[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 93 : Chương 93




Tư Không Diệp không nói nhiều, lạnh lùng liếc Cố Thanh một cái, lại vùi đầu xử lý những tấu chương nằm trên bàn. Đợi sau khi giải quyết hết, hắn liền muốn đi tới Phượng Thành. Lần này đi, ước chừng khoảng hai mươi ngày không thể hồi cung, hắn trước hết đem mọi chuyện hoàn hảo an bài. Sau đó mới có thể yên tâm ly khai. Tất nhiên, trong khoảng thời gian hắn rời đi, sổ sách của các đại thần trong triều đều có thể đưa đến chỗ hắn.

Ngồi một bên, Trương Duệ nhìn thấy bộ dáng đó của Tư Không Diệp, cũng mở miệng khuyên nhủ: “Nhị sư huynh, sư đệ nói đúng đấy. Nếu quả thực tìm không ra thì quên đi thôi. Chúng ta đã cực khổ chạy đi khắp nơi như vậy nhưng cũng không có lấy một chút tin tức. Nàng nếu đã muốn chạy trốn, huynh cần gì phải hao công đi tìm? Nàng là nữ nhân, nàng cũng sẽ không chống nổi bao nhiêu sóng gió. Không bằng bây giờ bỏ qua, lập một hậu mới đi.”

Lúc này, Tư Không Diệp cầm trong tay bản tấu chương cuối cùng, phê chuẩn, sau đó, nặng nề ném sang bên cạnh. Từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt cứng ngắc nhìn Cố Thanh và Trương Duệ.

“Hai người các ngươi tuy là sư đệ của trẫm nhưng chuyện trong nhà trẫm, vẫn không tới phiên các ngươi quyết định hộ trẫm đâu.”

Hai người nghe vậy đều cảm thấy kinh hãi, sư huynh nếu đã dùng đến từ “trẫm” mà không phải “ta”, vậy tức là nói, tâm tình hắn hiện tại rất không tốt. Mọi người đều nói gần vua như gần cọp, hôm nay xem ra, lời ấy quả thật không sai.

Nhưng mà, hai người cũng không rõ, sư huynh vì sao lại chấp nhất đối với tiểu nữ của Vệ Đan đến vậy, lẽ nào là……

Gần như cùng lúc, Trương Duệ và Cố Thanh liếc nhau. Rất rõ ràng, hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được một tia lý giải.

“Sư huynh, lẽ nào lời đồn nói ngươi quyến luyến sắc đẹp của hoàng hậu là thật?” Mặc dù hiểu Tư Không Diệp hiện tại đích thị như mây mù che phủ, nhưng Cố Thanh vẫn cả gan đem nghi vấn trong lòng mình nói ra. Đây cũng là nghi vấn trong lòng Trương Diệp.

Ánh mắt Tư Không Diệp thâm thúy khó dò: “Các ngươi cho là ta sẽ động tâm chỉ vì một khuôn mặt?”

Lời này vừa nói ra, cơ hồ cùng một lúc, trong lòng Cố Thanh và Trương Duệ đều lập tức phủ nhận. Sư huynh nếu quả thật nông cạn như thế thì hắn đã không thể thành công lật đổ con cáo già Vệ vương kia.

“Vậy thì vì sao…….” Trương Duệ lúc này hỏi chen vào.

Tư Không Diệp không trả lời, vẻ mặt âm trầm nói: “Giờ cũng không còn sớm, hai người các người trước hết trở về nghỉ ngơi đi. Trương Duệ, nhất là ngươi, ngày mai còn lên đường, sớm trở về đi.”.

Trương Duệ cùng Cố Thanh thấy thế, tất nhiên là hiểu rõ có hỏi lại cũng hỏi không ra chuyện gì. Sư huynh nếu như không muốn nói, bọn họ dù hỏi thế nào cũng không được. Vì vậy, hai người buộc lòng phải khom người cáo lui.

-oOo-

Dọc đường đi tới cửa cung, hai người hầu như không dừng lại, cùng nhau tranh luận.

“Cố Thanh, ngươi nói xem, sư huynh của chúng ta rốt cục là nghĩ thế nào, không phải chỉ là nữ nhi của một tên tội thần hay sao? Phế thì phế đi, có gì không thể? Rốt cục Vì sao mà huynh ấy vẫn cứ lao tâm khổ tứ tìm kiếm khắp nơi như thế.” Trương Duệ vừa nói vừa cau mày suy nghĩ.

Cố Thanh, trái lại, dọc đường đi tỏ ra bình tĩnh hơn. Mặc dù hắn cũng nhíu mày suy xét nhưng rõ ràng hắn suy nghĩ thấu đáo hơn một chút. Thấy Trương Duệ bận tâm nói chuyện như thế, vội vã thấp giọng quát bảo: “Trương Duệ, ngươi nói chuyện chú ý một chút đi. Việc này là bí mật, sao có thể ở trong cung tùy ý nói lung tung? Vạn nhất bị người khác nghe được thì làm thế nào cho phải.”

Trương Duệ nghe vậy, tức khắc nhận thức được tính nghiêm trọng của sự tình, vội vàng xem xét khắp nơi, sau khi xác định không có ai, mới thả lỏng tâm tình mà tiếp tục đi.

Hai người đi liên tục tới sân rộng phía trước chính điện, sau khi xác định khoảng cách an toàn để nói chuyện, mới bắt đầu thì thầm thảo luận.

“Cố Thanh, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”cTrương Duệ tiếp tục đề tài nói lúc trước.

“Ai, việc này ta cũng không đoán được”. Cố Thanh thở dài, “Chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng không biết vì sao nữa”

“A?” Trương Duệ nghe vậy, vẻ mặt tò mò “Ngươi dựa vào cái gì nói vậy?”

”Trực giác” Cố Thanh thẳng thắn trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn phía chân trời xa, bộ dạng xúc động nói: “Chỉ sợ hoàng hậu nương nương kia chắc chắn có chỗ nào hơn người. Nếu như không phải vậy, với cá tính của sư huynh, sao lại nghiêm túc đến mức này.”

“Chỗ hơn người?” Trương Duệ lặng lẽ lẩm bẩm, biểu tình ngờ vực, có điểm không hiểu là vì sao.

“Quên đi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu sư huynh đã muốn tìm đến vậy thì cứ tìm. Dù sao, miễn là tìm được người thì thì câu trả lời sau đó tự nhiên sẽ xuất hiện.” Cố Thanh hít một hơi sâu, có vẻ như đã nghĩ thông suốt, sau đó, hắn đi về phía mã xa của mình.

Để lại Trương Duệ một mình đứng tại chỗ giật mình, nhìn thân ảnh lay động của Cố Thanh, bĩu môi, khẽ oán trách: “Đúng là, muốn tìm thì tìm. Dù sao cũng không phải ngươi chạy khắp nơi theo sư huynh. Thật tội nghiệp sư huynh của ta, kể từ khi tự mình chấp chính tới nay thực sự là nửa khắc cũng không được nghỉ ngơi a.”

Nói xong, hắn liền bất đắc dĩ lắc đầu, hai tay chắp sau lưng, đi nhanh về phía mã xa của mình.

-oOo-

Bên trong ngự thư phòng, một mảnh tĩnh lặng, Tiểu Toàn Tử thấy Trương Duệ cùng Cố Thanh đã đi ra, liền đẩy cửa vào “Hoàng thượng, tối hôm nay lật thẻ bài của vị nương nương nào ạ?”

Tư Không Diệp nghe vậy, nhíu nhíu mày vài cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ mơ hồ lộ ra vẻ chán ghét cùng không kiên nhẫn.

“Vậy Đức phi đi.”

“Vâng, nô tài sẽ đến cung Chính Đức thông truyền.” Tiểu Toàn Tử nghe vậy, vội vàng lui xuống.

Mãi đến khi Tiểu Toàn Tử đem cửa đóng lại, tiếng bước chân xa dần, Tư Không Diệp mới từ ghế đứng dậy, chậm rãi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đập vào mắt là cung điện mang hàng chục triệu năm lịch sử, một quỳnh lâu điện ngọc. (editor: phải không ta? SA: không viết hoa, ở đây nói tóm gọn là cung điện rất đẹp >” không biết dịch thế này đúng ko nữa. SA: vân ở đây là đường vân đấy em, hoa vân là trang trí bằng hoa ^^~), tay nâng tách trà không nhanh không chậm thổi khí, nhâm nhi một ngụm nhỏ, cử chỉ đoan trang thanh nhã, trên mặt cũng không có nửa phần không kiên nhẫn.

“Nương nương, Vân phi này cũng quả lớn mật, lại khiến người ngồi đợi lâu như vậy, thật là không coi người ra gì”.

Cùng Trầm Như Tuyết tới là cung nữ Thu Cúc. Nàng ta thấy bọn họ đợi ở trong chính điện đã được hai nén nhang, mà nửa bóng người cũng không có, trên mặt rõ ràng đã cực kỳ thiếu kiên nhẫn, ngay cả trong khẩu khí nói chuyện cũng không có mảy may tôn kính.

Trầm Như Tuyết mắt mang ý trách cứ liếc Thu Cúc một cái, cầm trong tay tách trà đặt một bên, trách móc: “Thu Cúc, ngươi càng ngày càng không có quy tắc gì cả, nói chuyện cũng phải xem từng trường hợp. Vân phi ngay cả khi có chỗ không phải, ngươi đây có thân phận gì để nói chứ?”

Thu Cúc nghe vậy, trong mắt tuy có chút không cam lòng, nhưng vẫn không thể không cúi đầu nhận sai: “Vâng, nô tỳ biết sai rồi”

“Biết là tốt rồi. Ngươi đi theo ta cũng không phải ngày một ngày hai, lời nói việc làm đều phải cân nhắc. Trong cung là nơi nào ngươi không phải không biết, vạn lần không thể làm chuyện ỷ thế hiếp người khác”. Khi Trầm Như Tuyết nói lời này, thanh âm tuy là bình tĩnh, nhưng rõ ràng trong giọng nói cũng xen lẫn vài phần bực tức.

“Ôi, ai vậy a, ai dám làm cho tỷ tỷ tức giận như thế?”

Trầm Như Tuyết đang tự nói, một thanh âm to lanh lảnh vang lên từ cửa điện, từ thanh âm suy ra người, tất nhiên không ngoài Hoa Tưởng Dung đang lững thững đi vào cùng cung nữ tâm phúc Hoa Mai.

“Muội muội, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, ngươi nếu không tới, trà của ta quả nguội mất rồi”. Trầm Như Tuyết vừa thấy Hoa Tưởng Dung tiến vào, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang tươi cười, từ trên ghế đứng dậy, tiến ra đón.

“Làm tỷ tỷ phải chờ rồi. Tỷ tới quả thật không may rồi. Muội ban nãy đang ở tẩm điện nghỉ trưa, bất quá, nha đầu Hoa Mai kia vừa bẩm, muội liền lập tức rời giường. Chỉ sợ tỷ tỷ chờ sốt ruột liền đi ngay” Hoa Tưởng Dung nét mặt đượm vẻ cười, chẳng qua, nụ cười trên mặt này, mấy phần thật, mấy phần giả, chỉ có trong bụng các nàng là rõ nhất.

Trầm Như Tuyết nghe điều này, nụ cười có phần hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu, “Khó trách, nguyên lai là ta tới không đúng lúc, làm phiền muội nghỉ ngơi, đúng là tỷ tỷ ta thất lễ rồi”

“Tỷ tỷ, người vạn lần đừng nói như vậy, tỷ tỷ đại giá hạ cố đến thăm muội, là diễm phúc của Vân Thanh cung ta mà, như thế nào lại không chào đón tỷ đâu? Bất cứ khi nào tỷ tỷ muốn tới, nơi này của muội cũng hoan nghênh tỷ hết” Hoa Tưởng Dung lo lắng giải thích.

Trầm Như Tuyết lúc này mới chậm chạp nói rõ: ” Muội muội, ta chẳng qua là đùa ngươi một chút thôi, để cho ngươi một chút lo lắng ấy mà.”

“Hô….” Hoa Tưởng Dung thở dài một hơi, tầm mắt chuyển sang Thu Cúc vẫn đang đứng một bên, nói: “Tỷ tỷ, trò đùa này của tỷ, thực sự làm muội bị hù dọa a. Có điều, lúc vừa bước vào, muội dường như nghe tỷ tỷ đang quở trách tiểu nha đầu này thì phải.”

“Đúng vậy. Nha đầu kia theo ta nhiều năm như vậy, trái lại càng ngày càng không có phép tắc gì cả, cho nên vừa nãy ta mới mắng mỏ một phen, một chút trừng phạt nho nhỏ để cảnh cáo một phen.”

“Tỷ tỷ, ngươi như vậy là không đúng rồi, một cung nữ không phép tắc như vậy, có thể nào chỉ nói một hai câu là xong chuyện chứ”. Hoa Tưởng Dung vừa nói chuyện, đã hai bước đi tới tư mặt Thu Cúc, vừa dứt lời, nàng liền vung tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Thu Cúc, chỉ nghe “Ba” một tiếng sau đó, trong nháy mắt, trên khuôn mặt vốn trắng nõn kia nổi rõ năm dấu tay đỏ lừ.

Thu Cúc sao đoán được hành động đột ngột này của Hoa Tưởng Dung, cả người nhất thời sững sờ đứng tại chỗ, đợi tới khi có phản ứng lại, mới cảm thấy trên mặt đau nhức như có lửa đốt. Cơ hồ ngay lập tức, nàng liền hai mắt rưng rưng, một tay che chỗ đau, cố nén không cho nước mắt chảy ra. Nhưng đôi mắt khốc liệt nhìn chằm chằm vào Hoa Tưởng Dung trước mặt.

“Thế nào? Không phục hả? Tỷ tỷ, hôm nay muội muội ta phải thay ngươi hảo hảo giáo huấn con nha đầu này một chút mới được” Hoa Tưởng Dung nói xong, là đột nhiên vung tay trái của mình, trực tiếp hướng má bên trái của Thu Cúc mà giáng xuống (T_T)

Đứng ở một bên Trầm Như Tuyết thấy thế, trong lòng tuy là vô cùng tức giận, nhưng lại không thể nổi giận. Lúc này, nàng buộc lòng phải làm mặt bình tĩnh lạnh lùng mà nhìn hành động của Hoa Tưởng Dung, lại không có cách nào ngăn cản hành động của nàng ta. Dù sao, ngoài mặt, nàng không thể trở mặt với Hoa Tưởng Dung.

Thu Cúc bị một lúc hai cái bạt tai, lúc này mới thông minh ra, cuối cùng cúi đầu xuống, đưa ra bộ dáng khép nép đích thực: “Nô tỳ biết sai rồi. Vân Phi nương nương đánh rất phải.”

“Đây là còn ít. Về sau nói chuyện phải chú ý. Tuy rằng tỷ tỷ ta trong cung địa vị là cao quý, nhưng chớ ỷ vào việc có tỷ ta làm chỗ dựa liền không biết trời cao đất dày gì nữa. Suy cho cùng, chỉ là một cung nữ, bất luận chủ tử trách mắng cái gì cũng đều phải, ngươi hiểu chưa?” Hoa Tưởng Dung vừa xoa tay mình, vừa nói.

“Nô tỳ hiểu rồi ạ” Thu Cúc vẫn như cũ cúi đầu. Nhưng mà, ai cũng nghe ra, những lời này rõ ràng là nàng cắn chặt răng mà nói.

Hoa Tưởng Dung không hề giáo huấn nàng, quay người đi tới chủ vị ngồi xuống.

Trầm Như Tuyết cũng là làm theo, ngồi ở vị trí của khách.

“Muội muội, tuy rằng biện pháp giáo dục nô tài của ngươi quả thật không sai, có điều, dù sao Thu Cúc cũng là người của ta, thỉnh muội trước hết nói cho ta một tiếng.” Trầm Như Tuyết vừa ngồi xuống, lập tức nói. “Dẫu sao, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ a. Thu Cúc dĩ nhiên có sai, nhưng chỗ sai của nô tài, cũng là chỗ không phải của kẻ làm chủ tử là ta. Chuyện giáo dục nô tài này, dĩ nhiên là để tỷ tỷ ta tự mình làm vẫn hơn”

“Tỷ tỷ nói phải, là muội muội lúc trước quá mức kích động. Chỉ lo lắng muốn giúp tỷ cho nàng một bài học” Hoa Tưởng Dung vừa nghe Trầm Như Tuyết nói như thế, đương nhiên biết điều lập tức nhận sai, “Đây là chỗ sai của muội muội a”

“Muội xem muội kìa, nói vậy là sao chứ. Tỷ tỷ chẳng qua nhắc nhở muội muội một chút thế thôi.” Trầm Như Tuyết liền chuyển giọng, nhanh chóng trả lời một cách khách sáo.

“Miễn là tỷ tỷ không tức giận là tốt rồi.”

“Xem muội muội nói kìa, muội cũng là muốn tốt cho ta, tỷ tỷ ta làm sao lại trách ngươi chứ”

“Tỷ tỷ” Hoa Tưởng Dung làm như mới nhớ tới, vẻ mặt suy tư hỏi: “Tỷ hôm nay tới đây có chuyện gì vậy?”

“A, kỳ thực cũng không có việc gì trọng đại. Chính là tới cùng muội muội tâm sự mà thôi.” Trầm Như Tuyết mỉm cười, thần sắc như cũ nói.

“Thì ra là thế.” Hoa Tưởng Dung cũng cười đáp, nhưng trong đầu lại nói, đừng cho là ta không biết ngươi vì sao lại tới.

“Muội muội, ngươi nói Hoàng thượng từ lúc tự mình chấp chính tới nay, có hay không quá mức bất thường?” Trầm Như Tuyết kín đáo nói.

“A? Tỷ tỷ cho là vì sao?” Hoa Tưởng Dung làm như ngạc nhiên hỏi.

“Mấy tháng trước hoàng thượng một lần cũng chưa từng lâm hạnh các tần phi. Tháng này cuối cùng cũng lâm hạnh hai lần, nhưng đều là không giống với trước kia….” Trầm Như Tuyết nói đến đây, không tiếp tục nói nữa mà ngược lại hỏi, “Không biết liệu hoàng thượng ở chỗ muội muội có như thế không?”

“Ai, tỷ tỷ, không nói gạt ngươi, hoàng thượng ngay cả ở chỗ ta cũng là như vậy thôi. Mỗi lần đều là làm qua quýt cho xong chuyện rồi trở về Long Thanh cung,” Hoa Tưởng Dung cũng thở dài.

“Thì ra là thế, ta còn tưởng là hoàng thượng bất mãn đối với ta chứ.” Trầm Như Tuyết thở hắt ra, làm như phóng tâm mà nói.

“Phỏng chừng Hoàng thượng là bởi vì bận việc quốc sự quá sức a”. Hoa Tưởng Dung nói ra suy nghĩ của mình, “Nghe nói gần đây lại có gián điệp của Tĩnh quốc bí mật vào nước ta, hoàng thượng bây giờ đang toàn lực truy xét, nghe nói ngày mai lại lần nữa muốn cải trang xuất cung.”

“Đúng vậy, ta cũng nghe nói.” Trầm Như Tuyết vẻ mặt cũng đượm buồn, “Không biết chuyện này lúc nào mới có thể kết thúc. Ngươi với ta thật ra còn tốt hơn, trong hậu cung chúng ta phi tần nhiều như vậy, hầu hết cũng gần nửa năm không được hoàng thượng lâm hạnh qua ” .

“Tỷ tỷ, chuyện này muốn vội cũng không vội được, dù sao thiên hạ cũng mới được ổn định, hoàng thượng bận rộn cũng là lẽ đương nhiên. Tin tưởng qua mấy tháng nữa tình hình sẽ có nhiều biến chuyển tốt đẹp.” Hoa Tưởng Dung nói lời này, làm như trấn an Trầm Như Tuyết chứ không phải đang tự trấn an chính mình.

“Muội muội nói đúng, có lẽ là ta lo lắng quá thôi. Đã như vậy, tỷ tỷ ta trước hết cáo từ. Muội muội ngươi tiếp tục trở về nghỉ ngơi đi.” Trầm Như Tuyết vừa nói xong đã đứng dậy.

“Tỷ tỷ đã muốn rời đi rồi? Không ngồi thêm một lát nữa?” Hoa Tưởng Dung thấy thế, vẻ mặt tiếc thương mời nàng ở lại.

“Không được, trong cung còn có một số chuyện, không tiện ở lại, hôm nay đến đây, chính là muốn cùng muội muội nói một chút bất thường của hoàng thượng gần đây thôi.”

“Đã như vây, tạm biệt tỷ tỷ, muội muội không tiễn nữa.” Hoa Tưởng Dung lộ ra vẻ mặt tươi cười nói.

“Khỏi cần tiễn, đường còn vài bước thôi.” Trầm Như Tuyết vừa nói chuyện, đã đi ra khỏi cửa chính điện, rời đi.

Hoa Tưởng Dung vừa thấy Trầm Như Tuyết đi xa, sắc mặt lập tức lạnh đi. Trầm Như Tuyết này rõ ràng là không đem mình để vào mắt, tâm phúc của nàng đều có thể tại Vân Thanh cung không coi ai ra gì mà mở miệng trách móc nàng, ngụ ý này bảo nàng làm sao có thể nuốt trôi được? May mà ban nãy đánh hai cái tát kia, coi như là phát khí.

-oOo-

Trầm Như Tuyết cùng Thu Cúc sau khi rời khỏi Vân Thanh cung, lập tức quay lại cho Thu Cúc một cái tát, “Biết đau chưa?”

Nàng nhìn Thu Cúc vẻ mặt ủy khuất, bưng mặt, nước mắt lách tách rơi xuống, trong mắt cũng không có nửa phần từ bi.

“Nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau ở chỗ của kẻ khác không được nói lung tung. Ngươi hẳn cũng biết ý nghĩa của hai cái tát kia chứ?

“Vừa vặn nói xấu sau lưng người thì bị bắt. Ngươi thật là làm cho bản cung bẽ mặt.” Trầm Như Tuyết ngữ khí khi nói lời này, đã không khổ sở kiềm chế như ở Vân Thanh cung, trong lời nói rõ ràng là tức giận vô cùng.

“Vâng, nô thì không dám nữa…” Thu Cúc thấy Trầm Như Tuyết cực kỳ bực bội, vội vàng cúi đầu nhận sai.

“Thôi, quên đi, hồi cung.” Trầm Như Tuyết không hề để ý, xoay người hướng về cung của mình bước đi. Nhưng mà trong đầu, cũng là đem món nợ này nhớ kỹ, được lắm Hoa Tưởng Dung, tục ngữ có nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, món nợ ngày hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ cho ngươi, sau này sẽ từ từ trả lại……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.