Đêm khuya, xung quanh hoàng cung không một tiếng động, duy chỉ có tiếng gió đêm thổi lá cây xào xạc trong không gian đen tối yên tĩnh này càng thêm vang vọng.
Tiết trời sắp vào đông, những cơn gió đêm đông không còn giống như đêm thu khiến người khác cảm thấy mát mẻ mà nó khiến người khác lạnh lẽo đến tê buốt.
Tư Không Diệp đi dạo không mục đích trong ngự hoa viên. Tiếng gió tai gào thét bên tai kết hợp với không gian ban đêm tĩnh lặng của ngự hoa viên khiến người khác cảm giác một cự cô đơn đến tịch mịch.
Bất tri bất giác, Tư Không Diệp dường như đã đi thật lầu, đến lúc hồi thần lại, hắn mới phát hiện mình đã đến bên ngoài đại môn của Phượng Nghi cung. Khẽ mỉm cười, hắn tự hỏi chính mình làm sao vậy? Ngay cả đi tản bộ cũng tới nơi này.
Không có ý nghĩ bước vào, Tư Không Diệp lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm thanh thúy của nữ nhân từ phía sau vang lên, “Nô tì khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tư Không Diệp nghe vậy liền quay đầu lại. Hắn nhìn thấy người vừa lên tiếng đúng là cung nữ Hoàn nhi.
“Bình thân.” Tư Không Diệp máy móc đáp, trong giọng nói không mang theo cảm tình sắc thái nào.
“Hoàng thượng, đã trễ thế này, ngài sao còn một mình ở đây?” Hoàn nhi thấy Tiểu Toàn Tử không có ở đây liền tò mò hỏi.
Tối nay, nàng ở trong Phượng Nghi cung chờ hoàng thượng có thể sẽ đến, vì vậy nàng kéo dài thời gian khóa cửa lại. Cho đến lúc nãy, nàng rốt cuộc từ bỏ, đang tính khóa cửa lại thì thấy hoàng thượng đang đứng một mình ở ngoài Phượng Nghi cung đang chuẩn bị xoay người rời đi. Hoàn nhi tuy đơn thuần nhưng cũng không ngu dốt, nàng tất nhiên hiểu được đây là cơ hội duy nhất của nàng. Vì vậy, nàng mới đuổi theo, khấu đầu hành lễ, mong có thể thu hút được sự chú ý của hoàng thượng.
Kết quả, thực hiển nhiên là nàng đã thành công. Bởi vì Tư Không Diệp quả thật bị nàng gọi lại mà xoay người đáp lời.
“Không có gì, trẫm chẳng qua là đi tản bộ thôi.” Tư Không Diệp nói xong liền lại một lần nữa xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Hoàng thượng, gió đêm lạnh lẽo, người có muốn vào uống chút rượu không ạ?” Hoàn nhi thấy thế, vội vàng tìm lý do lưu hoàng thượng lại.
Tư Không Diệp nghe xong, không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Hoàn nhi, tựa như đang đánh giá cái gì đó, hào quang trong mắt mờ mịt không rõ khiến người khác không thể nhìn thấu.
Mà Hoàn nhi bị Tư Không Diệp nhìn trừng trừng đến ngượng ngùng, vội cúi đầu hạ mi mắt, không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt chứa đầy hàm ý kia.
“Được rồi. Trẫm sẽ vào uống một ly.” Ngay lúc Hoàn nhi nghĩ hoàng thượng sẽ cư tuyệt thì Tư Không Diệp lại trả lời một đáp án ngoài dự định.
Hoàn nhi nghe xong, trên mặt đầy hân hỉ, vội ngẩng đầu lên, trong mắt hào quang tỏa sáng, sự vui mừng trong lòng không cần nói cũng biết. “Vậy hoàng thượng, người vào Phượng Nghi điện chờ một lát, Hoàn nhi sẽ vi ngài chuẩn bị.” Hoàn nhi dứt lời, không đợi Tư Không Diệp trả lời, vui vẻ chạy trên con đường nhỏ.
Tư Không Diệp sững sờ một lát, sau khi phục hồi tinh thần liền bước nhanh qua đại môn Phượng Nghi cung, tiến vào chủ điện.
Không bao lâu sau, Hoàn nhi đem hai cái tửu hồ cùng một tửu chung đến, đặt trên bàn, trước mặt Tư Không Diệp, “Hoàng thượng, người uống trước vài chung cho ấm thân, nô tì sẽ làm vài món nhẹ cho người.”
Tư Không Diệp khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý rồi cẩm lấy chung rượu trước mặt lên. Hoàn nhi cao hứng phấn chấn vội chạy ra ngoài.
Nàng chờ đợi nhiều ngày nhưng vẫn không thấy hoàng thượng nhìn nàng bằng con mắt khác, buổi tối hôm nay có lẽ là cơ hội của nàng. Trong lòng nàng mọc lên một tia hy vọng, nàng phải cố gắng lên.
Trải qua sự kiện sáng hôm nay, Hoàn nhi đã hoàn toàn hiểu được, muốn sinh tồn trong cung thì cần phải có một cái ô, mà nàng cho rằng cái ô này ngoài trừ hoàng thượng thì không còn ai cả. Huống chi, nàng đã từng ước định với tiểu thư, nàng ở lại trong cung chính là vì hoàng thượng? Nếu nàng bỏ qua cơ hội này thì tất cả những gì trước đây nàng làm đều vứt bỏ, như vậy không phải rất lãng phí sao? Nàng tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh, tiểu thư lúc trước từng nói qua, chính mình mọi sự phải cẩn thận, chớ để bị người khác nắm được nhược điểm. Đáng tiếc, tiểu thư căn bản không biết, một khi tiểu thư không ở trong cung, nàng đều bị những tiểu cung nữ khác giẫm đạp lên người, điều này làm sao có thể khiến nàng cam tâm được? Vì vậy, bằng mọi biện pháp, nàng nhất định phải khiến hoàng thượng chí ý, nếu không nàng sẽ chỉ làm hạ nhân cho người khác.
Trong đại điệnmột mảnh trống trơn nhưng đây lại là nơi trước đây Yên Nhiên thườnng hay tới. Đáng tiếc bây giờ lại không còn chút nào hơi thở của Yên Nhiên.
Tư Không Diệp ban đầu vốn chỉ định uống vài chung, nhưng không hiểu sao, hắn càng uống càng muốn uống nhiều hơn nữa.
Mọi người nói, đã sầu, uống rượu càng sầu thêm, xem ra, cổ nhân khi xưa quả nói chẳng sai.
Cứ như vậy, Tư Không Diệp một chung rồi lại một chung, cứ uống mãi, mỗi lần uống hắn lại càng thêm nhớ dung nhan tuyệt mỹ kia, nỗi phiền muộn trong lòng càng thêm sâu. Đã vài ngày nay, hoàng y vệ không có lấy nửa điểm tin tức. Như vậy hỏi hắn sao không lo lắng cho được?
Đúng vậy, hắn thừa nhận, hắn thực lo lắng cho nàng. Một nữ nhân lưu lạc bên ngoài, hắn thật sự không thể tưởng được cũng không cách nào yên tâm được. Trong lòng hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng. Hỏi nàng vì sao lại giả trang ngốc? Hỏi nàng vì sao lại muốn trốn chạy? Hỏi nàng vì sao nàng đi rồi nhưng hắn vẫn không thể yên lòng, vẫn thường xuyên nhớ tới hắn. Rõ ràng chi mới vài ngày nhưng vì sao hắn lại biến thành như vậy.
Đến khi Hoàn nhi bưng thức ăn mới được làm xong vào trong điện thì kinh ngạc phát hiện, cả hai hồ tửu đã bị hoàng thượng uống hết.
Lúc này, Tư Không Diệp cầm tửu hồ, dùng sức lắc lắc, đổ đổ nhưng rượu đã hết rồi. Hắn chỉ tay vào Hoàn nhi, lớn tiếng kêu lên: “Rượu sao lại hết rồi? Ngươi, nhanh đi lấy một hồ nữa đến đây.”
Hoàn nhi kinh hãi bởi thanh âm giận dữ, rít gào của Tư Không Diệp, nàng vội vàng đáp: “Hoàng thượng chờ, nô tì liền đi lấy ngay.” Nói xong, nàng liền vội vàng đi ra ngoài.
Rất nhanh, nàng lại đem một hồ tửu lên nữa, còn chưa đợi Hoàn nhi đặt lên trên bàn, Tư Không Diệp đã trực tiếp vươn tay ra cướp lấy.
Đêm nay, hắn muốn say. Bất chấp hôm nay là ngày hắn đăng cơ nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác vui sướng gì. Ngược lại, cảm giác cô tịch lại tràn ngập trong từng tế bào hắn.
Hoàn nhi thấy Tư Không Diệp như thế, cũng không có biện pháp gì, chỉ ngốc lăng, đứng một bên, vừa nhìn vừa lo lắng.
“Vệ Yên Nhiên, ngươi được lắm, ngươi tốt lắm. Ngươi dám đùa giỡn với trẩm, tốt, tốt lắm!” Đột nhiên, Tư Không Diệp vừa uống rượu vừa hồ ngôn loạn ngữ (nói xằng, nói xiên, nói nhảm).
Hoàn nhi vừa nghe xong, trong lòng khẽ bộp một tiếng, trong nháy mắt, nàng nói không nên lời, không biết được rốt cuộc đây là tư vị gì. Một ý niệm mà nàng không dám tin đột nhiên xoẹt qua đầu. Chẳng lẽ, người hoàng thượng thích thực chính là tiểu thư?
Giờ phút này, Hoàn nhi chỉ cảm thấy ngực buồn bực, hoảng hốt, dường như có một loại cảm giác tên là đau lòng đang tràn lan khắp người nàng.
“Mặc kệ ngươi có chạy đến đâu, trẫm cũng nhất định sẽ bắt ngươi trở về! Một ngày ngươi còn là hoàng hậu của trẫm là một ngày trẫm sẽ không phế ngươi, ngươi vĩnh viễn là hoàng hậu của trẫm.” Tư Không Diệp tiếp tục không để ý người bên cạnh mà rít gào.
Nhưng Hoàn nhi vừa nghe được lời này, hai mắt đột nhiên trợn trừng, nguyên lai, hết thảy, hết thảy, hoàng thượng đều đã biết. Nói như thế, chẳng lẽ hoàng thượng sai người tìm kiếm tiểu thư?
Adi đà phật, ông trời phù hộ, ngàn vạn lần để hoàng thượng tìm thấy tiểu thư a, Hoàn nhi trong lòng không ngừng cầu khấn. Cùng tiểu thư ở chung một thời gian dài, Hoàn nhi làm sao mà chẳng biết, tiểu thư tựa như chim trên bầu trời, chỉ muốn chao liệng tự do trên bầu trời mà không muốn bị khóa sâu bên trong cung cấm. Càng huống chi, tiểu thư căn bản là không thương hoàng thượng. Nếu nàng thực sự bị hoàng thượng bắt được, nàng nhất định sẽ không vui vẻ gì.
Hoàn nhi nghĩ vậy, trong đầu bỗng nhiên thoáng xuất hiện một ý nghĩ bất khả tư nghị (không thể tin được), nếu, nếu có người có thể thay đại tiểu thư khiến cho hoàng thượng yêu thương, như vậy hoàng thượng có phải hay không sẽ buông tha cho tiểu thư?
Ý nghĩ này vừa sinh ra trong lòng Hoàn nhi thì tựa như một mầm móng, ở trong lòng nàng không ngừng phát triển.
Không thể phủ nhận, nàng tồn tại tư tâm, nàng thích Hoàng Thượng, vì vậy nàng thấy biện pháp này rất tốt.
Trong lòng vừa định chủ ý, Hoàn nhi liền không để ý đến Tư Không Diệp đang hồ ngôn loạn ngữ, vội vàng chạy vào tẩm điện, từ trong phòng bếp lấy ra phượng bào của Tiểu Đồng (ta thề chính xác là phòng bếp nga >.