[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 95 : Chương 95




Tuy nhiên, khi hắn tvừa tiến vào phòng, hai mắt liền mở lớn, kinh ngạc nhìn người ở trong phòng. Chỉ tróng chốc lát, hắn liền phục hồi tinh thần lại, vì để không kinh động tới Khương Vấn đang ở cách vách, hắn lấy mật âm truyền thanh nói: “Sư phụ, ngươi vì sao lại ở đây?”

Lão đầu nhi nghe thấy liền nhìn về phía Tư Không Diệp. Nhiều năm không gặp, tính tình hai đồ đệ này quả thật chẳng thay đổi được bao nhiêu. Ai, thật không biết, đây là chuyện xâu hay chuyện tốt nữa.

“Ta mới phải là người hỏi ngươi mới đúng.” Lão đầu nhi không đáp lại, truyền âm giống Tư Không Diệp để trả lời. Biểu tình trên mặt cao thâm khó lường, người khác hoàn toàn chẳng biết lão nghĩ cái gì.

“Ách…… sư phụ, ta……” Tư không diệp bị câu hỏi của lão đầu nhi nhân làm cho tắc họng. Chiều hôm nay, hắn đã ngồi suy tư một mình cả buổi nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì. Vì để không phảo cùng lão đầu nhi và Khương Vấn xung đột trực diện, hắn mới phải đến vào ban đêm, trộm Yên Nhiên trở về. Nhưng hắn không ngờ được, hắn lại bị lão đầu nhi bắt quả tang. Việc này hắn làm sao giải thích được.

“Ngươi thật định làm như vậy sao?” Lão đầu nhi không để ý tới Tư Không Diệp đang sững sờ, tiếp tục hỏi.

“Ý của sư phụ là……” Tư Không Diệp thử hỏi, xác định suy nghĩ trong lòng mình.

“Ngươi chẳng lẽ không phải định trộm Tiểu Đồng đi sao?” Lão đầu nhi cũng không để cho Tư Không Diệp có cơ hội nghỉ ngơi mà không chút do dự nói thẳng mục đích Tư Không Diệp ở đây.

Nhưng, Tư Không Diệp nghe vậy cũng không kinh ngạc chỉ nghiêm mặt âm trầm nói: “Sư phụ, người quả thật liệu sự như thần. Chẳng qua, hôm nay, dù người có ở đây, ta vẫn sẽ đem Tiểu Đồng đi.”

“Yên Nhiên, ai, đồ đệ ngoan, ngươi nghĩ Diệp Tiểu Đồng là Vệ Yên Nhiên mà ngươi muốn cưới sao?” Lão đầu nhi khẽ cười nhìn tư thế của Tư Không Diệp, hiển nhiên là hắn đang chuẩn bị để đánh với sư phụ hắn một trận. Như vậy hỏi lão đâu nhi sao không cười cho được? Lão nên may mắn vì Tiểu Đồng có vị trí rất trọng yếu trong lòng hắn hay là nên buồn đồ đệ hắn sắn sàng vì một nữ nhân mà liều chết đánh với sư phụ?

“Sư phụ, ý của người là gì?” Tư Không Diệp nhíu mày, hắn không phải nghe không ra. Ý của sư phụ hắn dường như là đang nói, Diệp Tiểu Đồng là Vệ Yên Nhiên nhưng lại không phải Vệ Yên Nhiên vốn phải thành thân với hắn. Nếu vậy, Diệp Tiểu Đồng này có phải là Vệ Yên Nhiên kia hay không?

“Ý ta là nói, Vệ Yên Nhiên này quả thật là Vệ Yên Nhiên nhưng linh hồn bên trong thân thể đó lại là Diệp Tiểu Đồng. Ngươi hiểu không?” Lão đầu nhi nói. Lão muốn nhân cơ hội này nói ra rõ ràng, vì Tiểu Đồng nhưng cũng là vì Tư Không Diệp. Dụng tâm của lão ai cũng có thể hiểu được. Người duy nhất lão cảm thấy có lỗi đó là đại đồ đệ của lão.

Tư Không Diệp vừa nghe lão đầu nhi nói xong, đôi lông lông mày liền nhíu lại, suy nghĩ kỹ càng lời nói của sư phụ hắn. Nhưng, đến khi hắn nghĩ thông suốt rồi thì hắn không khỏi kinh ngạc nhìn lão đầu nhi. Hắn không thể không hoài nghi, trên đời này thật sự còn có việc li kỳ như vậy sao?

“Có phải rất khó tin hay không?” Đôi mắt lão đầu nhi tràn đầy ý cười, “Tiểu Đồng nàng……”

Nói đến đây, lão đầu nhi vốn định giải thích rõ ràng một chút nhưng Tư Không Diệp đột nhiên phất tay ngăn cản lão đầu nhi nhân tiếp tục giải thích. Nhìn sắc mặt của hắn, lão hiển nhiên là biết được hắn dường như mới quyết định một điều gì đó, “Sư phụ, người không cần nói với ta mấy cái này. Ngươi chỉ cần trả lời ta, Vệ Yên Nhiên khi thành thân với ta là linh hồn của Diệp Tiểu Đồng hay Vệ Yên Nhiên.”

Lão đầu nhi thấy thế, vừa lòng vuốt chòm râu, gật đầu đáp, “Là Diệp Tiểu Đồng.”

“Một khi đã như vậy, người ta muốn tới mang đi hôm nay cũng là Diệp Tiểu Đồng.” Tư Không Diệp khi nói lời này, ngữ khí dị thường kiên định, bất chấp chuyện mà sư phụ hắn nói thực khó có thể khiến người khác có thể tưởng tượng được. Nhưng, hắn biết sư phụ nhất định sẽ không lừa hắn. Như vậy, chỉ có thể nói, chuyện này là sự thật.

“Ngươi đã quyết định như vậy thì ngươi có thể yên tâm. Vi sư tối nay chờ đợi ở đây cũng không phải là muốn ngăn cản ngươi. Ta tới đây chỉ muốn nhấc nhở ngươi, thứ nhất, Diệp Tiểu Đồng không phải là Vệ Yên Nhiên thật sự. Thứ hai, chuyện ngươi gây ra tối nay, sư huynh ngươi ngày khác biết được cũng sẽ không từ bỏ ý định. Ngươi phải hảo hảo mà đi chuẩn bị tâm lí đi.” Lão đầu nhi nói lời này, thâm ý sâu xa. Hai đồ đệ hắn tuy rằng thông minh nhưng một khi phạm phải điều gì ngốc nghếch thì sẽ trở nên ngốc như đầu ngưu. Hắn nếu như không cảnh báo trước thì chỉ sợ sau này, người chịu khổ sẽ là Tiểu Đồng.

“Sư phụ, chẳng lẽ người đại sư huynh thực sự thích … lại chính là Diệp Tiểu Đồng?” Bất chấp trong lòng đã có một đáp án xác thực nhưng Tư Không Diệp vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng người Khương Vấn thích không phải là nàng.

“Nếu ta nói phải, ngươi sẽ đem Tiểu Đồng tặng cho hắn sao?” Lão đầu nhi nhướng mi hỏi.

“Sẽ không.” Tư Không Diệp nghe vậy, lập tức kiên quyết cự tuyệt, “Mặc kệ nàng là ai nhưng nàng đã là hoàng hậu của ta thì ta một ngày còn chưa phế nàng, nàng vẫn sẽ mãi mãi là hoàng hậu của ta. Ta sẽ không bao giờ dung thứ cho việc nàng ở cùng với người nam nhân khác?”

Tư Không Diệp ngay khi nói lời này thì ngay cả chính hắn cũng không thể khống chế được sự kích động của chính mình, bất chấp việc hắn vẫn chưa xác định được tình cảm của hắn đối với Tiểu Đồng là tình cảm gì nhưng hắn biết được, hắn không hy vọng nàng ở cùng với người nam nhân khác.

“Nếu là như vậy, ngươi hà tất phải hỏi nhiều như vậy làm gì? Vi sư chỉ hy vọng, tương lai có một ngày, ngươi bất hoà với Khương Vấn thì hãy nhớ đến tình đồng môn nhiều năm qua của cả hai.” Lão đầu nhi than nhỏ một hơi, từ xưa, hồng nhan họa thủy, chỉ hy vọng Tiểu Đồng sẽ không trở thành hoạ thuỷ cho nhân dân bách tính.

“Dạ, sư phụ, ta sẽ nhớ lời dặn của người. Hôm nay, ta đợi tới buối tối mới tới đây cũng là vì không muốn xung đột trực diện với Khương Vấn.” Tư Không Diệp gật đầu đáp ứng, hắn cũng không muốn bởi vì nữ nhân mà ảnh hưởng tới tình cảm huynh đệ.

“Vậy ngươi mang Tiểu Đồng đi đi. Ta đã điểm huyệt ngủ của nàng, trước sang mai, nàng sẽ không tỉnh lại. Cuối cùng, hãy nhớ lấy lời ngươi đã nói hôm nay.”

“Đa tạ sư phụ.” Tư Không Diệp hơi gật đầu, bước vài bước đi tới mép giường, ôm lấy Tiểu Đồng, đi đến bên cạnh cửa sổ, cuối cùng quay lại liếc nhìn lão đầu nhi một cái, hàm ý muốn cảm tạ. Sau đó hắn thả người, ly khai căn nhà mà Tiểu Đồng đã từng ở hơn ba tháng.

-oOo-

Hắn một đường ôm Tiểu Đồng đi tới cửa thành Phượng thành. Trương Duệ cùng Vương Tu đã ở đó chờ từ lâu, vừa thấy Tư Không Diệp xuất hiện, bọn họ vội vàng chạy đến tiếp đón.

“Sư huynh, thuận lợi chứ?” Trương Duệ biết rõ nhưng vẫn hỏi.

“Ừ.” Tư Không Diệp lãnh thanh đáp lời, “Mau lên xe ngựa, lập tức ra khỏi thành.” Sau đó hắn ôm Tiểu Đồng nhảy lên xe ngựa.

Trương Duệ cùng Vương Tu liếc nhau rồi cùng lên xe ngựa. Vương Tu đánh xe, Trương Duệ tiến vào trong xe.

Da Trương Duệ đã sớm nói với Trần đại nhân nên cửa thành lúc này đã mở rộng ra.

“Giá!” Vương Tu gặp mấy người đã chuẩn bị ổn thoả liền thúc dục ngựa, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa thành.

-oOo-

Tiểu Đồng trong giấc ngủ cũng không cảm thấy an ổn. Nàng cảm giác được dường như bốn phía xung quanh nàng đều đang rung chuyển, chẳng lẽ là…… động đất?

Từ này vừa xuất hiện trong đầu, nàng liền lập tức mở to mắt, kinh ngạc nhìn xung quanh.

Nàng hiện tại đang ở đâu? Nhìn tình cảnh này dường như nàng đang ở trong xe ngựa? Nàng nhớ rõ ràng chính mình đang ngủ trên giường mà. Chẳng lẻ nàng vẫn còn đang nằm mơ?

Tiểu Đồng vừa nghĩ như thế liền lập tức lấy tay phải nhéo tay trái một chú. Trong khoảng khắc, cảm giác đau truyền đến não bộ. Lúc này, nàng mới biết mình không nằm mơ.

“Tỉnh?”

Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên. Nàng trong khoảnh khắc từ ngạc nhiên chuyển sang kinh hách, quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, nhất thời, nàng trừng mắt, cứng lưỡi chỉ vào nam nhân với khuôn mặt bình phàm trước mắt, “Ngươi…… Ngươi là……”

” Ta là ai?” Thanh âm mặc dù không thay đổi nhưng ngữ khí trong lời nói rất dễ nhận ra, một tia cao hứng, một tia chờ đợi, một tia phấn khích, tất cả dung hoà cùng một chỗ.

“Ngươi là sắc lang hoàng đế!” Tiểu Đồng thốt lên. Hiện tại, nàng cảm thấy ảo não vạn phần. Vì sao nàng lại không nghĩ ra chứ? Khương Vấn một khi đã có thể dịch dung thì tên sắc lang hoàng đế này khẳng định cũng sẽ có thể. Chính mình cũng có thể che dấu thanh âm vốn có, vậy tên sắc lang hoàng đế này sao lại không thể.

Tiểu Đồng vừa nói ra liền nghe thấy tiếng cười khúc khích từ một góc xe ngựa truyền đến, “Ha ha, sắc lang hoàng đế. Sư huynh, thật không ngờ, huynh lại có một danh hào tao nhã đến như vậy.”

Không cần hoài nghi, người nói chuyện chính là Trương Duệ. Cùng lúc đó, Vương Tư ở bên ngoài đánh xe, sau khi nghe được động tĩnh bên trong liền không kìm được mà nhếch lên khóe miệng.

Duy chỉ có Tư Không Diệp, vốn đang mỏi mắt chờ mong thì chợt trở nên cứng đờ, không thể nói rõ là xấu hổ hay là tức giận. Không thể tưởng được, hình tượng hắn trong lòng Diệp Tiểu Đồng hoá ra lại là như vậy.

Mà Tiểu Đồng khi vừa nói ra câu đó thì mới phát hiện mình đã lỡ miệng, đem danh hiệu mà nàng thầm đặt cho hoàng đế nói ra.

Trong lúc nhất thời, nàng không biết trốn ở đâu cho phải nên chỉ đành khẽ hạ mi mắt xuống đế tránh nhìn khuôn mặt so với đáy nồi còn muốn đen hơn.

Trương Duệ thấy Tư Không Diệp không nói lời nào, mà không khí ở bên trong xe trở nên trầm trọng vạn phần. Hắn rất thức thời mà vội vàng nói: “Ách…… Sư huynh, các ngươi chậm rãi tán gẫu, ta ra ngoài cùng Vương Tu đánh xe.”

Nói xong, hắn liền xốc tấm màn xe lên, sau đó ra ngoài, ngồi cạnh Vương Tu.

Trong xe nhất thời một mảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng vó ngựa cùng tiếng quất roi vang lên liên miên không ngớt bên tai.

Trong không khí yên lặng này, Tiểu Đồng cuối cùng cũng từ trong kinh hách mà hồi thần lại. Lúc này, nàng mới phát hiện, mình đang cùng sắc lang hoàng đế ngồi trong xe ngựa. Tại sao? Chẳng lẽ nói, nha môn chiều hôm qua gọi tất cả các nữ nhân trong Phượng thành đến là bởi vì muốn tìm nàng?

Tiểu Đồng càng nghĩ, đáy lòng càng cảm thấy bất an. Không cần nhìn cũng biết, son phấn trên mặt nàng đã không còn, sắc lang hoàng đế này nhất định là đã phát hiện ra nàng. Nhưng, lúc trước nàng lộ ra sơ hở gì mà lại bị bắt được?

Tiểu Đồng lúc này cảm thấy đã là trăm chuyển ngàn hồi, trong đầu không ngừng tự nghĩ phương pháp ứng đối.

Mà Tư Không Diệp, nhìn dường như bình tĩnh dị thường. Trong khoảnh khắc, hắn đột nhiên một tay bắt lấy cằm dưới của nàng, ngữ khí âm hàn mà lạnh lẽo nói: “Sắc lang hoàng đế? Hừ? Đây là đánh giá trong lòng ngươi đối với ta? Vệ Yên Nhiên, ngươi diễn quả nhiên rất tốt! Ngay cả Khương Vấn cũng bị ngươi lừa.”

Tiểu Đồng không hiểu sao Tư Không Diệp lại đột nhiên như thế, nhất thời vẻ mặt nàng hoảng sợ nhìn hắn, hai tay dùng sức đẩy bàn tay của hắn dưới cằm nàng, “Ngươi trước tiên buông tay ra. Ta không……phải Vệ Yên Nhiên, ta cũng……không lừa Khương Vấn.”

“Ngươi không lừa Khương Vấn?” Tư Không Diệp càng nghe càng tức giận, bàn tay càng thêm siết chặt cằm nàng, vẻ mặt đầy hận ý nhìn Tiểu Đồng, “Ngươi dám lừa ta? Như thế nào? Ngươi thích hắn? Cho nên mới muốn cùng hắn bỏ trốn?”

Liến tiếp hỏi ra nhiều vấn đề, Tư Không Diệp hiển nhiên là đã nổi giận, thanh âm lạnh như băng.

“Ngươi…… Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta…… Khi nào thì……thích Khương Vấn? Ngươi tuyệt đối là vu hãm.” Tiểu Đồng cố gắng chống giọng, gian nan nói.

Tư Không Diệp nghe vậy, lúc này mới buông lỏng tay ra, trong lòng cũng không khỏi tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoàn hảo, nàng đối với Khương Vấn không phải là tình yêu nam nữ.

Tiểu Đồng vừa được tự do, lập tức mở mồm hô hấp không ngừng, bộ dáng trông rất là chật vật.

Tư Không Diệp thấy thế, cảm thấy có chút không đành lòng, một tay kéo Tiểu Đồng vào trong lồng ngực, bàn tay ôn nhu giúp nàng thuận khí.

Nhưng, Tiểu Đồng cũng bị động tác này của hắn làm cho hoảng sợ, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì?”

Tư Không Diệp nghe vậy, vốn không định làm cái gì nàng cả nhưng vì câu nói của nàng mà đột nhiên trở nên hưng vị, khoé miệng lãnh ngạnh nở một nụ cười tà, “Ngươi nghĩ ta muốn làm gì? Ngươi là hoàng hậu, ta là hoàng đế, cho dù là ta đối với ngươi làm cái gì cũng đều thuận lí thành chương, phải không?”

“Ta không phải hoàng hậu của ngươi!” Tiểu Đồng vừa nghe, không hề nghĩ ngợi, lập tức phản bác.

“Đáng tiếc, ngươi nói không tính, ngôi vị hoàng hậu này, ngươi muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn!” Ngữ khí Tư Không Diệp hoàn toàn không cho phép cự tuyệt.

“Ta không…… đừng đừng…đừng…” Tiểu Đồng vừa muốn phản bác liền bị Tư Không Diệp đè ép lên môi.

Trong khoảnh khắc nàng đang nói chuyện, hắn lấy thế sét đánh không kịp che tai, nhanh chóng bao phủ lấy đôi môi anh đào kia, đầu lưỡi nhanh chóng tham nhập vào trong miệng của nàng, hút lấy hết tất cả hương thơm trong miệng nàng.

Tiểu Đồng không ngờ nàng lại đột nhiên bị tập kích, cả người sững sờ tại chỗ. Đợi đến lúc phục hồi tinh thần, nàng liền vội vàng cắn Tư Không Diệp một ngụm.

Tư Không Diệp bị cắn đau liền buông ra, đầu lưỡi khẽ vươn ra liếm lấy màu tươi đang tràn ngoài môi, ánh lửa trong mắt càng tăng lên.

“Diệp Tiểu Đồng, ngươi cư nhiên dám cắn ta!” Tư Không Diệp quát lớn, lúc này, hắn đã bất chấp việc ngoài xe ngựa còn có hai người đang ngồi nghe lén mà chỉ lo phát tiết lửa giận trong lòng.

Hai người ngoài xe ngựa khi nghe đến tiếng rống giận trong xe thì rất là ăn ý mà liếc nhau một cái, ánh mắt đầy ái muội.

Còn Tiểu Đồng khi nghe xong liền kinh hãi mà trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đầy chờ mong tựa như thấy được ánh rạng đông, “Ngươi…… Ngươi biết ta không phải Vệ Yên Nhiên, đúng không?”

Tư Không Diệp lúc này mới phản ứng lại, phát hiện chính mình đã lỡ miệng. Vì thế, hắn lập tức sửa lời nói: “Khụ khụ…… Ngươi ở Phượng thành không phải dùng cái tên Diệp Tiểu Đồng này hay sao?”

Hắn đương nhiên không thể thừa nhận chính mình biết, bởi vì, nàng nếu là Vệ Yên Nhiên thì nàng sẽ là hoàng hậu của hắn. Còn nếu nàng là Diệp Tiểu Đồng, vậy tất nhiên là không phải. Đạo lý dễ hiểu như vậy, hắn sao lại không biết chứ. Ít nhất, sau khi hồi cung, nàng chỉ có thể là Vệ Yên Nhiên.

Tiểu Đồng nghe vậy, hai tròng mắt tràn ngập vui sướng nhất thời trở nên buồn bã, quả nhiên, hắn không biết.

“Hoàng thượng, ta thực sự không phải Vệ Yên Nhiên.” Tiểu đồng rất là bất đắc dĩ, cũng do dự nên hya không nên nói cho hắn nghe sự thật? Nếu nói cho hắn sự thật, có lẽ hắn sẽ thả chính mình đi. Nhưng, cũng có thể, hắn sẽ cho rằng nàng hồ ngôn loạn ngữ. Dù sao, Vệ Yên Nhiên cũng từng là ngốc tử, tiền án vẫn còn đó, trước kia bị ngốc rồi khỏi nhưng sau đó vẫn có thể ngốc nữa.

“Ngươi phải. Ta nói ngươi phải là ngươi phải.” Tư Không Diệp thật sự không dây dưa vấn đề này thêm nữa.

Tiểu Đồng vừa nghe, nhất thời cả người trở nên ủ rũ. Như vậy bảo nàng phải làm sao đây?

“Được rồi, cho dù ta phải thì ngươi có thể đừng bắt ta trở về làm hoàng hậu hay không?” Khẩu khí của Tiểu Đồng lúc này trở nên thật là bất đắc dĩ. Ai có thể đến nói cho nàng, nàng rốt cuộc nên làm gì hay không?

“Ngươi không muốn làm hoàng hậu?” Tư Không Diệp tò mò hỏi. Hắn nhớ rõ, khi nàng giả trang ngốc tử thì nàng rất muốn làm hoàng hậu, vậy mà, nàng hiện tại lại chán ghét ngôi vị hoàng hậu đó, dường như còn sợ trốn tránh không dịp.

Tiểu Đồng vừa nghe, chợt như có hy vọng, liên tục gật đầu, hai tròng mắt tràn ngập chờ mong nhìn hắn, “phải a, một chút cũng không muốn. Cho nên, Hoàng thượng, ngài hãy thương xót mà thả ta ra.”

Cứng không được thì dùng mềm, mặc kệ thế nào, chỉ cần có một tia hy vọng, nàng đều muốn tranh thủ.

“Không được!” Tư Không Diệp quả quyết cự tuyệt, lãnh thanh nói, “Ta cần ngươi ngươi làm hoàng hậu của ta.”

“Vì sao?” Tiểu Đồng vẻ mặt buồn rầu, vì sao hắn nhất định phải bắt người chán ghét cái ngôi vị hoàng hậu nhận lấy ngôi vị đó.

“Không có vì gì cả, ta nói, ta cần ngươi làm hoàng hậu của ta, mà ngươi cũng đã là hoàng hậu của ta rồi. Chỉ đơn giản vậy thôi.” Tư Không Diệp vẫn không giải thích, ngay cả chính hắn cũng không thể lí giải rõ ràng vấn đề này chứ đừng nói đến việc giải thích rõ ràng cho người khác.

“Ngươi chỉ muốn một hoàng hậu?” Tiểu đồng cố gắng thoả thuận, “Vậy thì tìm ai không phải cũng giống nhau sao? Ngươi ở trong hoàng cung có nhiều phi tử như vậy, ngươi tùy tiện lấy người nào làm hoàng hậu cũng được mà, cần gì phải đến ta làm.”

Tư Không Diệp khẽ liếc nhìn nàng một cái rồi kiên trì nói, “Ta đã có hoàng hậu, cần gì phải phí công đi tìm người khác?”

“Nhưng… nhưng là……” Tiểu Đồng còn muốn tiếp tục biện luận liền bị Tư Không Diệp phất tay đánh gảy, “Yên Nhiên, ngươi không cần nói nữa. Chủ ý ta đã định. Ngôi vị hoàng hậu này không dành cho ai khác ngoài ngươi. Ngươi đừng quên, Hoàn nhi kia còn ở trong cung, ngươi muốn biết ta đối xử với nàng thế nào thì hãy ngoan ngoãn theo ta trở về.”

Khi nói câu cuối cùng này, Tư Không Diệp thừa nhận chính mình thật ti bỉ, nhưng nếu không nói như vậy, chỉ sợ là nữ nhân này tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chịu sự chi phối của hắn.

Mấy ngày nay tìm nàng, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại ngốc tử trước kia mà hắn biết. Tuy khi đó nàng vẫn là một “ngốc tử” nhưng hắn vẫn có thể từ hành động của nàng mà nhận ra được một chút thái độ làm người của nàng củng như người mà nàng lưu tâm.

Hiển nhiên, nàng đối với cung nữ Hoàn nhi kia rất tình thâm ý trọng. Mà từ ngày nàng ngăn cản hắn xử trí cái cung nữ kia, hắn đã biết, nàng là người có tấm lòng thiện lương. Hết thảy, hết thảy những sự kiện trước kia tụ hội lại trong đầu Tư Không Diệp khiến hắn phát hiện ra nhược điểm trí mạng của Tiểu Đồng.

Quả nhiên, Tiểu Đồng vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức khẩn trương hỏi: “Hoàn nhi? Ngươi làm gì Hoàn nhi rồi?”

Tư Không Diệp đưa một tay ra, không để ý nói: “Yên tâm! Nàng ta hiện tại rất an toàn mhưng nếu ngươi không chịu hồi cung theo ta thì rất khó nói.”

“Ngươi…… Ngươi ti bỉ vô sỉ!” Tiểu Đồng đã đến cực hạn, nàng tung một quyền, đánh về phía Tư Không Diệp liền bị Tư Không Diệp bắt lấy cổ tay của mình, “Vệ Yên Nhiên, kiên nhẫn của trẫm có hạn, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, trẫm không thể cam đoan sẽ làm gì với ngươi!”

“A,” Tiểu Đồng cười lạnh một tiếng, “Ngay cả từ trẫm cũng dùng tới. Sao nào? Ngươi hiện tại muốn khoe ra uy nghi của hoàng đế sao? Vệ Yên Nhiên vốn là là nữ nhi của tội thần, ngươi vì sao không phế nàng đi?”

“Phế hay không phế là chuyện của trẫm. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, sau khi hồi cung, ngươi hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ của Vị quốc ta!” Hiển nhiên, Tư Không Diệp đã dùng hết kiên nhẫn của mình, giờ phút này, mỗi câu hắn nói ra đều bá đạo mà không cho phép cự tuyệt.

Tiểu Đồng đột nhiên hiểu được, người trước mắt này là hoàng đế, là chúa tể của Vị quốc, là người nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay! Hắn hoàn toàn không cho phép sự phản kháng của nàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.