Thời gian như nước chảy mây trôi, chỉ mới chớp mắt một cái mà đã qua hai ngày, gió thu lạnh lẽo đang dần dần mang theo hơi thở của mùa đông. Trước đây, trong không gian còn tràn ngập mùi hoa quế, vậy mà giờ đây, những đóa quế nở rộ trên cây chỉ còn là những bông hoa tiêu điều, xơ xác.
Trong lương đình, Hoa Tưởng Dung mang theo hai cung nữ thiếp thân không nhanh không chậm tiến vào, nhìn thấy Trầm Như Tuyết đang ngồi trên ghế, tinh tế nhấm nháp chén trà, nàng mỉm cười nói: “Tỷ tỷ thật hăng hái a, trời lạnh như vậy mà một mình ngồi phẩm trà.”
Ánh mắt Trầm Như Tuyết khẽ liếc về phía Hoa Tưởng Dung rồi chuyển tầm nhìn về phía mặt hồ đang ánh lên những tia sáng, không để ý tới lời châm chọc của nàng ta mà nói: “Muội muội cũng đâu kém? Thời tiết như vậy mà muội muội còn có tâm tình ra đây ngắm cảnh?”
Hoa Tưởng Dung xấu hổ cười, nói: “Tỷ tỷ nói sai rồi, muội muội ta mấy ngày nay không thấy tỷ tỷ đâu nên rất nhớ người. Vì vậy, hôm nay, muội muội mới đặc biệt đến đây thăm tỷ tỷ.”
Hoa Tưởng Dung ngoài miệng nói lời khách khí nhưng trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông nhà Trầm Như Tuyết nguyền rủa một phen. Nữ nhân chết tiệt này không phải chỉ cao hơn mình một cấp bậc thôi sao, vậy mà mỗi lần vừa thấy mặt, khẩu khí nói chuyện cứ như là mình chính là người đứng đầu hậu cung, hoàn toàn không để nàng vào mắt. Chẳng qua, như thế cũng là bình thường, nếu một ngày hai nàng gặp nhau mà không khắc khẩu mời gọi là bất thường, phỏng chừng không phải mặt trời mọc ở hướng tây thì cũng là trời mưa to.
“Ác?” Trầm Như Tuyết làm như ngoài ý muốn lên tiếng, một câu mà hai nghĩa nói, “Mới hai ngày không gặp thôi mà muội muội đã không nhẫn nại được nữa rồi?”
Hoa Tưởng Dung nghe xong liền hiểu được hàm nghĩa trong đó, vốn trên mặt đang hiện lên ý cười liền trở nên lạnh lùng, khóe miệng không hiện lên nổi ý cười, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, xuất hiện tới năm màu, nhìn trông thật buồn cười cực kỳ.
Lúc này, hai hai cung nữ ở trong lương đình đã lót đệm mềm lên chiếc ghế đá lạnh lẽo, vì vậy Hoa Tưởng Dung liền không để ý tới mặt lạnh trào phúng của Trầm Như Tuyết mà tự mình ngồi xuống.
“Tỷ tỷ chẳng lẽ không sốt ruột?” Hoa Tưởng Dung lạnh lùng nói, “Hoàng thượng hai ngày nay đều ngủ ở Phượng Nghi cung.”
“Sốt ruột? Sốt ruột thì có ích lợi gì? Hoàng thượng không phải đã nói hoàng hậu bây giờ đã đi xa, đi tìm ẩn sĩ cao nhân để chữa bệnh rồi sao? Hai này nay mặc dù người ở Phượng Nghi cung nhưng người đã không còn, sau này còn không sợ sẽ đắc sủng ngươi sao?”
Trầm Như Tuyết trên mặt không nóng không lạnh nói nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Nàng làm sao lại không tức giận cho được, mặc dù diện mạo của nàng cùng Hoa Tưởng Dung không bằng với ngốc tử kia nhưng ít ra cũng là tiểu mỹ nhân thuộc vào loại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà trong mắt hoàng thượng, hai người nàng cũng không bằng một người ngu ngốc kia. Như vậy hỏi sao nàng không tức, không giận cho được? Nếu như nàng có thể bình thường nhả nhặn thì nàng cũng không ngồi phẩm trà trong lương đình này khi mà trời đã muốn chuyển sang đông.
“Tỷ tỷ, chẳng lẻ ngươi không lo lắng?” Hoa Tưởng Dung nhăn mặt, lo lắng hỏi, ngữ khí tựa như quan tâm lại tựa như lo âu.
“Hừ,” Trầm Như Tuyết cười lạnh một tiếng, “Nực cười, có gì phải lo lắng chứ? Lo lắng cái gì?”
“Tỷ tỷ cũng không sợ ngốc tử kia chữa khỏi thì hoàng thượng sẽ sủng ái nàng ta sao? Sau này chắc chắn sẽ chỉ có hơn cũng không có kém?”
Trầm Như Tuyết liếc nhìn Hoa Tưởng Dung một cái, điều này nàng cũng nghĩ đến nhưng nàng có biện pháp gì chứ. Hoàng hậu đi chữa bệnh là sự thật. Hơn nữa, vị cao nhân ẩn sĩ kia tính cách thật sự rất quái lạ, không chỉ có không cho người ta gióng chống khua chiêng tiễn đưa hoàng hậu mà y còn tự mình đến đón nàng ta. Vì vậy dù nàng có muộn động tay động chân gì cũng không thể.
“Chuyện đã như vậy thì còn có biện pháp nào nữa chứ. Bệnh hoàng hậu nếu có thể thật sự chửa khỏi thì cũng là phúc khí của nàng ta. Chẳng qua nghe nói, bệnh nàng rất nặng, không phải ngày một ngày hai mà có thể chữa được, ta ngoại trừ việc đi thắp hương bái Phật cầu cho bệnh nàng tốt hơn cũng không thể làm được gì?”
“Ân, lời tỷ tỷ nói thật có lý, theo ta thấy, bệnh của hoàng hậu kia chắc chắn không chữa được, ngay cả thái y còn thúc thủ vô sách thì ta không tin cái tên cao nhân ẫn sĩ kia có thể chưa được.” Sau khi nghe Trầm Như Tuyết phân tích, Hoa Tưởng Dung trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái thư thản hơn nhiều, lo lắng trong lòng cũng trở thành hư không. Hơn nữa, nàng vốn tâm tư đơn giản nên cũng không tự suy xét chuyện mình lo lắng.
Buồn bực trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, Hoa Tưởng Dung cũng không ngồi hưởng gió lạnh với nàng ta nữa, “Tỷ tỷ, trời cũng sắp tối rồi, muội muội ta trở về trước đây. Tỷ tỷ ngươi cũng sớm trở về đi.” Dứt lời, cũng không đợi Trầm Như Tuyết có phản đối hay không, nàng liền lập tức đứng lên, thoải mái ly khai.
Trầm Như Tuyết đợi Hoa Tưởng Dung đi rồi, ánh mắt nhìn theo hướng nàng ta rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười trào phúng, thấp giọng hừ lạnh nói: “Hừ, thật sự là một kẻ đầu óc hạn hẹp.”
————————————-
Trong Phượng Nghi cung, giờ phút này, không gian trở nên tĩnh lặng đến không tiếng động, ngay cả thái giám, cung nữ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng mà, trong phòng một thái giám nào đó, một đám tiểu thái giám đang sôi nổi bàn tán.
“Ai, các ngươi nói xem hoàng hậu nương nương đi chữa bệnh là thật hay giả?” Thái giám giáp nói.
“Còn phải nói, đương nhiên là thật rồi. Lần trước nương nương trúng độc nên thân thể bây giờ rất suy nhược, vậy mà phải đi đến chỗ xa xôi của cao nhân ẫn sĩ nào đó, ai, thật sự là khổ cực à.” Thái giám ất vừa nghe, cũng vội vàng thở dài.
Hai người một tung một hứng, cả đám thái giám liền nhào vô nói.
“Đúng vậy, hoàng hậu nương nương thật đáng thương, dung mạo trời sinh thì đẹp nhưng đáng tiếc người lại là một ngốc tử. Vậy mà lại có người ngay cả một ngốc tử cũng không buông tha, muốn độc chết hoàng hậu.”
“Hư…… được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chuyện trong cung ai có thể nói rõ ràng được. Chúng ta cũng vậy, cứ ngồi mà bàn tán thể này coi chừng rước họa vào thân.” Một thái giám ngồi một bên, từ đầu đến giờ chỉ nghe chứ không nói, càng nghe càng cảm thấy xa đề tài ban đầu, vì vậy khẽ đè thấp thanh âm, nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Đúng, đúng, chúng ta không nên nói về chuyện này nửa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tính khí hoàng thượng chúng ta cũng thật cổ quái, hoàng hậu nương nương còn chưa đi mà đã luyến tiếc, không nỡ rời xa. Trước kia cũng ít thấy khi nào ngài ấy đi đến đây nhiều như vậy, mà hoàng hậu thì ngược lại, suốt hai ngày nay cứ ở mãi trong tẩm cung Phượng Nghi cung.”
“Ai, dù sao hoàng hậu ngốc nghếch này của chúng ta không phải ngày một ngày hai là có thể khói, chuyến đi này chỉ sợ cũng phải mất đến một, hai năm. Hoàng thượng cảm thấy luyến tiếc cũng không có gì lạ.”
“Đúng vậy.” Lời vừa nói ra, mọi người liên tục gật đầu hưởng ứng.
Sở dĩ có chuyện này xảy ra là vì Tư Không Diệp đã dùng thủ thuật che mắt, bố trí mọi chuyện. Dù sao việc hoàng hậu chạy khỏi cung nếu truyền ra ngoài sẽ làm cho người khác cười chê, vì vậy, hắn liền xuất ra kế này, vừa có thể tránh né vài ngày, không cần gọi tần phi thị tẩm, vừa có thể làm một cái công đạo cho hoàng hậu, thật là nhất cử lưỡng tiện (một công đôi việc).
Ban đêm, Tư Không Diệp lại đi vào Phượng Nghi cung, Hoàn nhi đã sớm chờ ở đó.
“Hoàng thượng giá lâm.” Tiếp tục diễn trò, Tiểu Toàn Tử cao giọng lảnh lót, giọng nói vang ra tận ngoài Phượng Nghi cung.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng.” Hoàn nhi vừa nghe thanh âm của Tiểu Toàn Tử liền vội vàng bước ra nghênh đón.
“Bình thân.” Tư Không Diệp theo thói quen nói, hai tròng mắt thâm thúy cũng chưa từng liếc nhìn Hoàn nhi lấy một lần. Hắn trực tiếp tiến vào tẩm điện.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, liên tiếp ba ngày, Hoàn nhi nghe nói mấy ngày nay hoàng thượng đều đến Phượng Nghi cung ngủ nên trong lòng không khỏi hiện lên một tia chờ mong. Hôm nay, tiểu thư đã không còn trong cung, nàng lúc trước bởi vì lo lắng cho hoàng thượng mà ở lại, như vậy, nàng có thể ở trong cung nhiều thêm một chút, ở gần hoàng thượng nhiều hơn một chút, nàng muốn hoàng thượng chú ý tới nàng nhiều hơn. Nhưng, nàng mỗi ngày đều tràn ngập chờ mong, vậy mà đổi lại chỉ là sự khinh thường của hoàng thượng. Như vậy hỏi nàng làm sao không thất vọng cho được?
Giống hai ngày trước, nàng vừa định đi theo Tư Không Diệp vào tẩm điện hầu hạ liền bị Tiểu Toàn Tử ngăn cản.
“Ai, Hoàn nhi, hoàng thượng buổi tối khi ngủ đều không muốn người bên ngoài quấy rầy, ngươi tốt nhất là thừa dịp này sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
Lời Tiểu Toàn Tử nói là lời nói thật, Tư Không Diệp ở trong cung điện đều không muốn một đám người vây quanh hầu hạ. Nhưng trong đó, Tiểu Toàn Tử cũng trộn không ít tư tưởng của bản thân. Hoàn nhi này đối với hoàng thượng là tâm tư gì, hắn, một người từ nhỏ đã lớn lên ở trong hoàng cung làm sao không biết? Trong lòng hắn, đối với mấy cung nữ có tư tâm vọng tưởng đều tràn ngập khinh bỉ. Vì vậy, hắn tất nhiên cũng thấy Hoàn nhi không vừa mắt.
Đúng lúc này, Tư Không Diệp đang bước vào trong điện đột nhiên phát ra tiếng, “Tiểu Toàn Tử, để nàng tiến vào đi, trẫm có chút chuyện muốn hỏi nàng.”
Tiểu Toàn Tử nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia không cam tâm nhưng cũng nhanh chóng che đi, “Dạ, nô tài tuân chỉ.” Dứt lời, Tiểu Toàn Tử tránh người để Hoàn nhi đi vào.
Hoàn nhi trong mắt lộ ra một tia hân hỉ không che dấu được, chẳng lẽ chính mình đã thành công? Nàng nghĩ như vậy ngoài miệng không kìm được lộ ra vẻ cười vui sướng, bước vào đại điện. Nàng vừa bước vào thì Tư Không Diệp đã xuất hiện trước mặt.
“Nô tì khấu kiến hoàng thượng.” Hoàn nhi vừa đi vào liền hành lễ.
“Đứng lên đi.” Tư Không Diệp ngồi trên ghế, ánh mắt mệt mỏi nhưng lại có chút đăm chiêu nhìn Hoàn nhi. Thấy nàng trên mặt mang theo ý cười, hắn có chút không rõ, chuyện gì có thể khiến nàng cao hứng đến vậy?
“Tạ hoàng thượng.” Hoàn nhi đứng lên, cung kính đứng một bên, khóe miệng tươi cười, ân cần nói, “Hoàng thượng muốn uống trà không ạ? Nô tì sẽ pha trà cho cho ngài.”
Tư Không Diệp gật đầu đáp ứng.
“Hoàn nhi lại đây. Chủ tử ngươi đã rời đi, vậy mà ngươi cư nhiên còn có thể cười như vậy?” Tư Không Diệp lạnh lùng mở miệng nhưng lại khiến người khác nghe không rõ lời này là cảm xúc gì.
Hoàn nhi nghe xong, tay đang khuấy trà đột nhiên không kìm được mà khẽ run lên nhưng sau đó liền khôi phục nguyên trạng. Nàng pha trà xong liền đưa tới trước mặt Tư Không Diệp rồi vội vàng quỳ rạp xuống đất, “Hoàng thượng thứ tội, nô tì, nô tì không phải ý này.”
“A? Không phải ý này, vậy là ý gì?” Tư Không Diệp thấy thế, trên mặt bất động thanh sắc, cũng không cho đứng lên, lạnh lùng nói một câu, bưng chén trà lên thổi mấy hơi, khẽ nhấp một ngụm, có chút khẽ nhíu mày, trà này còn rất nóng.
Vừa rồi tiểu nha đầu này khuấy trà, hắn cố ý nói một câu như vậy để xác định thật hư. Quả thực, nha đầu kia tâm tư đơn thuần, ngay lúc đó liền lộ ra dấu vết. Tất cả những biểu hiện vừa rồi của nàng đều được hắn thu vào khóe mắt. Xem ra, Hoàn nhi này có thể là biết hoàng hậu giả trang ngốc.
Tư Không Diệp tứ trước tới nay khi đi ngủ đều không muốn có người quấy rầy, vừa rồi Tiểu Toàn Tử cản trờ Hoàn nhi, hắn vốn không muốn nói nhiều nhưng đột nhiên, một ý niệm xuất hiện trong đầu, hắn chợt nhớ tới, có lẽ hắn có thể từ trên người Hoàn nhi tìm một vài chứng cớ cho phỏng đoán của hắn. Vì vậy hắn mới để cho Tiểu Toàn Tử đưa nàng vào, đương nhiên, kết quả cũng khiến hắn phi thường vừa lòng.
“Nô tì chẳng qua là bởi vì được hầu hạ hoàng thượng. Nếu nô tì chỉ vì hoàng hậu nương nương không ở đây mà ngày sầu đêm khổ thì hoàng thượng cũng sẽ không cảm thấy cao hứng phải không ạ?” Hoàn nhi hiển nhiên bị Tư Không Diệp dọa nạt nên khi quỳ trên mặt đất, hai tay không ngừng phát run, đầu cúi đến không thể nào thấp hơn được nữa, hiển nhiên là một bộ phi thường sợ hãi.
Tư Không Diệp có chút khẽ nhướn mi, thầm than, tiểu nha đầu này miệng lưỡi thật là khéo, đáng tiếc a đáng tiếc, hỏa hậu còn chưa đủ. “Ngươi không cần sợ hãi, trẫm chẳng qua là thuận miệng hỏi vậy thôi.” Nói tới đây, hắn có chút khẽ dừng một chút rồi sau đó tiếp tục phân phó, “Miễn, ngươi lui xuống đi.”
“Dạ, nô tì cáo lui.” Hoàn nhi được xá lệnh, vội vàng lui ra. Nhưng khoảnh khắc mà nàng xoay người, trong mắt nàng hiện lên một tia thất vọng cùng không cam lòng.
Sau khi Hoàn nhi lui đi, Tư Không Diệp ra lệnh cho Tiểu Toàn Tử khóa cửa lại. Một người ngồi trong tẩm điện Phượng Nghi cung cẩn thận suy tư. Liên tiếp hai ngày, hắn đều túc trực trong Phượng Nghi cung, một phần là để che giấu sự thật, một phần là muốn từ trong này tìm ra dấu vết để chứng minh cho phỏng đoán của chính mình là đúng. Đáng tiếc chính là hai ngày nay, hắn gần như là đã lật tung hết tẩm điện này lên, vậy mà vẫn không tìm được chỗ sơ hở nào.
Tuy vậy, vừa rồi khi hắn thử Hoàn nhi, hắn cuối cùng cũng tìm ra được. Xem ra, Hoàn nhi này nhất định là biết nhưng vì sao nàng ta không có chạy trốn theo chủ tử của nàng? Đây là điều duy nhất hắn nghĩ không ra.
Mấy ngày nay, cảm xúc của Tư Không Diệp ổn định không ít, không giống như hắn nghĩ là hắn sẽ vì bị nữ nhân kia đùa giỡn mà sẽ phẫn nộ một thời gian dài.
Thời gian có thể làm tan biến hết thảy và lửa giận của hắn cũng vậy. Sau khi bình tĩnh lại, hắn tinh tế suy xét mọi việc, vì sao Vệ Yên Nhiên lại muốn giả trang ngốc tử? Vì sao nàng muốn chạy trốn? Lại vì sao của trong đầu nàng lại có ứ huyết?
Hai vấn đề đầu, hắn nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng cho ra kết luận là, nàng giả trang ngốc cùng hắn giả trang hôn quân đều giống nhau, vi để giữ mình, vì để không phải tham dự vào cuộc đấu tranh quyền lực, vì để khi Vệ vương tạo phản sẽ không liên lụy tới nàng. Trừ nhưng nguyên nhân này ra, hắn thật sự không còn nghĩ ra được cái gì khác nữa.
Vì vậy, chỉ còn vần đề thứ ba là Tư Không Diệp đến giờ vẫn không nghĩ ra, hắn đơn giản, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Sau khi Tư Không Diệp nghĩ thông suốt hết thảy, hai ngày này, trong đầu hắn thường xuyên xuất hiện một đôi mắt linh động trong sáng, một dung nhan tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành. Vào những lúc rãnh rỗi, hắn ngẫu nhiên nhớ tới đêm tân hôn lúc trước, chính mình trên lưng bị cào rất nhiều vệt máu. Trong thư phòng Phượng Nghi cung, chính mình bị nàng cầm sách ném. Thậm chí là ở ngự thư phòng, hắn cùng nàng triền miên dây dưa, nàng kêu hắn lấy nước cho nàng……
Những cảnh đó tựa như hiện lên trước mắt hắn. Mỗi khi hắn nhớ tới, khóe miệng liền lơ đãng lộ ra một nụ cười. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là nàng cố ý a, đúng thật là một nha đầu không bao giờ chịu thiệt. (thiệt lả ngọt ngào qua đi ^^~)
Tư Không Diệp nghĩ nghĩ rồi đột nhiên, đôi mắt vốn tràn ngập tình cảm ấm áp đột nhiên chuyển biến lạnh lùng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, mặc kệ nàng chạy đến đâu, hắn cũng nhất định sẽ đem nàng trở về. Nữ nhân của hắn sao có thể lưu lạc ngoài cung được chứ? Nhưng đồng thời hăn cũng sợ, sợ vì không biết được cái ý nghĩ này đến tột cùng là bởi vì sự chiếm hữu của một nam nhân hay là bởi vì nguyên do nào khác…… (vì yêu ^O^ suất ca ngốc)
———————————–
Cùng lúc đó, Tiểu Đồng từ sáng sớm đã bước vào trong thành, nàng một mình ngồi trong quán trà. Cưỡi ngựa hơn phân nửa đoạn đường khiến nàng vô cùng mệt mỏi. Hai ngày trước bởi vì tốc độ cưỡi ngựa của nàng chậm mà mãi vẫn chưa tới đại thành. Hôm nay nàng đi hết cả nửa ngày cuối cùng cũng đến.
Tòa thành này tên là Tề thành, là con đường tắt phải đi đến Phượng thành.
Tiểu Đồng tiến vào thành, việc đầu tiên của nàng là tìm một khách điếm không xa đó. Sau khi an trí ngựa xong, nàng một mình đi dạo trên phố. Đã nhiều ngày, nàng đều phải đem theo một đống trang sức trong người, thực sự là mệt chết nàng. Vì vậy, mục tiêu đầu tiên của nàng đó là tìm một cửa hàng lớn, đem đống trang sức này đi đổi thành ngân phiếu rồi sau đó đi lại Long Phong tiễn trang (ngân hàng) nổi danh Vị quốc, đem toàn bộ ngân phiếu bỏ vào tài khoản lấy danh nghĩa là Diệp Tiểu Đồng, chỉ chừa lại một chút bạc vụn cùng năm mươi hai ngân phiếu trên người.
Khi tất cả mọi thứ đều xong, Tiểu Đồng liền bước tới quán trà mà bây giờ nàng đang ngồi. Mọi người đều nói, quán trà là nơi hỏi thăm tin tức tốt nhất. Quả nhiên là như thế.
Tiểu Đồng hiện tại đang vểnh tai chăm chú, quang minh chính đại nghe lén người khác nói chuyện.
“Ta nói lão Lí này, ngươi có nghe nói gì không, mấy ngày trước đây trong kinh thành, nhiếp chính vương tạo phản nhưng không ngờ lại bị tên hôn quân kia trấn áp. Nghe nói Vệ vương ngay lúc đó liền bị hoàng thượng đánh chết.” Có lẽ là bởi vì nội dung nói chuyện đề cập tới hoàng thất nên thanh âm người nói tự giác được đè thấp xuống nhưng Tiểu Đồng ngồi rất gần đó nên nghe rất rõ ràng.
“Ai, lão vương, ta làm sao lại chưa có nghe nói qua nhỉ. Biểu chất của nghĩa mẫu của con trai của bà cô của ta (ta xỉu (_ _II) ) cũng ở trong triều làm đại quan, theo tin tức mà ta biết được, nguyên lai hoàng thượng chúng ta là giả vờ làm hôn quân, kỳ thật hoàng thượng chúng ta đã sớm nhìn ra mưu đồ của nhiếp chính vương kia, vì vậy nên người ẩn nhẫn nhiều năm, chờ đợi đến ngày có thể bắt được tên vương gia kia.”
“A? Thật sao? Trách không được, dân gian đều truyền rằng hoàng thượng không để ý đến người ngoài, thành thân với một ngốc tử. Hóa ra là người đã có chủ ý từ trước.”
“Đó là tất nhiên. Hoàng thượng chúng ta không chỉ quỷ kế đa đoan, hơn nữa võ công cũng là thiên hạ vô địch. Nghe nói Vệ vương kia lúc ở trong triều đã đánh lén hoàng thượng nên mới bị hoàng thượng tung ra ba chưởng liên tiếp rồi bỏ mạng.”
“Ai, lão Lí, ngươi nói lời này là không đúng rồi, hoàng thượng chúng ta quỷ kế đa đoan chỗ nào chứ, rõ ràng là túc trí đa mưu.”
“Khụ, ngươi tranh luận với ta chuyện này làm gì, ta vốn là người vô văn hóa, ngươi không phải không biết.”
“Được, được, được, quên đi, quên đi, không tranh cãi với ngươi nữa.”
Tiếp đến, hai người liền không đàm luận chuyện triều đình nữa mà chuyển sang tán gẫu chuyện nhà cửa.
Tiểu Đồng nghe hai người này nói chuyện, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống. Nghe đến đây cũng hiểu tên sắc lang hoàng đế kia thành công rồi, mà kia Vệ Xiển kia cũng đã bị tử hình. Tất cả mọi việc đều giống như nàng sở liệu. Nhưng điều khiến nàng thở dài nhẹ nhõm chính tên sắc lang hoàng đế kia quả thực không có hạ lệnh quang minh tìm nàng. Tuy nhiên không biết hắn có phải là có phái người ngấm ngầm tìm kiếm nàng không nhưng mặc kệ nói thế nào thì so với việc hắn gióng chống khua chiêng ra lệnh tìm nàng trên cả nước còn tốt hơn nhiều.