[Dịch]Ngư Dược Nông Môn

Chương 91 : Thiên Hành tự




Sự thật chứng minh , lời đồn đãi có lúc chỉ như con cọp giấy mà thôi, chỉ cần đủ kiên cường , nó sẽ là một cơn gió lốc , thổi qua rồi sẽ tan hết.

Chẳng qua Đỗ Tiểu Ngư lúc này lại vui vẻ ” Thả chó ” , nhìn những kẻ tiểu nhân bỉ ổi kia bị Tiểu Lang đuổi phải chạy thục mạng, nàng đứng đằng sau cười khanh khách.

Cuối cùng những thanh âm chói tai kia dần phai nhạt, thỉnh thoảng có đứa trẻ con dám tới nói câu ‘đội mũ xanh’, đều bị nàng như hung thần ác sát doạ khóc kêu cha gọi mẹ, những người lớn thì có Đỗ Văn Uyên tới đối phó, nếu gặp phải nam nhân vô sỉ cường hãn, đã có quả đấm đánh cho hắn không bò nổi.

Quan trọng hơn chính là, hai vợ chồng Đỗ Hiển vẫn như trước đây, không bị ảnh hưởng một chút nào, chính như Ngô đại nương nói, cảm tình tốt sẽ mạnh hơn tất cả.

Khi có tấm che đầy đủ vững chắc, mũi giáo nhọn cũng có lúc phải đầu hàng.

Đến tháng ba, đã không còn nghe thấy những chuyện phiền não kia nữa, bên bờ ruộng, trong khe núi, trước đình viện, nở đầy hoa tươi , mùa xuân ấm áp tới cực hạn.

Đỗ Văn Uyên trở lại thư viện , trong nhà chỉ còn lại một đứa trẻ là Đỗ Tiểu Ngư thôi.

Ngày hôm đó Thôi thị dẫn Bạch Liên Hoa tới nhà chơi, Bạch gia cũng giúp đỡ hết sức trong chuyện lời đồn đãi, giúp đỡ đối phó những người gây sóng gió kia, lúc này đây Đỗ Tiểu Ngư rất khách khí.

“Đại thẩm, Liên Hoa tỷ tỷ vào trong ngồi ạ. ” Nàng đón bọn họ đến nhà chính , ngó nhìn giỏ trúc Thôi thị xách trong tay, thấy bên trong để con gà trống con nên rất ngạc nhiên.

Triệu thị lúc này từ phòng trong đi ra, trong tay cầm hai cái đế giày vừa đóng xong .

Thôi thị vừa thấy bà thì cười rộ lên , “Đại muội tử , con gà này là cho nhà ngươi, không phải nói trong chuồng gà thiếu một con gà trống sao, con gà mái nhà ta năm trước ấp được mấy con, ta chọn con này , sau này chắc chắn sẽ lớn to như con gà trống bố nó. ”

“Làm sao có thể nhận được.” Triệu thị vội từ chối .

“Ngươi đừng làm khách với ta. ” Thôi thị nói rồi tự nhiên đi tới phía sau viện , mở cửa chuồng gà ra , ném gà trống con trong giỏ trúc vào đó , quay đầu lại cười nói: “Cứ như vậy đi, ngươi không nhận ta tức giận đấy. ”

Thấy bà ta đã làm như vậy rồi, Triệu thị chối làm sao được nữa , đành phải luôn miệng nói cám ơn .

“Hôm nay tới là muốn kéo ngươi đi Thiên Hành tự dâng hương, không dối gạt Đại muội tử, ” Thôi thị thân thiết kéo tay bà, “Chuyện hồi đó thật sự sợ ngươi không chịu nổi, những người kia lời dơ bẩn gì cũng nói được, ta bèn đi lên miếu thắp nhang cầu cho ngươi được bình an. Bây giờ việc này qua đi, nhà các ngươi cũng êm đẹp, không phải nên đáp lễ nguyện vọng sao.”

Triệu thị cảm động, “Đại tỷ thật tốt bụng , lúc trước đã hứa nguyện rồi, bây giờ không thể không đi.”

“Đúng vậy, tuy nói là ta hứa, nhưng nếu ngươi thành tâm, cũng có lợi với người nhà các ngươi. Nhìn xem này , bên ngoài thời tiết cũng khá , ra ngoài đi dạo rất thoải mái , ” Thôi thị đứng lên , “Ta đã thuê xe sẵn rồi, chúng ta lúc này đi thôi.”

Thiên Hành tự là ngôi chùa hương hỏa thịnh vượng nhất quanh đây, nằm ở giữa thôn Bắc Đổng và huyện Phi Tiên huyện, đi xe bò mất khoảng chừng gần một canh giờ là tới.

Đỗ Tiểu Ngư muốn đi, vội nói: “Mẹ ơi, con đi cùng với có được không ạ?”

“Liên hoa tỷ của cháu cũng đi, nhiều người càng vui.” Thôi thị nói trước.

Triệu thị đồng ý, mặc cho Đỗ Tiểu Ngư thêm chiếc áo khoác ngoài màu hồng hoa văn xanh, phối hợp với chiếc váy cùng màu , nhìn như hoa Hồ điệp.

Bạch Liên Hoa nhìn nàng , “Tiểu Ngư muội muội mặc như vậy thật xinh đẹp nha.”

Có người khích lệ, Đỗ Tiểu Ngư cũng khen nàng ta vài câu.

Triệu thị đi sang nhà Ngô đại nương nhờ bà ấy gửi lời nhắn cho Đỗ Hiển, sau đó bốn người đi tới cửa thôn .

Quả nhiên đã có một chiếc xe bò chờ ở nơi đó , bọn họ đi ra phía sau xe, phu xe vung roi một cái, xe bò cũng chầm chậm chạy đi.

Tháng ba là tháng đạp thanh, Lam Sơn vừa lúc xuân hè, phong cảnh như vẽ, tất nhiên là hấp dẫn vô số du khách tới leo núi ngắm hoa, cũng có văn nhân mặc khách đấu thơ vẽ tranh , mà Thiên Hành tự được xây ở giữa sườn núi Lam Sơn.

Đỗ Tiểu Ngư từng bước đi lên, hai bên cây cối xanh tươi um tùm, hoa thơm chim hót, như trong tranh.

Đi được nửa canh giờ, rốt cục cũng đi tới cửa tự.

Dù nàng thường làm việc chân tay, cũng hơi hơi thở dốc, thầm nghĩ, Lam Sơn này còn rất cao, tiêu hao không ít thể lực.

“Tiểu Ngư muội muội trước đây chưa từng tới à? ” Bạch Liên Hoa thấy nàng hết nhìn đông tới nhìn tây liền cười nói: “Bên trong còn đẹp hơn nữa, riêng Đại hùng bảo điện này đã đủ cho muội xem rồi, phía sau còn có một cái tháp Hoài Quang, lát nữa ta dẫn muội đi xem.”

Đỗ Tiểu Ngư kỳ thực không biết trước đây đã từng đến hay không, chỉ trả lời bâng quơ cho xong.

Mấy người đi về phía trước, quả nhiên trông thấy một đại điện nguy nga, ngói đen tường vàng , ba cổng lớn song song , cực kì có khí thế , ngoài cửa có mấy tiểu sa di đang tiếp đón khách hành hương.

Thôi thị kéo Triệu thị đi đến cửa lớn, vừa dặn dò Bạch Liên Hoa , “Con cùng Tiểu Ngư không được đi vào, nhìn dạo xung quanh đây là được rồi.”

Đỗ Tiểu Ngư có chút bất mãn , Thôi thị này tuy nói có lòng tốt, chẳng qua hôm lại vượt mặt tự làm chủ thay mẹ nàng.

“Tiểu ngư , ta dẫn muội đi xem cái tháp kia được không?” Bạch Liên Hoa chỉ phía đông , “Không biết mẹ và đại thẩm sẽ phải chờ bao lâu, chúng ta cứ đứng như vậy không phải là một cách hay.”

Đi thì đi vậy, Đỗ Tiểu Ngư theo nàng ta kéo về phía đông.

Con đường này thật dài , cây cỏ xanh um , dọc theo đường đi đều có du khách thưởng thức, khoảng thời gian một nén nhang , hai người quẹo vào một con đường nhỏ yên tĩnh, phía trước có tiểu sa di đi ra ngăn lại , “Hai vị thí chủ mời về , hôm nay tháp Hoài Quang này không tiện đãi khách. “

“Không tiện? ” Bạch Liên Hoa nhíu mày lại , “Không thể đi vào nhìn sao ? Tiểu muội của ta đây lần đầu tiên tới , chưa từng được nhìn thấy , thỉnh tiểu sư phụ cho chúng ta vào đi. ”

Đỗ Tiểu Ngư nhìn thần sắc vị tiểu sa di này , suy đoán chắc trong tháp có khách quý ở đó , liền kéo góc áo Bạch Liên Hoa ra hiệu chớ đi vào.

Tiểu sa di lúc này dựng thẳng bàn tay khom người lại , “Còn thỉnh tiểu thí chủ đừng làm khó dễ tiểu tăng , thỉnh trở về đi , lần tới lại đến xem . ”

Bạch Liên Hoa cảm thấy hơi mất mặt , vừa đến đã nói sẽ mang Đỗ Tiểu Ngư đi xem , kết quả chính là không được vào, nàng hừ lạnh một tiếng , “Phật gia không phải nói chúng sinh bình đẳng sao , vì sao chúng ta không thể đi vào ? Là người ở bên trong bao tháp phải không? Ngươi rõ ràng chính là mắt chó coi thường người khác ”

Đỗ Tiểu Ngư âm thầm kêu khổ , còn chúng sinh bình đẳng chứ, người có chút quyền thế muốn lấy cái mạng nhỏ của ngươi dễ như trở bàn tay thôi à.

Giữa lúc định kéo nàng ta đi , lại nghe thấy trước mặt truyền đến tiếng vỗ tay , “Hay, hay , nói thật hay , cô nương lá gan thật lớn , cho nàng vào đây là được . ”

Nói chuyện là một thiếu niên thân mặc áo cà sa đáy xanh viền đen , nhìn đại khái 16 , 17 tuổi , ngũ quan ngoại trừ ánh mắt long lanh giống như hoa đào ra , thì không còn chỗ nào xuất sắc cả , dáng người rất cao lớn .

Bạch Liên Hoa thấy bất chợt đi ra một vị công tử , lại không muốn đi vào nữa, chung quy nàng là một cô nương gia.

Thấy nàng bất động , ánh mắt thiếu niên kia lượn ở trên người nàng một vòng , cười nói: “Xem ra cô nương cũng chỉ ngoài miệng nói thôi , không đến cũng không sao. ”

Bạch Liên Hoa bị hắn kích tướng , chân phải liền nhấc lên .

Đỗ Tiểu Ngư vội vàng kéo nàng ta, “Liên Hoa tỷ , bên trong không biết có những người nào , ngươi không sợ có nguy hiểm à ? ”

Bạch Liên Hoa ngẫm lại cũng phải , “Vậy chúng ta vẫn nên để lần tới xem thôi . ”

Lần này đến phiên thiếu niên kia không bình tĩnh, đi tới vài bước nói: “Tại sao lại đi? Quả thật là lá gan chuột nhắt? Nhìn ta có chỗ nào giống người xấu không? Bên trong có cả công tử huyện chủ đấy, mọi người cùng nhau ngắm hoa không được à ? ”

“Không được. ” Bạch Liên Hoa dịch ra một bước lại tiến về phía trước .

“Này, nhưng không phải muốn tới thì tới muốn đi thì đi đâu nha. ” Thiếu niên kia cười hì hì , “Cô nương để lại phương danh như thế nào? Sống ở đâu ? ”

Gặp phải quỷ háo sắc rồi, Đỗ Tiểu Ngư không nói gì , Bạch Liên Hoa đúng là một tiểu giai nhân thanh tú , chẳng qua bị chúng đùa giỡn cũng không hay ho gì, tiểu sa di vừa rồi còn ngồi ở kia, hiện tại bóng người cũng không nhìn thấy đâu cả, muốn tìm một người cầu viện cũng không có .

“Ngươi tránh ra . ” Bạch Liên Hoa bị hắn cản phiền lòng.

Kết quả nàng ta đi tới chỗ nào người nọ đều ngăn, Đỗ Tiểu Ngư lúc này nói: “Tỷ tỷ ta tên là Hoàng Tiểu Mai , ở thôn Nam Động, có thể thả chúng ta đi chưa? ”

“Hoàng Tiểu Mai , thôn Nam Động ?” Thiếu niên kia nheo mắt lại , “Thôn Nam Động chạy tới chỗ này làm gì?”

“Ngoại tổ mẫu của chúng ta ở thôn Bắc Đổng , mẹ đang dâng hương trong miếu, lát nữa sẽ tới tìm. ” Đỗ Tiểu Ngư thuận miệng bịa chuyện .

Bạch Liên Hoa sững sờ , nhưng thấy Đỗ Tiểu Ngư chớp mắt với mình, đã hiểu ra vội gật đầu nói , “Đúng vậy, chúng ta phải đi về, lát nữa mẹ không nhìn thấy sẽ sốt ruột . ”

Thiếu niên kia không tin , sải bước lên phía trước một bước dài , đưa tay lấy một cây trâm trên tóc Bạch Liên Hoa, ” Ta đây cầm, nếu ngươi muốn lấy về , tới Khương gia trà phô trong huyện lấy, ta tên là Khương Hồng . ” Nói xong vẩy tay áo liền đi .

Bạch Liên Hoa tức giận đến phát điên, cây trâm kia nàng thích vô cùng , hiếm mới được ra ngoài nên cài nó , lại bị hắn cướp đi , lúc này muốn đi lấy về .

“Liên Hoa tỷ , người này là kẻ lãng tử trăng hoa, ngươi đuổi theo hắn làm chi ? Cây trâm lần tới để đại thẩm thay ngươi đi cầm là được. ” Đỗ Tiểu Ngư không muốn xảy ra bất trắc gì, thiếu niên này cử chỉ tùy tiện , ai biết sẽ làm ra chuyện gì nữa không.

Bạch Liên Hoa giậm chân , chỉ vào bóng lưng người nọ chửi vài tiếng , một lát rồi quay đầu lại bước đi.

Phía bên kia Triệu thị và Thôi thị cũng vừa đi ra , trông thấy Bạch Liên Hoa biểu tình , Thôi thị hỏi: ” Có chuyện gì sao ? Ai bắt nạt các con phải không? ”

“Có người cướp cây trâm của Liên Hoa tỷ. ” Đỗ Tiểu Ngư nói: ” Bảo là muốn tỷ đi trà phô Khương gia . . . ” Nàng nói cảm thấy hơi quen tai , chợt nhớ tới , cha vợ Khưu Trưởng Vinh kia chẳng phải bị nhị công tử Khương gia dọa sao, chẳng lẽ là Khương gia đó ư? Cùng mở cửa hàng lá trà, chắc là đúng rồi.

“Trà phô Khương gia? ” Thôi thị nhíu mày , ” Sao lại có người như thế , giữa ban ngày ban mặt lại cướp cây trâm của con? Đi, chúng ta đi tìm chủ trì , không thể bắt nạt người ta như vậy được, người nọ còn ởbtrong chùa chứ? ”

Bạch Liên Hoa gật đầu , “Ở bên tháp. ”

“Nghe nói là ở cùng công tử huyện chủ. ” Đỗ Tiểu Ngư bổ sung một câu, người nam nhân kia sắc đảm che trời , đủ thấy cũng có chỗ dựa phía sau , nếu không sao dám xằng bậy như thế?

Nghe được có liên quan tới con trai huyện chủ , Thôi thị do dự , một tiểu bách tính to gan tới đâu cũng không dám đắc tội gì với người có liên quan với huyện chủ , bà lập tức giả vờ dáng vẻ không sao cả , “Không phải chỉ là một cây trâm mốc thôi sao , coi như cho ăn mày, lần tới cẩn thận một chút , gặp phải người như vậy thì tránh xa ra , ” Lại gọi Triệu thị một tiếng , “Đại muội tử , chúng ta đi thôi , còn phải đi tới tiệm vàng mã trong huyện một chuyến , ngày mai là thanh minh rồi. ”

Bạch Liên Hoa vẫn tức không nhịn nổi , “Nhưng cây trâm đó con rất thích ”

” Ngoan nào, lần tới mua cho con một chiếc xinh đẹp hơn. ” Thôi thị vội dụ dỗ nàng .

Đỗ Tiểu Ngư liếc mắt nhìn Triệu thị , thấy thần sắc bà thản nhiên , không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì , không có cách nào đoán được tâm tình trước lúc dâng hương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.