[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 94 : Chương 94




Khai nguyên năm thứ hai, ngày 27 tháng 3, thời tiết trong lành không có một gợn mây, ngày xuân ấm áp, chim hót, hoa rơi đầy trời, trong ba tháng mùa xuân, Phượng thành rực rỡ, tươi đẹp vô cùng.

Khương Vấn vừa định đẩy cửa mà vào thì trong phòng vừa đúng lúc có người mở cửa bước ra. Hai người đi vượt qua nhau. Khương Vấn quay đầu nhìn một chút, cuối cùng, trong lòng mang theo nghi hoặc mà bước vào phòng.

Khương Vấn vừa mới tiến vào tiền viện liền gặp Tiểu Đồng cước bộ không nhanh không chậm từ hậu viện xuyên qua tiền thính đi tới.

Nếu hắn không nhầm thì người vừa bước ra đó là nha dịch của quan phủ Phượng thành. Khương Vấn tự hỏi, không biết hắn ta tới đây gây chuyện gì nữa?

“Đúng vậy.” Tiểu đồng mỉm cười đáp, “Người kia là người của quan phủ tiến đến thông tri, nói là có một số việc cần những người dân mới đăng ký hộ khẩu năm ngoái đến nha phủ một chuyến.”

“A? Hắn có nói rõ là chuyện gì không?” Khương Vấn vừa nghe phải đi tới quan phủ, trong lòng chẳng biết vì sao lại dâng lên một cỗ dự cảm không tốt. Loại cảm giác này chỉ là trực giác nhưng không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy rất bất an.

“Không có, chỉ nói là đi thì mới biết.” Tiểu Đồng lơ đễnh nói, nàng cũng không rõ ràng lắm chế độ thống kê nhân khẩu thời cổ đại nên chỉ nghĩ là hẳn có chuyện gì người ta mới thông tri cho nàng.

“Ngươi có muốn ta đi cùng ngươi hay không?” Khương Vấn vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, “Ta hoài nghi là hắn phái người tìm đến ngươi.”

“Không cần, ta cũng chẳng phải là tiểu hài tử. Huống hồ chi, nếu thật sự là hắn phái người đến, ta cũng không sợ, ngươi không phải đã nói thuật hóa trang của ta so với của thuật dịch dung của ngươi cao hơn vài phần hay sao? Yên tâm đi, cho dù là bản thân hắn đến, hắn cũng chưa chắc có thể nhận ra ta. Hơn nữa, chuyện này cũng không hẳn là nhắm vào ta.” Tiểu đồng ngữ khí nói chuyện thập phần thoải mái, hiển nhiên là nàng không đặt chuyện này ở trong lòng.

“Nói vậy cũng phải.” Khương Vấn thoáng suy tư rồi sau xác nhận lại một lần nữa, “Ngươi thật sự không cần ta đi theo sao?”

“Không cần, ngươi có việc gì cần làm thì cứ làm đi, ta lát nữa sẽ trở lại.” Tiểu Đồng vừa nói vừa đẩy Khương Vấn ra đại sảnh sau đó nàng lập tức xoay người, bước ra cửa.

-oOo-

Nha môn Phượng thành.

Tiểu Đồng được mang đến trong một căn phòng rộng lớn. Nàng vừa bước vào liền nhìn thấy có khoảng mười mấy người đã có mặt ở đó. Nếu nhìn kỹ thì mới thấy, tất cả đều là nữ tử, hoặc đứng hoặc ngồi, có một vài người dường như đã không còn kiên nhẫn được nữa.

“Ai nha, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà đăng ký nhân khẩu lần trước đã đăng ký nữ tử rồi, thế mà bây giờ cũng lại gọi nữ tử tới nữa, thật không hiểu quan phủ lần này lại có chủ ý gì nữa.”

Người vừa nói chuyện là một nữ tử mặc một thân cẩm bào màu xanh biếc. Nhìn cách ăn mặc, trâm cài trên đầu, ngọc bội dắt nay lưng liền biết được gia cảnh nữ tử này hẳn rất tốt.

Trong phòng vốn rất im lặng nhưng một câu của nữ tử này vừa nói ra liền khiến cho những người đang chờ đợi đến sốt ruột lo lắng trong phòng phải bật người, mở miệng nói. Câu nói tựa như một viên đá được ném xuống mặt nước phẳng lẳng liền kích khởi từng làn sóng lan rộng ra xung quanh.

“Cũng không chỉ có thế. Thật không hiểu quan phủ muốn làm gì mà bắt chúng ta đợi ở đây cả nửa ngày rồi, cả một thời gian dài mà cũng chỉ có ngồi ở đây, ngay cả một chén trà cũng không có.”

“Đúng đó, đứa con của ta ở nhà đang còn chờ ta về cho nó bú sữa nữa kìa.”

“Nếu cứ tiếp tục chờ như vậy thì chỉ sợ trời cũng sẽ tối mà ta còn phải về nấu cơm nữa.”

Trong nhất thời, cả căn phòng liền trở nên náo nhiệt.

Trong lúc đó, Tiểu Đồng ở một bên nghe các nàng nói chuyện, trong lòng cũng bắt đầu trở nên bất an. Đến bây giờ nàng mới biết được, nguyên lai thống kê nhân khẩu năm ngoái vẫn chưa thống kê nam tử. Nói như thế, Khương Vấn rất có thể đã đoán đúng rồi. Là hắn, chẳng lẽ thật sự là người của hắn phái tới tìm nàng sao?

Tiểu Đồng càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng bất an nhưng trên mặt nàng vẫn biểu hiện rất trấn tĩnh.

Sẽ không, dù thật sự là người hắn phái tới cũng không nhất định sẽ nhận ra nàng. Mặc kệ nói như thế nào thì nàng vẫn rất tự tin vào tài hoá trang của mình.

-oOo-

Lúc này,trong một sương phòng ở phía sau hậu viện của nha môn, thành chủ Phượng thành, Trần đại nhân, đang cung kính bước vào, ngôn ngữ cung cẩn nói: “Trương đại nhân, mọi người đã tề tụ đông đủ.”

Trương Duệ lúc này đứng trước ở phía trước cửa sổ trong sương phòng, sau khi nghe tiếng, hắn chậm rãi xoay người lại, liếc nhìn về phía khuôn mặt bình phàm bên cạnh, rồi nói: “Trần đại nhân, thỉnh dẫn đường.”

“Dạ, Trương đại nhân, mời theo ta.” Trần đại nhân vừa dứt lời liền xoay người, cẩn cẩn dực dực bước về phía trước.

-oOo-

Một hàng ba người đi vào sương phòng mà chúng nữ tử đang tụ tập. Bọn họ còn chưa bước vào thì đã nghe tiếng ồn áo náo nhiệt không ngừng từ bên trong truyền ra.

Trần đại nhân bước vào đầu tiên, hét lớn một tiếng, “Không nói nữa, im lặng!”

Âm thanh vang vọng, dị thường uy nghiêm. Mọi người trong phòng vừa nghe xong liền trở nên yên tĩnh. Dù sao, dân không cùng quan đấu là lẽ thường tình, mặc cho các nàng có than thở thế nào đi chăng nữa thì trước mặt Trần đại nhân cũng phải thu liễm lại.

“Các ngươi chia làm hai hàng.” Trần đại nhân ra lệnh.

Chúng nữ tử ở đây, kể cả Tiểu Đồng vừa nghe xong liền xếp thành hai hàng.

Lúc này, Trương Duệ mới cùng với tùy tùng bước vào.

Hai người vừa bước vào trong phòng, Trần đại nhân liền đứng sang một bên, Trương Duệ ngồi trên ghế, cầm lấy chén trà mà Trần đại nhân dâng lên, tinh tế nhâm nhi thưởng thức.

Vị tuỳ tùng còn lại thì đi đến trước mặt chúng nữ tử, mở danh sách trong tay ra, nói: “Ta gọi đến tên ai liền bước sang bên phải, đứng theo trình tự tên đã đọc.”

Tiểu Đồng đứng giữa những người này, vừa nghe xong thanh âm nói chuyện, cuối cùng cũng cảm thấy thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoàn hảo, từ thanh âm nghe được, nàng đoán hẳn không phải là người nọ. Thanh âm người nọ trầm thấp mà lại có chút từ tính, thanh âm này đồng dạng cũng là trầm thấp nhưng lại hùng hậu. Là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Trương Phỉ Phỉ, Vương Giai Hân, Lộ Tiểu Nhị……”

Tên vừa vang lên, nữ tử cũng theo đó xếp thành hai hàng.

Sau đó, người nọ liền bước tới trước mặt chúng nữ tử, hỏi một cách kỹ lưỡng, rõ ràng. “Ngươi tên là Trương Phỉ Phỉ? Nhà ở đâu? Đến Phượng thành khi nào? Trong nhà còn có ai?” Vân vân, nói chúng là toàn hỏi những vấn đề như vậy, người này cũng thực dị thường kiên nhẫn, không sợ phiền hà, hỏi kỹ lưỡng từng vấn đề một.

Khi hắn đi tới trước mặt Tiểu Đồng thì hắn liền cảm thấy một cỗ hơi thở quen thuộc phả tới. Cái này chính là một loại trực giác, không quan hệ gì tới phán đoán.

Mà Tiểu Đồng cũng cảm thấy như thế. Trước mặt một người có gương mặt bình phàm như vậy, chẳng biết vì sao, hắn lại khiến cho nàng có cảm giác như đã từng quen biết.

“Diệp Tiểu Đồng?” Người nọ nhìn danh sách tên, nhướng mi hỏi.

“Dạ.” Thanh âm Tiểu Đồng trầm tĩnh như nước, khi thốt ra nàng đã có chút sửa lại. Vốn, thanh âm của Vệ Yên Nhiên rất thanh thúy, dễ nghe nhưng sau khi được nàng sửa lại. giọng nói lại có chút chói tai, khiến người khác cảm thấy chán ghét.

“Nhà ở đâu?”

“Khu Nam thành, phố Phượng Nguyên.”

“Đến Phượng thành khi nào?”

“Ba tháng trước.”

“Trong nhà còn có ai?”

“Một sư phụ cùng một sư huynh.”

Tiểu Đồng mặt không đổi sắc, tâm không đập loạn mà trả lời vấn đề. Người nọ sau khi hỏi xong liền từ từ bước sang bên cạnh.

Tiểu Đồng càng cảm thấy lo lắng không yên nhưng trên mặt vẫn tỏ ra trấn định như thường. Chỉ có trong lòng bàn tay nàng là mơ hồ chảy mồ hôi cùng tiếng tim đập đang ngày một nhanh là chứng tỏ, giờ phút này nàng đang rất khẩn trương.

Tiểu Đồng biết rất rõ, giờ phút này càng không được lộ ra chút sơ hở nào. Tuy nàng không biết người trước mặt vì sao lại làm vậy, không biết có phải để tìm nàng hay không nhưng tốt nhất là nàng vẫn nên cẩn thận một chút.

Nghĩ như thế, nàng liền cảm thấy dũng cảm mà ngẩng đầu lên. Một đôi mắt trong suốt, to, đen nhánh đập vào một đôi mắt thâm thuý như hải dương, ngay trong khoảnh khắc đó, một cảm giác quen thuộc đến không hiểu nổi đánh úp lại. Hai người đều cảm thấy dường như đã từng quen biết ở đâu đó nhưng hiển nhiên, sự thật trước mặt khiến hai người nhanh chóng hồi thần lại.

Người nọ sau khi hồi thần liền di chuyển cước bộ, bước sang người bên cạnh.

Thẳng đến khi toàn bộ mười bảy người đều được hỏi xong, hắn mới bước đến bên cạnh Trương Duệ, thấp giọng nói vài câu.

Sau đó, Trần đại nhân liền lớn tiếng nói: “Chư vị chờ một chút, trong chốc lát có thể ly khai.”

-oOo-

Trong khi hắn đang nói chuyện, Trương Duệ liền mang theo người nọ rời khỏi nơi này, đi tới gian phòng lúc trước mà bọn họ đã ở.

Chỉ nghe kia người tùy tùng kia vỗ tay một cái liền có một hắc y nhân từ trên nóc nhà nhảy xuống, đi tới trước mặt hai người bọn họ.

“Vương Tu, dựa theo tính toán lúc trước, phái người giám thị mười mấy người này một ngày một đêm.” Người nói chuyện nhìn qua tuy không chớp mắt nhưng ngữ khí rõ ràng để lộ ra khí phách không để cho người khác cự tuyệt.

“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay.” Vương Tu nghe lệnh, lắc mình một cái liền nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

Lúc này, Trần đại nhân từ ngoài ngoại gian một đường chạy vào, thở hổn hển hỏi: “Thế nào, Trương đại nhân, có người mà người nọ muốn tìm không?”

“Không có, Trần đại nhân, phiền ngài, có thể cho các nàng trở về.” Trương Duệ cũng lễ phép đáp lời.

Trần đại nhân nghe vậy, khẩn trương trên mặt liền lập tức biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó là thoải mái không gì sánh được.

-oOo-

Khi Tiểu Đồng biết được có thể rời khỏi, không thể không nói, tảng đá lớn trong lòng nàng cuối cùng cũng được thả xuống.

Cả căn phòng như được nghe thấy đại xá, mọi người liền cảm thấy thoải mái hơn không ít. Mà những người trong phòng, có người thì vui vẻ, có người lại mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì cả), không rõ nha môn hôm nay rốt cuộc gọi chính mình đến là vì chuyện gì. Nhưng, mặc kệ nói như thế nào thì nói, bọn họ có thể trở về là tốt rồi.

Vì thế, không khí trầm trọng lúc trước nhất thời hoá thành hư không, mỗi người đều vui vẻ ra mặt trở về nhà.

-oOo-

Tiểu Đồng một đường trở về khu thành Nam.

Nàng vừa bước tới trước nhà liền thấy Khương Vấn đang ngồi ở đầu tường. Hắn thấy nàng trở về liền lập tức nhảy từ trên tường xuống, thi triển khinh công mấy bước liền tới trước mặt Tiểu Đồng.

“Tiểu Đồng, thế nào? Không có việc gì chứ?” Khương Vấn vẻ mặt khẩn trương vội vàng, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì.” Tiểu Đồng lắc đầu rồi sau đó nói, “Bọn họ chỉ hỏi mấy vấn đề, sau đó thả chúng ta trở về.”

“A? Chỉ đơn giản như thế thôi sao?” Khương Vấn nghi hoặc, “Tập hợp tất cả mọi người lại chỉ để hỏi mấy vấn đề đó?”

“Phải a.” Tiểu Đồng nhìn thấy Khương Vấn nhíu mày, nàng liền nhón chân, vuốt đi nếp nhăn giữa trán, cười trấn an, “Chỉ là một chút việc nhỏ, ngươi không cần lo lắng.”

Tiểu Đồng vừa động, hiển nhiên, liền khiến cho tâm tình Khương Vấn đại hảo, “Được rồi, không lo lắng nữa, chúng ta về nhà. Nga, đúng rồi, sư phụ vừa rồi đã trở lại.”

“A? Nhanh như vậy à?” Tiểu Đồng ngạc nhiên. Mấy ngày gần đây, sư phụ chỉ cần là đi Tạ phủ, cơ hồ là ngay cả buổi tối cũng không về, vậy mà không biết hôm nay vì sao lại về sớm đến như vậy?

“Phải a, sư phụ hôm nay chẳng biết vì sao lại về sớm như vậy. Hơn nữa, có vẻ kỳ quái chính là người vừa rồi tiến vào phòng bếp, nói là muốn làm cơm cho mọi người ăn.” Khương Vấn vừa nói vừa dắt tay Tiểu Đồng bước đi.

“Ha ha, như vậy thật sự là tốt quá. Ngươi hôm nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, từ sao khi người đến, sư phụ chẳng bao giờ chịu xuống phòng bếp nữa.” Tiểu Đồng tuy cảm giác không được tự nhiên nhưng vẫn không có rụt tay lại, nàng cứ để để mặc cho hắn nắm tay nàng mà dắt đi.

“A? Tiểu Đồng, lời ngươi nói sao ta cảm giác dường như có chút nhẹ nhõm. Có một tuyệt thế nam nhân như vậy ở trước mặt ngươi thì ngươi còn phải lo lắng gì nữa?” Khương Vấn nhướng mi, cảm thấy tâm tình dường như càng trở nên tốt hơn.

” Tuyệt thế nam nhân? Sư huynh, ngươi không phát sốt đấy chứ! Tuyệt thế nam nhân trong lời ngươi nói ở đâu vậy? Ta làm sao lại không thấy vậy? A? Ở đâu, ở đâu? Ta chỉ nhìn thấy một con hoa hồ điệp trước mặt thôi (con bướm sặc sỡ.. nói chung là chế giễu KV ca ca).” Tiểu Đồng vừa dứt lời vừa giả bộ không biết gì, nhìn ngó xung quanh, bộ dáng thật là buồn cười.

“Được a, ngươi, Tiểu Đồng, dám nói ta là hoa hồ điệp.” Khương Vấn nói xong, làm bộ như chuẩn bị tiến lên.

Tiểu Đồng thấy thế, vội vàng thoát khỏi tay của hắn, một đường chạy ra phía cửa.

Trong khoảnh khắc hai người buông tay, Khương Vấn nhìn vào lòng bàn tay trống trơn, nhất thời trong lòng nổi lên hoảng hốt, sợ hãi. Hắn đột nhiên nghĩ, vì sao Tiểu Đồng ở ngay trước mắt mà hắn cảm giác như xa tận chân trời?

“Khương Vấn, ngươi còn đứng đực ra đó làm gì? Không mau đi đi?” Vừa đi qua cửa, Tiểu Đống quay lại, lộ ra cái đầu ngay ngoài cửa, quay về phía Khương Vấn hỏi lớn.

“A, ta đến đây.” Khương Vấn thu liễm tâm trạng của mình, tự nói là mình suy nghĩ quá nhiều rồi, sau đó, hắn vội vàng bước nhanh về phía cửa.

-oOo-

Tuy trời đã vào xuân nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh. Tiểu Đồng vừa rửa mặc sạch sẽ xong, định lên giường nằm thì thình lình, nàng nghe thấy trên mái hiên truyền đến một vài tiếng động nhưng cũng chỉ trong chốc lát liền không động tĩnh gì nữa. Nàng chỉ nghĩ là tiếng động đó hẳn do con mèo làm ra nên cũng không để trong lòng

-oOo-.

Cùng lúc đó, Khương Vấn nằm ở gian phòng bên cạnh cũng nghe thấy động tĩnh liền vội vàng bước ra ngoài phòng. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một mảnh tĩnh lặng, vẫn không có gì dị thường. Vì vậy, hắn cảm thấy chính mình quá đa tâm rồi. Hắn lắc lắc đầu rồi sau đó trở về phòng nằm xuống ngủ.

-oOo-

Hôm sau, trong một cái sân ở Phượng thành, Trương Duệ cùng vị tuỳ tùng hôm qua tĩnh lặng ngồi ở trong phòng. Không lâu sau, một nam tử mặc một thân thường phục, vận khinh công đi vào trong phòng.

“Thuộc hạ khấu kiến hoàng thượng.” Vương Tu vừa tiến đến liền lập tức khom người hành lễ.

Tư Không Diệp vung tay lên, ý bảo miễn lễ. “Sao rồi? Có dị trạng gì không?”

Giờ phút này, thanh âm hắn bình tĩnh vô ba. Tìm nhiều thành trì như vậy, hắn đã sớm chẳng còn suy tính thiệt hơn, cũng không ôm hy vọng gì quá lớn. Tất cả chỉ vì, hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

“Khải bẩm hoàng thượng, những người khác đều bình thường, duy chỉ có Diệp Tiểu Đồng kia……” Vương Tu nói đến đây liền không tiếp tục nói nữa.

“Diệp Tiểu Đồng thế nào?” Tư Không Diệp vừa nghe đến cái tên Diệp Tiểu Đồng, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt bình phàm màu đen nhưng lại có một ánh mắt linh động, trong suốt khiến hắn không khỏi cảm thấy quen thuộc.

” Hoàng thượng, Diệp Tiểu Đồng kia ban đêm đã tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt có chín phần tương tự so với bức tranh mà người ban cho thần.” Bởi vì không thể khẳng định Diệp Tiểu Đồng có phải là hoàng hậu hay không, cho nên, Vương Tu vì để lưu đường sống cho mình mà chỉ nói có chín phần tương tự.

“Chín phần tương tự.” Tư Không Diệp thấp giọng lặp lại.

Trương Duệ ở một bên thấy thế liền bước lên phía trước nói xen vào, “Sư huynh, chẳng lẽ Diệp Tiểu Đồng kia thật sự là hoàng hậu?”

“Tám chín phần mười.” Tư Không Diệp ngữ khí cũng không thể hiện hỉ giận nhưng trong lời nói lại có chút hỗn loạn.

“Còn gì nữa không?” Hắn thu hồi suy nghĩ của chính mình, tiếp tục hỏi.

“Còn nữa, nàng quả thật là ở chung với sư phụ và sư huynh. Hoàng y vệ phụ trách giám thị nàng hồi báo, sư huynh của nàng có bộ dạng dị thường yêu mị, võ công cũng phi thường cao, người của chúng ta suýt nữa bị hắn phát hiện. Hơn nữa…..sư huynh của nàng tên là Khương Vấn.” Một câu cuối cùng của Vương Tu nói trong sự thấp thỏm, lo âu, “Chẳng qua, Khương Vấn cùng Khương thừa tướng lại không giống nhau.”

Vốn, câu cuối cùng của Vương Tu vì trấn an Tư Không Diệp mà nói. Hắn đã từng gặp Khương thừa tướng, bộ dạng của Khương Vấn này thực sự là hoàn toàn bất đồng với Khương thừa tướng. Vì vậy, hắn mới nói như thế.

Nhưng, hắn nào biết, nghe xong câu cuối cùng này, thần sắc Tư Không Diệp lại càng thêm giận dữ. Mặc dù đã dịch dung nhưng khí thế vẫn không ngừng tản ra xung quanh người hắn khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Vương Tu đứng tại chỗ, chậm rãi đợi Tư Không Diệp phân phó nhưng, hắn đợi cả nửa ngày cũng không thấy Tư Không Diệp nói lời nào.

Trương Duệ thấy thế liền phất tay về phía hắn, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Vương Tu nhìn Tư Không Diệp, thấy hắn không nói gì đành khom người thối lui.

“Sư huynh, huynh thấy Diệp Tiểu Đồng này có phải là hoàng hậu nương nương không?” Trương Duệ tuy biết tình huống không ổn nhưng vẫn lớn gan, tiến lên hỏi.

“Là nàng, khẳng định là nàng.” Ngữ khí Tư Không Diệp giờ phút này rõ ràng lộ ra một loại tình cảm kích động, “Không thể tưởng được, nữ nhân trong lời Khương Vấn nói lại là nàng.”

Trương Duệ vừa nghe xong, trong lòng nhất thời không hiểu được Tư Không Diệp đang nói cái gì, vẻ mặt mang theo một dấu chấm hỏi lớn nhìn Tư Không Diệp.

Tư Không Diệp liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt vẫn khó coi như trước lên tiếng nhắc nhở: “Khương Vấn từng nói, hắn muốn đi tìm tẩu tử của chúng ta, ngươi có nhớ không?”

Trương Duệ kinh ngạc nghe hắn nhắc lại, nhất thời hai mắt mở to, trừng lớn, không dám tin nhìn Tư Không Diệp, “Không thể nào!”

“Bằng không ngươi nghĩ xem, tình huống hiện tại giải thích thế nào?” Ngữ khí Tư Không Diệp trở nên âm trầm, biểu hiện sự giận dữ.

“Nói không chừng……Diệp Tiểu Đồng kia chỉ có bộ dạng tương tự như Vệ Yên Nhiên kia thôi? Đúng, nhất định là diện mạo tương tự mà thôi.” Trương Duệ nói nhưng chính hắn cũng cảm thấy câu trả lời của chính mình chẳng có chút thuyết phục nào.

“A, tương tự?” Tư Không Diệp cười lạnh một tiếng, “Nếu như là tương tự, vậy vì sao nàng ta lại muốn che giấu?”

“Cái này……” Tư Không Diệp vừa hỏi, Trương Duệ nhất thời không nói được lời nào. Sư huynh nói đúng, nếu nàng không phải là Vệ Yên Nhiên, vậy vì sao nàng lại muốn che dấu?

“Sư huynh, huynh định làm gì bây giờ?” Trương Duệ run rẩy hỏi. Hai bên đều là sư huynh, hắn thật sự không hy vọng hai người xảy ra xung đột gì trong lúc này.

“Làm gì?” Tư Không Diệp lặp lại trong miệng, lặp lại nhưng lại tựa như đang hỏi chính mình, “Hoàng hậu của trẫm tất nhiên là không thể lưu lạc bên ngoài rồi!”

Trương Duệ vừa nghe xong, trong lòng liền suy sụp, ngay cả từ ‘trẫm’ cũng lấy ra để xưng hô, xem ra, sư huynh lần này thật sự giận rồi.

“Ngươi lui xuống trước đi, đợi ta ngẫm lại đã.” Tư Không Diệp tuy là tức giận nhưng cũng không quá xúc động, hắn quả thật cần phải hảo hảo ngẫm lại xem rốt cuộc nên làm như thế nào……

-oOo-

Tối ngày hôm đó, Tư Không Diệp một thân y phục dạ hành, dưới chân vận khởi khinh công, võ công cao cường, nhún người mấy cái liền tới chỗ ở của Tiểu Đồng.

Sau khi xác định Tiểu Đồng cùng Khương Vấn đã ngủ, hắn liền lập tức nhảy vào cửa sổ, động tác lưu loát, nhẹ nhàng vạn phần, không có phát ra nửa điểm tiếng vang.

Tuy nhiên, khi hắn tvừa tiến vào phòng, hai mắt liền mở lớn, kinh ngạc nhìn người ở trong phòng. Chỉ tróng chốc lát, hắn liền phục hồi tinh thần lại, vì để không kinh động tới Khương Vấn đang ở cách vách, hắn lấy mật âm truyền thanh nói: “Sư phụ, ngươi vì sao lại ở đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.