[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 91 : Chương 91




Ngày mùng hai của năm mới theo phong tục của Vị quốc giống với ngày mùng một ở thời hiện đại, từng nhà đi thăm hỏi người thân, bằng hữu rất náo nhiệt.

Trên đường phố Phượng thành, mặc dù bởi vì tân niên mà rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa nhưng người người qua lại như mắc cửi, không giống ngày thường.

Tiểu Đồng cùng lão đầu nhi ở Phượng thành cũng không có bằng hữu gì, vì vậy, sáng sớm, sau khi đến bái phỏng Tạ gia liền trở về.

-oOo-

Cách đó không xa, trời còn chưa sáng, Khương Vấn liền đứng dậy ra khỏi thành, phong trần mệt mỏi mà chạy ước chừng năm canh giờ đường, khó khăn lắm mới tới kịp Phương thành đúng lúc trời tối.

Hắn vừa vào thành, việc đầu tiên là đánh ngựa đi tới khách điếm của Tạ gia nổi danh trong các khách điếm bình dân ở Phượng thành. Đến nơi, hắn đưa con ngựa cho tiểu nhị rồi cùng Tiểu Yển hai người cùng nhau đi vào.

“Chưởng quỹ, lấy hai gian phòng hảo hạng.” đứng trước quầy, Khương Vấn vội vàng nói với chưởng quỹ.

Chưởng quỹ xem sổ sách, xem có còn phòng hay không sau đó nói rằng : “Hảo, hai gian phòng hảo hạng. Vương nhị, mang hai vị khách quan này đi lên phòng 78.”

Nhưng mà, đợi Vương nhị cả nửa ngày cũng không thấy hắn tới. Vì vậy, hắn lúc này mới từ trong bận rộn mà ngẩng đầu lên, nhìn Vương nhị ở một bên thì thấy hai mắt tiểu tử kia đang đăm đăm nhìn về phía quầy hàng, cuối cùng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Chưởng quỹ hiện tại quay đầu nhìn về phía quầy hàng mới thấy nam tử một thân cẩm bào màu xanh da trời đứng trước mặt. Người này trời sinh mặt quan như ngọc, mày kiếm mắt sáng, mũi anh tuấn, môi mỏng vi câu, nụ cười không gì sánh được, cầm trong tay chiếc quạt, lại thêm lộ vẻ phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong.

Trong lúc nhất thời, chưởng quỹ cũng quên mất công việc, chỉ như vậy nhìn chằm chằm vào Khương Vấn.

Lúc này, Tiểu Yển vẫn đi theo phía sau Khương Vấn rốt cục chờ không nổi mà bước lên vài bước, tới trước quầy hàng, khuôn mặt anh tuấn nhưng lộ vẻ lạnh lùng chán ghét. Hắn lạnh giọng quát dẹp đường: “Chưởng quỹ, chúng ta yêu cầu hai gian phòng hảo hạng.”

Chưởng quỹ bị một tên nô tài gào xong nhất thời phục hồi tinh thần lại, vội vã cười nói một cách áy náy “Xin lỗi, vị công tử này, thực sự là thất lễ.”

Khương Vấn tất nhiên là không tính toán, hắn sớm đã quen với việc này rồi. Vì vậy hắn chỉ vừa cười vừa nói: “Không sao.”

“Vương nhị, nhanh, đưa vị công tử này lên phòng 78.”

Lúc này, Vương Nhị ở một bên cũng vâng lời mang theo đôi mắt sửng sốt trở về, vội vàng đáp: “Vâng, tiểu nhân đi đây.” Hắn vừa nói chuyện vừa quay sang phía hai người Khương Vấn làm một thủ thế “thỉnh”, “Vị công tử này, xin theo ta.”

“Triệu thúc, ta vội tới chúc tết ngài đây.” Khi mấy người chuẩn bị bước lên lầu để về phòng thì Tạ Khiêm mang theo thanh âm tươi cười từ cánh cửa truyền đến.

Khương Vấn vừa nghe liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Khiêm mỉm cười từ ngoài chậm rãi bước vào, phía sau còn mang theo gã sai vặt.

Ánh mắt Tạ Khiêm đảo qua chỗ Khương Vấn, một chút kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt hắn.

Hiển nhiên, hắn vô cùng kinh ngạc vạn phần khi nhìn thấy Khương Vấn ở chỗ này.

“Ông chủ, ngươi đã đến rồi.” Chưởng quỹ vừa thấy Tạ Khiêm liền vội vã từ sau quầy hàng lách qua, bước về phía trước, vẻ mặt chất phác mà nghênh đón hắn.

“Đúng vậy, thật không phải, hôm nay trong nhà có việc, cho nên ta mới tới chậm.” Tạ Khiêm vừa cười trả lời vừa nghiêng đầu nhìn về phía Khương Vấn, “Khương Vấn, ngươi làm sao lại ở chỗ này?”

“Ách… Ông chủ quen biết với vị công tử này sao?” Chưởng quỹ thấy thế, lập tức quay lại.

“Biết chứ, làm sao lại không biết. Từ khi còn bé ta thường cùng huynh ấy chơi đùa với nhau.”

Khương Vấn cũng chậm rãi đi tới bên cạnh Tạ Khiêm, tay phải đặt lên vai hắn, sau đó nói: “Ta tới Phượng thành xử lý công chuyện, vốn định tới một khách điếm bình dân nghỉ ngơi không ngờ lại gặp ngươi lúc này, người quanh năm suốt tháng lúc nào cũng bận rộn với công việc, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.”

“A, ngươi nói lời này thật quá đáng, ta hằng năm không ở Phượng thành này thì có thể ở đâu? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu tính toán kỹ thì ngươi với ta đã tới bốn năm năm không gặp nhau.” Tạ Khiêm nói mà không kiềm được vẻ hưng phấn bộc lộ trong lời nói. Hắn tuy không phải môn hạ đệ tử của lão đầu nhi nhưng thời niên thiếu hay đi tới Thương Sơn, nơi mà lão đầu nhi ở, cũng thuận tiện học một ít y thuật cùng võ công. Vì vậy hắn cùng nhóm đệ tử của lão đầu nhi có tình cảm rất tốt. Mặc dù bọn họ không phải là sư huynh đệ nhưng cảm tình cũng không khác biệt lắm so với tình sư huynh đệ. Bởi thế, cách nhau mấy năm, bây giờ gặp lại, hắn cảm thấy vui mừng không thôi.

“Không ngờ lại khéo đến vậy, không bằng hôm nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi?” Khương Vấn vẻ mặt phấn chấn mời.

“Ăn hả… ” Tạ Khiêm nghe vậy, hai mắt sáng ngời, nói, “Không bằng như vậy đi, đêm nay ta sẽ mang ngươi đi gặp hai người, thuận tiện ăn cơm ở đó luôn, được không?”

“A? “Khương Vấn nhướng mi, trong thành này có người mà ta quen sao? Vậy hai người đó là ai vậy? “

“Đó là đương nhiên, về phần là ai, lát nữa gặp mặt ngươi sẽ rõ.” Tạ Khiêm cũng không nói thẳng mà giả vờ thần bí.

Khương Vấn suy tư một chút liền lập tức gật đầu đáp ứng, “Được rồi, ta sẽ đi theo ngươi xem sao.”

Dù sao sắc trời cũng đã muộn, chuyện tìm Tiểu Đồng không bằng để ngày mai giải quyết. Huống hồ chi, sau cơm chiều hôm nay, hắn cũng có thể hỏi thăm Tạ Khiêm về nàng. Tạ Khiêm ở Phượng thành hầu như là một tay che trời, hắn nhất định biết tung tích của Tiểu Đồng.

-oOo-

Cơm chiều hôm nay, Tiểu Đồng cùng lão đầu nhi đang chuẩn bị động đũa liền nghe được từ ngoài cổng truyền tới thanh âm quen thuộc, “Phòng bá bá, ngươi xem ta mang ai tới cho ngài.”

Tiểu Đồng cùng lão đầu nhi nghe tiếng, tất nhiên là biết người vừa nói là ai. Vì vậy, hai người đều lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn về phía cổng.

Chỉ thấy Tạ Khiêm cùng một nam tử một trước một sau bước vào, thẳng đến lúc hai người đã tiến vào, Tiểu Đồng mới nhìn rõ tướng mạo người đến. Nàng thực sự không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa, khuôn mặt đẹp, thật đẹp, đẹp đến không thể tả được, khiến người khác thần hồn điên đảo. Đương nhiên, bên ngoài vẻ yêu nghiệt hấp dẫn kia là, khắp người hắn tản mát ra khí chất tiêu sái hào phóng, như một hồi gió mát tự nhiên thổi qua, nhẹ nhàng khoan khoái, thấm lòng mát dạ người khác.

Khương Vấn vừa đi vào trong phòng, đợi thấy rõ người trong phòng, hai mắt bỗng dưng trừng lớn, nét mặt kinh ngạc mà nhìn lão đầu nhi. “Sư phụ? Ngươi không phải đi du lịch tứ hải sao? Sao bây giờ lại ở chỗ này? “

Lúc này Tạ Khiêm vỗ vai hắn, nói: “Thế nào? Người này ngươi biết chứ?”

“Ha ha, đứng đó làm gì? Trước tiên ngồi xuống rồi nói.” Lão đầu thấy người, cũng lộ vẻ mặt tươi cười, tâm tình vô cùng tốt, “Các ngươi đều thật khéo, chúng ta mới vừa dọn cơm lên. Cả hai ăn chưa. Nếu chưa ăn thì lại đây cùng ăn đi.”

“Phòng bá bá, chúng ta đều còn chưa có ăn đâu. Vậy, vì đền bù hai người chúng ta đột nhiên đến thăm, ta cố ý đem thêm đồ ăn tới.” Tạ Khiêm vừa nói vừa đem đồ ăn trong tay ra, “Vừa vặn ta cũng mới đem nó từ khách điếm của ta tới, vẫn còn nóng lắm, thừa dịp chúng còn nóng mà ăn luôn đi.”

Tiểu Đồng ngồi trên bên cạnh nhưng cũng không có nói chen vào, chỉ ngồi nghe bọn họ nói mà tự hỏi.

Từ khi người áo lam kia nói câu đầu tiên, Tiểu Đồng cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, rất giống thanh âm của Khương Vấn. Thế nhưng tướng mạo thật sự của Khương Vấn thì nàng chưa có thấy qua nên không dám hành động mù quáng.

Ngay khi Tiểu Đồng bất động thanh sắc cũng là lúc Khương Vấn bắt đầu chú ý tới nàng, hắn hỏi lão đầu nhi, “Sư phụ, vị cô nương này là… “

Lão đầu nhi nghe vậy, vừa định lên tiếng trả lời, nhưng lại bị Tạ Khiêm đoạt trước. “A, đây là Diệp Tiểu Đồng, là đồ đệ mà Phòng bá bá mới vừa thu nhận.”

“Đúng vậy, Tiểu Đồng đến, đây là đại sư huynh của ngươi, tên là Khương Vấn.” Lão đầu nhi giới thiệu.

Tiểu Đồng nghe vậy, ánh mắt chuyển về phía Khương Vấn mà Khương Vấn cũng như thế.

“Ngươi là Khương Vấn?”

“Ngươi là Tiểu Đồng? “

Hai người song song phát ra tiếng, thần sắc tràn đầy sửng sốt, vạn phần không tin được.

“Sao thế? Các ngươi quen biết nhau sao? “Tạ Khiêm thấy hai người như vậy, tất nhiên là kinh ngạc, nhìn thần sắc hai người, hiển nhiên đúng là đã sớm biết rõ nhau.

Hai người mỉm cười, trăm miệng một lời, “Nói đến dài lắm.”

Mà lão đầu nhi ở bên cạnh nhìn, vẫn chưa nói gì thế nhưng trong mắt cũng tràn đầy bí hiểm, làm như sớm đã biết tất cả mọi thứ. Tuy vậy, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ lo lắng không rõ.

Mặc dù như vậy, tất cả cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ. Tạ Khiêm đối với với việc hai người đã quen biết từ lâu thì rất tò mò nhưng thấy hai người dường như đều không muốn nói nên hắn cũng rất thức thời mà không hỏi nhiều.

-oOo-

Cơm chiều qua đi, Khương Vấn cùng Tạ Khiêm ly khai. Bởi Tạ Khiêm cùng lão đầu nhi ở đây, Tiểu Đồng có rất nhiều điều muốn hỏi cũng không thuận tiện hỏi, Khương Vấn cũng không tiện nói, Vì vậy, hai người đều rất ăn ý mà không nhiều lời.

-oOo-

Sáng sớm hôm sau, Khương Vấn liền chỉnh đốn đò đạc, mang theo Tiểu Yến đi tới phủ đệ Tiểu Đồng ở.

Lúc này thời gian còn sớm, Tiểu Đồng còn chưa thức dậy nên lão đầu nhi ra mở cửa.

“Sư phụ, ta quyết định, từ hôm nay trở đi, ta cùng ngươi và Tiểu Đồng sống chung trong nhà này.” Khương Vấn vừa thấy lão đầu, liền lập tức biểu lộ thái độ rõ ràng. Hôm qua thần sắc của lão đầu nhi rất rõ ràng, hắn mặc dù không rõ lắm lão đầu nhi lo lắng cái gì nhưng hắn mơ hồ có thể cảm giác được chuyện này rất không bình thường.

“Ai,” lão đầu nhi nghe vậy, thật sâu mà thở dài một hơi, “Miễn đi, chuyện bọn trẻ các ngươi thì tự bản thân các ngươi giải quyết đi, đừng trách vi sư không nhắc nhở ngươi trước, Tiểu Đồng không phải số mệnh của ngươi.”

Khương Vấn thông minh, hẳn sau nghi nghe lão nói thế sẽ hiểu rõ. Vì vậy, lão cũng không quanh co với hắn mà trực tiếp đem suy nghĩ của của chính mình nói ra. Về phần nên làm như thế nào thì phải do Khương Vấn tự mình quyết định.

“Sư phụ, không dối gạt ngươi, ta không tin số mệnh, ta chỉ tin con người có thể chiến thắng số phận.” Khương Vẫn lộ vẻ chủ ý đã định, mặc kệ lão đầu nhi nói cái gì, hắn đều quyết định cố gắng thử một lần.

Hắn dứt lời, liền đẩy cửa mà vào, “Sư phụ, ta cùng Tiểu Yến ở gian phòng nào?”

Lão đầu nhi liếc mắt nhìn hắn, đem cánh cửa đóng lại, nói: “Tuỳ ngươi, dù sao phòng trống cũng còn rất nhiều.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.