[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 79 : Chương 79




Tiểu Đồng nghe hai người này nói chuyện, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống. Nghe đến đây cũng hiểu tên sắc lang hoàng đế kia thành công rồi, mà kia Vệ Xiển kia cũng đã bị tử hình. Tất cả mọi việc đều giống như nàng sở liệu. Nhưng điều khiến nàng thở dài nhẹ nhõm chính tên sắc lang hoàng đế kia quả thực không có hạ lệnh quang minh tìm nàng. Tuy nhiên không biết hắn có phải là có phái người ngấm ngầm tìm kiếm nàng không nhưng mặc kệ nói thế nào thì so với việc hắn gióng chống khua chiêng ra lệnh tìm nàng trên cả nước còn tốt hơn nhiều.

Đang nghĩ, đột nhiên, ngoài quán trà truyền đến tiếng tiếng vó ngựa, ngay sau đó, hai nam tử mặc một thân trang phục màu đen bước vào.

“Tiểu nhị, đem một ấm lương trà (trà lạnh) tới đây.” Một nam tử trong đó kêu lên.

“Được, chư vị khách quan chờ trong giây lát, lập tức đến ngay.” Tiểu nhị thập phần niềm nở đáp rồi xoay người chạy đi. Sau khi trở lại, trong tay hắn cầm theo một khay ấm trà.

“Khách quan, lương trà của các người đây.” Tiểu nhị vừa cười, vừa đem ấm trà cùng bát trà đặt trên bàn, sau khi làm vừa lòng hai vị khách nhân, hắn liền lui xuống.

“Ai, tiểu nhị, từ từ, ngươi có gặp qua người này không?” Một người trong đó đưa ra một bức họa, đem tới trước mắt tiểu nhị hỏi.

Tiểu nhị nhìn kỹ, nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ rồi sau đó khẳng định đáp: “Nhị vị khách quan, tiểu nhân chưa thấy người này bao giờ.”

Tiểu Đồng ngồi một bên tất nhiên cũng nghe được, vì vậy nàng tò mò nhìn vể hướng đó. Ngay lập tức, nàng nhìn thấy người trong bức họa chỉ bằng một vài nét bút nhưng lại rất sống động, tỏa ra nét quyến rũ say lòng người. Nhưng, không may thay, người trong bức họa nhìn thế nào cũng giống diện mạo của Vệ Yên Nhiên.

Tiểu Đồng trên mặt trầm tĩnh, bất động thanh sắc tiếp tục uống trà nhưng trong lòng lại thầm run rẩy. Nàng thầm nghĩ, vì sao tên sắc lang hoàng đế này vẫn còn sai người tìm nàng? Hắn không phải không thích hoàng hậu này sao? Đã trốn thì cho trốn luôn đi, như vậy không phải rất hợp ý hắn sao? Vậy làm sao hắn còn phái người tìm nàng?

Nhưng, ngay khi Tiểu Đồng đột ngột lâm vào suy tư, hai người ngồi ở bàn bên cũng nhìn thấy dị trạng đó, một người trong đó đứng lên, đi tới bên người Tiểu Đồng, lễ phép hỏi: “Vị đại thẩm này có phải từng gặp qua người trong bức họa này không?”

Câu hỏi của người này khiến Tiểu Đồng phục hồi tinh thần trở lại rồi sau đó phi thường khẳng định cười đáp: “Vị công tử này, ta chưa bao giờ gặp qua người này.”

“A? Vậy sao đại tẩu vừa rồi nhìn bức họa này lại chợt lâm vào trầm tư suy nghĩ gì đó?” Người tới rõ ràng là chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

“A, cái này kỳ thật là bởi vì ta tò mò, nhị vị công tử vì sao muốn tìm người này a?” Tiểu Đồng ra vẻ không rõ kì mở miệng hỏi.

“Hóa ra là thế. Vị đại tẩu này, thật không có gì dấu giếm, Vị hoa trung tri nhân này là phu nhân nhà ta. Phu nhân bởi vì có bệnh không tiện nói ra nhưng mấy ngày trước đột nhiên đi ra ngoài, từ đó đến giờ vẫn không thấy trở về. Chủ tử chúng ta nóng vội, lúc này mới lệnh cho chúng ta ra ngoài tìm kiếm.” Một vị hắc y nhân khác đi tới giải thích, “Vì vậy, nếu vị đại thẩm này có thấy phu nhân nhà ta thì thỉnh nói cho chúng ta biết. Chủ tử chúng ta nhất định vô cùng cảm kích.”

Tiểu Đồng thấy thế, trên mặt lộ ra một biểu tình tiếc nuối, cự tuyệt nói: “Hóa ra là thế, chẳng qua ta quả thật chưa gặp vị hoa trung tri nhân này. Thật sự là xấu hổ, phỏng chừng là ta không thể giúp gì được cho các người rồi.”

“Không sao, nếu vị đại tẩu này sau này có gặp thì nhớ nói cho chúng ta một tiếng.”

“Được.” Tiểu Đồng sảng khoái đáp. Dù sao nàng bây giờ cũng đã hóa trang toàn bộ, người bình thường căn bản là không thể nhìn ra bộ dạng vốn có của nàng. Vì vậy, nàng không hề sợ hãi.

Một lúc sau, hai vị hắc y nhân kia uống trà xong liền rời đi. Tiểu Đồng đợi cho hai người rời đi trong chốc lát rồi mới uống cạn bát trà, ly khai quán.

Dù sao nếu nàng sau khi bọn hắn ly khai liền lập tức rời đi, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi. Vì vậy, nàng không nhanh không chậm uống hết chén trà trên bàn rồi mới rời khỏi quán trà. Như thế, nàng sẽ không bị người khác phát hiện ra có gì bất thường.

Một khi đã biết vị sắc lang hoàng đế kia phái người âm thầm tìm kiếm nàng, Tiểu Đồng cũng không hề nóng vội, chỉ cần không phong tỏa cửa thành, lục soát, kiểm tra người thì nàng đều có biện pháp ứng phó. Dù sao, thuật hóa trang của nàng cũng không phải là đồ bỏ. Chỉ đáng thương thay cho làn da nàng, mỗi ngày đều bị đầu độc bởi những đồ mỹ phẩm, phấn trang điểm độc hại. “Ai.” Tiểu Đồng bất đắc dĩ hít vào một hơi thật sâu, xem ra, sau này nàng phải tốn thời gian bảo dưỡng làn da cho tốt mới được.

Xác định xong biện pháp, Tiểu Đồng không trực tiếp trở về khách điếm mà một mình ung dung đi dạo trên đường, tiện thể nàng cũng phải tìm một vài cửa hàng để mua quần áo. Mấy ngày nay, Tiểu Đồng đều sợ có người đuổi theo, vì vậy mỗi khi đến thành trấn nào cũng không dừng lại, một thân một quần áo mặc suốt dọc đường từ kinh thành về đây đã bị nhiễm bụi bẩn. Bây giờ nàng đã cảm thấy yên lòng nên một hơi mua luôn mấy bộ. Đường vẫn còn dài, mua mấy bộ quần áo cũng không cảm thấy phí phạm gì?

-oOo-

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời sáng lạng tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa, ấm áp trải khắp đường phố, thỉnh thoảng một vài trận gió nhẹ thổi qua khiến mọi người đều cảm thấy thành thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái). Những đám mây trăng nhẹ nhàng phiêu đãng giữa bầu trời, nương theo mặt trời ấm áp đang dần dần mọc lên, tất cả đều bảo hiệu một ngày mới sắp đến. Mấy ngày gần đây thật sự khó gặp được một ngày tốt như vậy.

Hôm nay, đối với dân chúng Vị quốc mà nói là một ngày cực kỳ trọng đại. Hoàng đế hôn quân vô đạo trong truyền thuyết chính thức đăng cơ, hơn nữa người còn muốn ngồi xe ngựa đi một vòng xung quanh kinh thành tuần du (đi dạo). Việc này làm sao không khiến cho dân chúng phấn khích cho được?

Ngay từ sáng sớm, khắp mọi nẻo đường trong kinh thành đều tấp nập người. Binh lính xếp thành hai hàng thật vất vả giữ trật tự khắp các con đường.

Đám người lúc này bắt đầu sôi nổi thảo luận.

“Nghe nói đương kim hoàng thượng trời sinh tướng mạo tuấn lãng, phong lưu phóng khoáng, không biết là thật hay giả?”

“Còn phải nói? Đương nhiên là thật rồi.”

“A? Ngươi làm thế nào biết được? Ngươi đã thấy qua sao?”

“Thiết, làm sao có thể thấy chứ, ta chẳng qua chỉ là một thảo dân nho nhỏ, làm sao có thể thấy được một đại nhân vật như hoàng thượng chứ?”

“Vậy ngươi làm sao biết đó là thật?”

“Không phải là bởi vì có nhiều lời đồn đãi như vậy sao? Nhớ tới lão hoàng đế năm đó cũng không nghe nói gì về dung mạo của người? Nhưng một khi đã có người nói thì đó chính là chuyện lạ.” (hiểu j chết liền =.=’)

“Thiết!” Tất cả mọi người nghe xong đều lộ ra một vẻ khinh thường, phất tay áo quay đầu sang chỗ khác.

“Ai, các ngươi không tin thì thôi.” Người nói lúc nãy khẽ giật giật khóe miệng, lẩm bẩm than thở.

“Nói đi cũng phải nói lại, đương kim hoàng thượng chúng ta thật sự là cao minh, nhiếp chính vương kia kia đã nắm quyền nhiều năm, vậy mà hoàng thượng vẫn có thể nhẫn được đến giờ. Nhớ tới chuyện lúc trước mà khiến ta không khỏi sởn gai ốc.”

“Cũng phải tối, lúc trước ta cũng tin vào lời đồn nên cũng hy vọng có người tạo phản. Thủy tai ở phương nam vừa rồi nghe nói đều do một tay nhiếp chính vương làm nên, đương kim hoàng thượng hoàn toàn không biết gì.”

“Phải a, thủy tai ở phương nam năm nay đã làm chết rất nhiều người. Dân chúng oán hận mạnh mẽ.”

“Tất cả cũng đều lạ tại mấy tên loạn thần tặc tử muốn gây nhiễu loạn triều chính. Bây giờ thì tốt rồi, hoàng thượng tự mình nhiếp chính, tin tưởng rằng Vị quốc chúng ta sau này sẽ càng ngày càng phát triển.”

“Đúng, phải a, quả thật như thế.”

“Đúng rồi, không nói chuyện này nữa, vừa rồi nghe nói đương kim hoàng hậu nương nương hay chính là nữ nhi của Vệ vương không biết có hộ tống hoàng thượng tuần du không nhỉ?”

“Sao vậy? Ngươi không biết gì sao?”

“Không biết cái gì?”

“Hôm qua hoàng thượng đã dán cáo thị nói là hoàng hậu nương nương bệnh nặng triền thân, hôm qua đã khởi hành lên đường đến chỗ một cao nhân ẩn sĩ dốc lòng chữa trị, vì vậy hôm nay hoàng hậu nương nương sẽ không lộ diện.”

“Nga, nguyên lai là như thế. Đương kim hoàng thượng thật sự là nhân từ, Vệ vương kia đáng lẽ phải bị tru di cửu tộc, hoàng thượng vậy mà lại mở một đường sống cho những người không liên quan, hôm nay lại còn đối xử tử tế với hoàng hậu nương nương, hoàng thượng thật khí độ, thật nhân hậu, thật khiến người khác bội phục.”

“Phải a, nếu ngay cả tấm lòng cũng không có thì sao có thể làm hoàng thượng Vị quốc ta!”

-oOo-

Cả đám người nghị luận không ngừng, ngôn ngữ cũng không còn khó nghe như trước, dân chúng Vị quốc trải qua mấy ngày nay đều đã cải thiện cái nhìn đối với Tư Không Diệp. Bây giờ tất cả đều không còn tin lời đồn hoàng thượng hôn quân bô đạo nữa.

Trong hoàng cung, tại Cần Chính điện, Tư Không Diệp cũng bắt đầu bước vào điện, đưa tay nâng bức mành châu ở trên vương miện ra, hé ra khuôn mặt tuấn tú dị thường mà lại trang nghiêm, từng bước từng bước, thong thả hướng về phía vương vị mà hắn từ nhỏ đã phải gánh trách nhiệm.

Trong đại điện, văn võ bá quan biểu tình ngưng trọng, vẻ mặt nghiêm túc đứng hai bên, dùng đôi mắt của mình để chứng kiến giờ phút lịch sử này.

Trong lúc nhất thời, trong điện không một tiếng động, duy chỉ có Tư Không Diệp gánh vác sứ mệnh trọng đại, tiếng bước chân trầm ổn từ từ bước đi.

Giờ phút này, Khương Vấn ở một bên trong lòng cũng cảm khái vạn phần. Sư đệ có thể đi ngày hôm nay, thật sự không là không dễ, ẩn nhẫn nhiều năm, trù tính nhiều năm, cuối cùng cũng không uổng phí. Một tia vui mừng nổi lên trong lòng Khương Vấn, trong tâm hy vọng, sư đệ có thể giống như lời hắn đã nói, sẽ trở thành một đế vương Vị quốc lưu danh thiên cổ.

Từng bước, từng bước, gần, càng ngày càng gần, sau bước đến trước ngôi vị hoàng đế, Tư Không Diệp mới chính thức xoay người ngồi xuống, tự mình đội lên vương miện chí tôn vô cùng kia.

Dựa theo lễ nghi, khi một hoàng đế tự mình nhiếp chính thì phải được hoàng đế tiền nhiệm tự mình đội vương miện. Đáng tiếc chính là, phụ hoàng Tư Không Diệp từ vài năm trước đã tạ thế, vì vậy, dựa theo tổ huấn, vương miện này phải do Tư Không Diệp chính mình đội.

Tiểu Toàn Tử đến bên người Tư Không Diệp, đem theo ngự ấn cho hắn, rồi sau đó lớn tiếng tuyên bố: “Vị quốc đại hoàng đế thứ sáu từ hôm nay chính thức đăng cơ nhiếp chính, quốc hiệu Khai Nguyên, kể từ hôm nay tính là Khai Nguyên năm thứ nâht1. Văn võ bá quan hành lễ.”

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiểu Toàn Tử vừa dứt lời, trong đại điện vang lên thanh âm của trăm quan hành lễ. Bất chấp việc chỉ có hai mươi mấy người trong điện nhưng giờ phút này thanh âm kia lại dị thường vang vọng, rung động tâm can, thật lâu không dứt bên tai.

“Chúng ái khanh bình thân.” Tư Không Diệp thỏa mãn cho đứng lên, nhìn nhưng người hành lễ trước mắt, trong lòng hắn tin tưởng mười phần, hắn nhất định có thể khiến cho Vị quốc trở nên phồn thịnh và phát triển.

-oOo-

Mọi ngã đường trong kinh thành, dân chúng đã có chút không kiên nhẫn, “Ngươi nói xem, hoàng thượng lúc nào mới bắt đầu tuần du, lão Thanh ta đã đợi rất lâu rồi.”

“Đừng gấp, mau mau, nghe nói sau khi lâm triều mới có thể ra.”

“Vậy khi nào lâm triều xong à?”

“Khụ, ngươi làm gì mà ngay cả việc này cũng không biết, giờ thìn thì xong (7-9h sáng), sẽ rất nhanh thôi.”

Mọi người cảm xúc dâng trào, thật mong thời gian mau chóng trôi qua. Xa xa, một cỗ kiệu xa hoa được nhiều thị vệ vây quanh đang chậm rãi từ hoàng cung bước ra.

Không biết là ai nhìn thấy đầu tiên, một tiếng hét lớn, “Ai, đến đây đến đây, các ngươi mau xem, hoàng thượng tới.”

Mọi người nghe vậy, tất cả đầu đều quay sang hướng bàn tay kia chỉ, quả nhiên thấy một cỗ kiệu khắc đầu long văn được hai con ngựa kéo, không nhanh không chậm đang đi tới.. Hai bên trái phải của kiệu đều ước chừng có khoảng năm trăm thị vệ đi theo. Thật là hoành tráng.

Cỗ kiệu đi vào trong đám người, dân chúng hai bên đường đều quỳ xuống hô to vạn tuế. Trong lúc nhất thời, cả kinh thành vang lên âm thanh vạn tuế vang đông tới tận chân trời. Thanh âm vang lên tuyên bố thời kỳ mới của Vị quốc sẽ bắt đầu.

Dân chúng rất đông, thỉnh thoảng một vài người lớn mật len lén nhìn nhưng đều bị những thị vệ xunh quanh che khuất. Giờ phút này, Tư Không Diệp ngũ quan anh tuấn, phong thái tự nhiên, hai tròng mắt sâu mà lạnh lẽo lộ ra một cổ khí thế bễ nghễ thiên hạ. Vẻ mặt nghiêm túc, sắc sảo. Tất cả đã tạo nên một khí thế vương giá khiến người khác sợ hãi.

Đi phía sau xe, Khương Vấn suất lĩnh các vị đại thần cưỡi ngựa dọc đường, mỉm cười với dân chúng, bộ dạng thập phần gần gũi, dễ nhìn.

Đại thần cùng cùng quân vương nghiêm túc đi tuần du khắc các ngả đường trong kinh thành tạo nên một con đường duy nhất. Cảnh tượng khiến người khác ấn tượng sâu sắc, không thể quên. Rất nhiều năm về sau, một vị quốc dân chính mắt nhìn thấy một màn này cũng hồi tưởng lại, và ký ức trong họ vẫn rõ ràng như trước, vẫn khiến người khác phải xúc động. Dù sao, bọn họ có thể chính mắt nhìn thấy một vị đế vương thiên cổ bắt đầu quật khởi khiến bọn họ cảm thấy rất tự hào và vinh dự.

-oOo-

So sáng với sự náo nhiệt khi tuần du của Tư Không Diệp thì trong cung lúc này lại lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Hoàn nhi vẫn nhu cũ, đi đến ngự phòng lĩnh thức ăn. Sau khi lấy được thức ăn, chuẩn bị rời đi thì nàng thấy một cung nữ vội vã chạu vô.

Hoàn nhi không để ý tới, cứ theo lẽ thường mà đi ra ngoài, nhưng nàng không ngờ được, cung nữ kia nhìn thấy Hoàn nhi cứ thản nhiên đi qua mình thì thừa dịp nàng không để ý mà đưa chân ra, ngáng đường, khiến cho nàng té.

Hoàn nhi bị đau, cắn răng hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại đẩy ta té?”

“Hừ, quả nhiên là cung nữ của ngốc tử nên cũng là ngốc tử, đều bị người ta khi dễ.” Cung nữ thần kia sắc cao ngạo nói, trên mắt khó nén được một vẻ đắc ý.

“Ngươi nói bậy, hoàng hậu nương nương không phải ngốc tử.” Hoàn nhi tức giận vạn phần, đồng dạng là cung nữ, vì sao nàng lại bị người ta khi dễ như vậy?

“Không phải ngốc tử thì là gì? Nàng ta nếu không phải ngốc tử thì sẽ không bị đưa ra ngoài cung chữa trị?”

Hoàn nhi bị người khác nói như vậy, thật sự là có khổ nói không nên lời. Nàng đã đáp ứng tiểu thư, cũng đáp ứng với hoàng thượng là không thể nói.

“Hừ, dù sao hoàng hậu nương nương mới không phải ngốc tử.” Vì không thể nói, Hoàn nhi chỉ đành cãi lại một câu rồi sau đó đứng lên, chật vật chạy về phía Phượng Nghi cung.

Nhưng, vừa mới tiến vào Phượng Nghi, nước mặt mà Hoàn nhi cố nén khi ở ngự thư phòng trong khoảnh khắc liền trào ra khỏi mắt, ủy khuất trong lòng, trong nháy mắt toàn bộ bùng nổ.

“Tiểu thư, ngươi hiện ở chỗ nào? Có khỏe không? Ô ô ô…… Hoàn nhi sai rồi, Hoàn nhi không nên tư tâm vọng tưởng, Hoàn nhi sai rồi……” Hoàn nhi càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng hối hận. Nước mắt trên mặt tựa như nước chảy không thể ngừng được.

Thẳng đến khi không thể khóc được nữa, Hoàn nhi mới lau khô nước mắt, nhớ lại bộ dạng tiểu thư dăn dò.

Trong cơn hoảng hốt, nàng như thấy được khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của tiểu thư nói: “Hoàn nhi, ta không có ở bên người ngươi thì một mình ngươi phải biết tự chiếu cố chính mình, phải học cách kiên cường, mọi việc đều phải nhìn kỹ chứ đừng đơn thuần như trước nữa.”

“Tiểu thư, Hoàn nhi biết. Hoàn nhi nhất định sẽ kiên cường đích.” Tự trả lời với tiểu thư trong ký ức, Hoàn nhi ngữ khí kiên định nói. Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ thực chân chính là một con người. Tiểu thư từng nói qua, trong hoàng cung, người với người đều rất lãnh khốc vô tình, muốn tự bảo vệ mình đều phải có tâm nhãn, nói ít, làm nhiều, tận lực tránh cùng người khác tiếp xúc nhiều.

Nghĩ đến hôm nay, Hoàn nhi đột nhiên hiểu được, người nhìn thấu triệt mọi chuyện vẫn là tiểu thư. Vì vậy, người mới không để ý đến hết thảy mà chạy trốn khỏi đây. Từ đầu đến cuối, người ngốc vẫn là nàng. Dường như hạ một quyết tâm lớn nào đó, Hoàn nhi hít một hơi thật sâu, bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ thay đổi, tiểu thư từng nói ‘nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ’ (người hiền bị người khi, mã hiền bị người cưỡi), chuyện hôm nay chính là minh chứng tốt nhất cho lời nói này. Vì vậy, nàng phải thay đổi để bảo hộ chính mình.

-oOo-

Đêm hôm đó, Tư Không Diệp một mình ngồi trong ngự thư phòng, tự mình nhiếp chính nên sự việc trong triều vạn phần bề bộn. Lão hồ ly lưu lại cục diện rối rắm khiến hắn phải từng bước từng bước thu thập. Tỉ như thủy tai ở phương nam, tỉ như việc phân bố ruộng đất, hơn nữa đa số quan viên trong triều đình bị cách chức điều tra, hiện tại triều đình vị quốc tựa như một cái xác trống rỗng. Hắn sẽ cố hết sức mình, một lần nữa cho cái xác này đầy đủ trở lại để Vị quốc ngày một phát triển.

Đương nhiên, công vụ bận rộn cũng là một chiêu bài tốt để hắn không phải gọi thị tẩm. Dù sao, nữ nhân trong cung đều là vì muốn câu dẫn hắn nên mới được đưa vào cung, chỉ cần nghĩ đến các nàng thôi là hắn đã ghê tởm đến muốn nôn chứ đừng nói đến việc chiêu tẩm. Duy chỉ có hai nữa nhân mà chính hắn từng tuyển là Đức quý phi cùng Vân phi là có thể được. Điểm ấy, ngay từ nhưng đêm chiên tâm trước đây hắn đã nhìn được từ biểu hiện của các nàng.

Vì vậy mấy ngày gần đây, Tư Không Diệp chỉ muốn được thanh tĩnh, giải quyết thỏa đáng những việc trong triều.

Sau khi phê xong quyển chiết tử cuối cùng, Tư Không Diệp mỏi mệt xoa xoa mi tâm.

Nhìn thấy thư phòng trống trơn, ngoài trừ một mình hắn thì cũng không còn người nào khác. Tiểu Toàn Tử cũng đã được hắn cho lui xuống nghĩ ngơi.

Đột nhiên nghĩ đến ngôi vị hoàng đế quả như lời đồn, người có địa vị càng cao thì càng cảm thấy lạnh lẽo. Trong hoàng cung lạnh lẽo, không chút tình người này chỉ có một mình hắn mà thôi.

Đột nhiên, hắn rất muốn, rất muốn, có một người có thể cùng hắn chia sẽ hết thảy những viêc này. Nhưng người đó sẽ là ai đây? Ai có thể cùng hắn chia sẽ hết thảy? Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy chỉ có một người. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một dung nhan tuyệt thế mà khờ dại, “Lẽ nào lại là nàng?” Hắn thì thào tự nói, sau đó tự giễu cười, làm sao có thể chứ. Đầu óc hắn nhất định là đã bị phá hư rồi, thời điểm này mà lại đi nhớ tới ngốc tử, chuẩn xác mà nói là nữ nhân giả ngốc tử kia.

Từ trên chiếc ghế được trạm trổ nhiều long vân, Tư Không Diệp đứng lên để cho thân thể cứng ngắc được hoạt động rồi hắn chậm rãi đi ra khỏi ngự thư phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.