lại mái tóc.

“....Ưm. Chỗ nghỉ ngơi, xác nhận... Hoàn thành...”

“Ha ha, cái lúc bị đạo tặc tập kích còn đang nghĩ không hiểu mọi chuyện sẽ thế nào nữa.”

...Theo nói đó, suy nghĩ của Sora giống như quay trở lại mấy tiếng đồng hồ trước.

Cũng tức là... Lúc hai người bị bỏ lại lạc lõng giữa thế giới này không lâu.

Chú thích:

(1) Kỹ thuật đổi bài, tráo bài để ăn gian trong Poker, tiếng Nhật là “Ikasama”, có từ “Ika” là “con mực” ngụ ý tung hỏa mù, đánh lạc hướng để gian lận, giống như loài mực phun mực đen.

http://en.wikipedia.org/wiki/Card_sharp

(2) Phần 4 và phần 5 trong dòng game RPG nổi tiếng The Elder Scrolls

http://en.wikipedia.org/wiki/The_Elder_Scrolls


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.