Sau khi Tiểu Đồng ra khỏi cửa thành, tâm trạng căng thẳng cũng tan thành mây khói. Ngẩng đầu nhìn chân trời màu lam phía xa kia, nàng thở phào một hơi, thầm nghĩ, tự do đã đến rồi.
Nhưng, ngay khi nàng vừa thả lỏng tâm tình một cái liền có cảm giác mờ mịt, giống như một người đang đi giữa một sa mạc vô tận hay một thảo nguyên xanh tươi bát ngát, nàng không thể xác định phương hướng lại càng không biết nên đi về nơi nào.
Lấy lại tinh thần, Tiểu Đồng cưỡi ngựa dọc theo đường, tiến thẳng về phía trước. Đến khi sắc trời sắp tối, ánh nắng tươi đẹp đã rút về phía chân trời, nàng mới nhìn thấy một trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa ở phía xa.
Đi dạo lòng vòng hết nữa ngày, nàng mới tìm thấy một khách điếm với quy mô không lớn.
Dân chúng ở thành thị này rất thành thật chất phác.
Mặt trời dần lặn, người người đi lại trên đường ngày một ít dần. Tiểu Đồng thét lớn một tiếng để dừng ngựa lại, động tác lưu loát, gọn gàng. Ngay lập tức, một tiểu nhị cười ha hả tiến đến, “Vị đại tẩu này muốn ở trọ sao?”
Tiểu Đồng gật gật đầu, giao ngựa cho tiểu nhị rồi một mình từ tốn bước vào khách điếm.
Trong khách điếm, ở đại sảnh lầu một, một vài tốp người đang ngồi trò chuyện. Sinh ý của khách điếm này nhìn có vẻ rất bình thường. Quầy tiền trống trơn, nàng cũng chẳng thấy bóng dáng chưởng quầy đâu cả.
Một lát sau, tiểu nhị tiến vào.
Một khi đã không thấy chưởng quầy, Tiểu Đồng có vấn đề tự nhiên là sẽ hỏi tiểu nhị. “Các ngươi người còn phòng hảo hạng không? Một đêm bao nhiêu ngân lượng?” Tiểu Đồng khách khí nhưng cẩn thận hỏi, ngữ khí lộ tính keo kiệt, bủn xỉn.
Sở dĩ hỏi về ngân lượng là bởi vì nàng một nữ tử độc thân ra ngoài, lại ăn mặc như một dân phụ bình thường, nếu khi nói chuyện, khẩu khí lớn chỉ sợ sẽ khiến cho nhiều người để ý, vì vậy, nàng mới để lộ ra vẻ là một người cổ hủ, keo kiệt mà hỏi giá tiền. Lúc đó, người ngoài sẽ chỉ nàng như một dân phụ bình thường, phiền toái sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Tiểu nhị thấy thế, cười đáp: “Vị đại tẩu này, phòng hảo hạng là năm trăm văn tiền một gian, một chút cũng không mắc.”
Tiểu Đồng nghe xong, khẽ nhíu, hoàn hảo mình có mang theo nhiều bạc vụn, bằng không dù có nhiều ngân phiếu lớn như vậy, nàng cũng không dám đem ra?
Tuy vậy, vẻ mặt của nàng lại khiến tiểu nhị nghĩ nàng vẫn chê đắt. Vì thế hắn vội vàng nhỏ giọng nói: “Đại tẩu, ngài nếu cảm thấy đắt quá thì không bằng như vậy, ta bớt cho ngài một chút, bốn trăm năm mươi văn tiền một gian? Dù sao nhìn sắc trời thế này chắc sẽ không còn khách nữa, phòng trống vẫn là phòng phòng trống, như vậy có chút tiện nghi cho ngài rồi. Chỉ cần ngài đừng cho khách quan khác biết là được.”
Lời của tiểu nhị khiến Tiểu Đồng khôi phục lại tinh thần, biểu cảm trên mặt dường như miễn cưỡng nói: “Được rồi. Vậy phiền ngươi đi trước dẫn đường.”
“Ai, được, đại tẩu, thỉnh theo ta.” Tiểu nhị vửa nói vừa dẫn bước về phía trước.
“Vị đại tẩu này, ngài phải đi xa nhà hả?” Tiểu nhị vửa đi vừa tán gẫu.
“Đâu có, ta chẳng qua là phải đi đến vùng lân cận thăm bà con.” Tiểu Đồng mỉm cười, thật thà trả lời. Một mình bên ngoài thì tốt nhất là luôn luôn cẩn thận, cảnh giác. Nếu nói là đi xa chỉ sợ sẽ bị người khác nhìn chằm vào túi tiền.
“Hóa ra là thế.” Tiểu nhị nghe xong, cũng chỉ là cười, “Đến rồi, đại tẩu, phòng ngài ở đây.” Tiểu nhị vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Tiểu Đồng bước vào, nhìn lướt qua một chút, tuy thế so sánh với sự xa hoa của hoàng cung nhưng bố trí ở đây cũng coi như sạch sẽ, trang nhã. “Được rồi, nhìn cũng được, cám ơn ngươi.”
“Hắc hắc, ngài không phải khách khí. Chẳng biết cơm chiều của ngài là tự mình xuống dưới lầu ăn hay phải đem lên đây?”
“Đưa lên đây đi.” Tiểu Đồng thật sự không có thói quen ăn cơm trước mặt nhiều người, cái loại này cảm giác thật không tốt.
“Dạ được, ta đã biết, nếu còn có gì phân phó, ngài trực tiếp tới tìm ta là được.”
Tiểu Đồng khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ chính mình đã biết. Tiểu nhị lúc này mới lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị liền đem cơm chiều lên. Tiểu Đồng ăn xong liền nằm xuống cái giường lớn mềm mại trong phòng. Cưỡi ngựa cả một ngày khiến nàng vô cùng mệt.
Tiếp theo nên đi đâu đây? Nhắm mắt lại, Tiểu Đồng suy tư, lo lắng nghĩ vấn đề này đã một ngày. Bất đắc dĩ nàng phải ngồi dậy, rút ra một quyên sách từ trong ngực. Nhìn kỹ lại thì tên sách là ‘Bản đồ các quốc gia’.
Quyển sách là quyển sách duy nhất mà Tiểu Đồng mang ra khỏi cung. Nhớ rõ, lúc đó, ở trong cung, khi nhìn thấy quyên sách này, nàng đã kinh ngạc vô cùng.
Khó trách Hoàn nhi lại nói, vị hoàng hậu của hoàng đế khai quốc công thần là một tài nữ uyên bác, chỉ cần nhìn bản đồ này là có thể nhìn ra cái tài của nàng.
Quyển sách này cũng không giống những quyển sách khác, nó rõ ràng là được in ấn. Từ đây có thể thấy, một bút, một họa này là do một người viết nên. Ở cuối sách lại có một dòng chữ in nhỏ, ‘Thượng Thư Nhất Mộc Thanh Ngôn’. Tiểu Đồng biết, Mộc Thanh Ngôn là vị khai quốc hoàng hậu vĩ đại kia. Tuy là nữ tử nhưng trí tuệ lại có thể sánh cùng cùng nam tử. Từ khi Vị quốc khai quốc đến nay, trong lịch cả chiều dài lịch sử cũng không có một vị hoàng hậu nào có thể sánh kịp.
Bản đồ này hẳn là bút tích của hoàng hậu trước kia. Đương nhiên, đây không phải là vấn đề khiến Tiểu Đồng ngạc nhiên, nàng kinh ngạc bởi vì bản đồ này không chỉ là bản đồ của các quốc gia mà nó còn giới thiệu về phong thổ, dân tình của từng quốc gia và mối quan hệ hòa hợp hay không hòa hợp giữa các quốc gia với nhau. Nó giống như một quyển hướng dẫn du lịch ở thời hiện đại, thậm chí so với quyển hướng dẫn du lịch còn muốn hơn.
Vì vậy, lần này Tiểu Đồng ra ngoài không mang theo gì ngoài nó, nó sẽ quyết định hướng đi tiếp theo của nàng.
Thuận tay lật vài tờ, nàng mở tới trang mà mình đã đánh dấu từ trước.
Theo quyển sách này ghi lại thì gần Vị quốc có hai quốc gia, một là Tuyên quốc, một là Tĩnh quốc. Phong thổ, dân tình của Tuyên quốc trên cơ bản đều giống Vị quốc. Hai quốc này từ xưa tới nay luôn rất giao hảo với nhau, cơ hồ chưa bao giờ có chiến loạn. Mà Tĩnh quốc lại không giống vậy, bởi vì vị trí địa lý cùng điều kiện thời tiết hạn chế nên Tĩnh quốc sở hữu nguồn tài nguyên hữu hạn. Trong tình hình cuộc sống dân chúng cuộc khổ, Tĩnh quốc thường xuyên gây nhiễu loạn với cư dân ở biên cảnh hai nước Tuyên quốc cùng Vị quốc. Vì vậy, giáp biên giới Tĩnh quốc thường xuyên xảy ra chiến loạn, dân chúng khổ cực không kể xiết.
Từ đó có thể thấy, ý niệm đi phương Bắc của nàng phải hủy bỏ. Tiểu Đồng lật qua vài tờ nữa, các thành trì khác nhìn cũng không khác nhau lắm, chỉ có vị trí là không giống nhau, nói chung là chẳng có gì khác biệt.
Đang lúc nàng do dự không quyết thì hai chữ “Phượng thành” đập vào mắt nàng.
Nhìn kỹ phần giới thiệu, Phượng thành nằm gần Vị quốc, là hữu hảo của Tuyên quốc, nơi đây mậu dịch phát triển, phồn vinh thịnh vượng, hòa bình an dân, là một địa phương tốt để định cư lâu dài.
Tiểu Đồng nhất thời vui vẻ, xem ra, Phượng thành này quả thật có chỗ hơn người, bằng không làm sao có thể khiến cho vị khai quốc hoàng hậu kia khen ngợi?
Vì vậy, nàng lập tức quyết định, chính mình sẽ đi Phượng thành. Hơn nữa, Phượng thành lại nằm ở biên cảnh. Một khi đã trốn thì nàng sẽ trốn thật xa, li khai hoàng cung càng xa càng tốt, biên cương chính là sự lựa chọn tốt nhất. Thứ hai, Phượng thành lại là lại là nơi cường thịnh, thích hợp để sống lâu dài, đây cũng là hợp ý nàng.
Sau khi quyết định được mua tiêu, tảng đá lớn trong lòng Tiểu Đồng cuối cùng cũng biến mất, nàng cảm thấy thư thản hơn không ít, vì vậy rất nhanh chóng nằm xuống. Lộ trình tương lai còn rất dài…… Hy vọng nàng có thể thuận buồm xuôi gió.
—————————————————–
Hôm sau, trong điện Cần Chính, chỉ có hơn hai mươi đại thần bước vào triều bởi vì tuyệt đại bộ phận trọng thần của triều đình đều tham gia vào việc làm phản đều đã xuống địa ngục. Điều này khiến Cần Chính điện trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.
Trong đại điện, các đại thần đều căng thẳng, lo lắng, hồi hộp. Trải qua việc hôm qua, ành mắt bọn họ nhìn đương kim hoàng thượng đã được cải biến, ít nhất, bọn họ biết hoàng thượng kỳ thật không yếu nhược, không ngu ngốc.
Tư Không Diệp ngồi trên long tọa, ánh mắt thâm thúy, đôi môi khẽ nhếch, không giận mà uy, trên khuôn mặt tuến mỹ không chút biểu tình. Không còn bộ dạng yếu nhược, hoang dâm vô độ, không còn là hôn quân không để ý đến việc triều chính nữa, ngược lại, cả người toát ra phong phạm vương giả, quân lâm thiên hạ.
“Đối với việc hôm qua Vệ vương tạo phản, các vị ái khanh nghĩ trẫm phải xử lý như thế nào?” Trong không gian im lặng, Tư Không Diệp tựa như tự hỏi mà tựa như muốn trưng cầu ý kiến, ngữ khí áp bách vạn phần khiến người khác bất giác run lên.
“Khải bẩm hoàng thượng, từ xưa tới nay, loạn thần tặc tử, mỗi người đều phải bị giết. Hiện nay nhiếp chính vương đã chết, ta cứ theo luật pháp mà tru di cửu tộc, kể cả những người đồng lõa.” Một vị quan viên mặc quan phục tứ phẩm bước ra nói đầu tiên.
“A? Chúng ái khanh đều cho rằng như thế?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí rõ ràng không cho phép đồng ý, lập tức quay người lại hỏi, “Khương ái khanh, ngươi thấy thế nào?”
Khương Vấn nghe xong liền bước ra khỏi hàng, cung kính đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng hoàng thượng vừa mới dẹp phản tặc, lại sắp chính thức nhiếp chính, lúc này chính là cơ hội tốt để ngài tạo hình tượng. Đạo làm vua, nhu có lôi đình thủ đoạn nhưng cũng cần phải lấy đức để trị thiên hạ, thuận theo dân ý, đạt được dân tâm. Mà dân tâm có theo thì Vị quốc ta mới có thể hòa bình và ổn định lâu dài, phát triển cường thịnh.”
“Được, tốt lắm.” Khương Vấn một phen nói cho hết lời, Tư Không Diệp lập tức lớn tiếng khen. Tuy lúc đầu đã thương lượng đối sách nhưng không thể khổng nói, lời của Khương Vấn cũng là lời mà hắn muốn nói. “Khương Thừa tướng, lời ngươi lần này rất hợp ý trẫm.” Ánh mắt Tư Không Diệp lướt qua một vòng, tiếp tục hỏi, “Chẳng hay các vị ái khanh nghĩ thế nào?”
“Chúng thần khẩn tuân thánh dụ.” Một tiếng đồng ý vang lên, tuy chỉ lác đác có hai mươi mấy người nhưng thanh âm dị thường vang dội.
“Một khi chúng ái khanh đã không dị nghị gì nữa thì việc này cứ quyết định như vậy đi. Tiểu Toàn Tử, nghe chỉ, Vệ vương tạo phản, một lòng muốn cướp thiên hạ. Trẫm niệm tình người nhà vô tội, xử phạt sung quân biên cương, trọn đời không được vào kinh. Những quan viên đồng lõa toàn bộ cách trừ quan chức, biếm làm thứ dân, sinh thời không được vào triều làm quan.”
“Dạ, nô tài tuân chỉ.” Tiểu Toàn Tử lập tức lĩnh chỉ, Tư Không Diệp đóng ấn xong liền nói tiếp, “Khương ái khanh, chức hình bộ thượng thư do ngươi tạm nắm giữ. Mặt khác, trong vòng một tháng công cáo thiên hạ, triều đình một tháng sau sẽ cử hành khoa cử, chọn lựa nhân tài. Khương ái khanh, việc này cũng do ngươi phụ trách.”
“Vi thần tuân chỉ.” Khương Vấn khom người hành lễ, trong lòng không khói dâng lên hận ý, vị sư đệ này, cư nhiên đem toàn bộ việc cho hắn phụ trách.Việc này không phải là muốn giết chết hắn sao?
“Hoàng thượng, hôm nay bè lũ Vệ đảng đã trừ, chẳng biết hoàng thượng chuẩn bị khi nào chính thức nhiếp chính?” Đột ngột một thanh âm truyền đến, người nói chuyện đúng là Trầm Uy võ tướng.
“A”, làm như đột nhiên nhớ tới, “Ái khanh không nói, trẫm cũng quên mất. Tiểu Toàn Tử, tra xem khi nào là ngày hoàng đạo.” Tư Không Diệp không lạnh không nóng mở miệng, lễ đại diện tự mình nhiếp chính đối với hắn cũng chẳng có mấy tác dụng.
Tiểu Toàn Tử nghe vậy liền vội vàng vừa lật sách vừa tra, “Hồi bẩm hoàng thượng, ba ngày sau là ngày hoàng đạo.”
“Tốt lắm, chiêu cáo thiên hạ, ba ngày sau cử hành đại điển nhiếp chính.”
“Dạ, nô tài tuân chỉ.”
Lâm triều xong, trong ngự thư phòng, Khương Vấn đến cầu kiến, Tư Không Diệp sớm đã dự đoán được liền nói cho Tiểu Toàn Tử nếu Khương thừa tướng đến đây thì để cho hắn trực tiếp vào.
“Sư đệ, ngươi thật là tốt, mới đó mà đã giao cho ta nhiều việc như vậy.” Người còn chưa tới nhưng âm thanh đã truyền tới.
Tư Không Diệp thong thả ngồi đọc chiết tử, tâm trạng dường như rất tốt.
Chỉ đến khi Khương Vấn đi tới trước mặt, hắn mới nói: “Lấy tài cán của sư huynh, chẳng lẽ một cái khoa cử nho nhỏ cũng không làm được.”
Khương Vấn cũng không mắc mưu, “Sư đệ, kế khích tướng của ngươi cũng không có tác dụng đối với ta đâu.”
“Như vậy sư huynh không định làm sao? Vừa rồi lúc triều thượng……” Tư Không Diệp còn chưa nói xong, Khương Vấn liền lập tức ngắt lời, “Ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ta nhất định làm được.”
Tư Không Diệp cũng thừa biết thái độ đối nhân xử thế của Khương Vấn nên khóe môi khẽ nhếch lên, một bộ tựa như đã thực hiện được mưu ma chước quỷ.
Khương Vấn vừa thấy, nhất thời rùng mình, mỗi lần sư đệ để lộ ra biểu tình này thì nhất định sẽ có chuyện không tốt.
“Nói về…… hôm qua ngươi đã tìm được hoàng hậu chưa?” Khương Vấn làm như hỏi, ngôn ngữ tràn đầy thắc mắc.
“Hừ!” Tư Không Diệp hừ lạnh, vừa nhắc tới Vệ Yên Nhiên, ý cười trên mặt liền hoàn toàn biến mất mà chuyển qua vẻ lo lắng, “Có tâm chạy trốn thì sao có thể tìm được?”
Khương Vấn nghe vậy, trong lòng cả kinh, trên biểu hiện không hiểu mà dò hỏi, “Ngươi là nói…… hoàng hậu nương nương là cố ý chạy trốn? Làm sao có thể?”
Tư Không Diệp lạnh lùng liếc nhìn sang Khương Vấn, đáp: “Làm sao lại không có khả năng?”
“Hoàng hậu nương nương không phải ngốc tử sao? Làm thế nào lại có thể cố ý chạy trốn được? Huống chi, nàng tại sao phải chạy trốn chứ?” Khương Vấn phân tích một cách hợp tình hợp lý, trong lòng cũng có chút lo lắng không yên.
“Ngốc tử?” Tư Không Diệp hỏi lại một tiếng, “Nàng quả thật nếu không phải ngốc tử sẽ không cố ý chạy trốn.”
Khương Vấn nghe vậy, trong lòng khẽ động, chẳng lẻ sư đệ đã phát hiện? “Sư đệ, chỉ giáo cho? Hoàng hậu nương nương lúc trước là do chính ngươi tự mình bắt mạch, ngươi đừng nói với ta là ngươi, một đệ tử truyền thừa đắc ý của sư phụ lại chẩn sai mạch nha.”
“Mạch tượng quả thật đúng vậy.” Tư Không Diệp nói, hàng lông mày khẽ nhíu lại giữa trán, thần sắc ngưng trọng, vừa tự hỏi, lại vừa vì chuyện này mà phát sầu, “Đây cũng là chuyện khiến ta hoài nghi.”
“Một khi đã như vậy thì ngươi vì sao dám nói hoàng hậu nương nương không phải ngốc tử? Có căn cứ gì chứ?” Khương Vấn tiếp tục truy vấn.
“Tất nhiên là có. Sư huynh, ngươi cũng biết, hôm qua sau khi ngươi đi, ta đã ra lệnh cho Lí thống lĩnh lấy kểu kê tài sán, đến từng cung điều tra qua một lượt nhưng đều không tra ra dấu vết gì. Tuy vậy, hắn lại tra ra trong Phượng Nghi cung thiếu tới mấy chục vạn lượng. Ngươi nghĩ xem, một ngốc tử ngày thường sẽ sử dụng nhiều hay ít ngân lượng?” Tư Không Diệp chỉ nói đến đây bởi hắn tin tưởng rằng, lấy tài trí thông minh của Khương Vấn, không cần hắn trưc6 tiếp nói ra cũng tự minh bạch.
“Mấy chục vạn lượng?” Khương Vấn nghe vậy, kinh ngạc vạn phần, miệng chữ A mồm chữ O, trong lòng lại thầm mắng, cái nữ nhân kia rốt cuộc là thông minh hay là ngu ngốc a, mang theo bạc xuất cung thì đúng nhưng vấn đề là nàng mang nhiều như vậy không phải là tự mình nói với người khác mình không phải là ngốc tử sao?
“Đúng, mấy chục vạn lượng. Ta cơ hồ có thể khẳng định, Vệ Yên Nhiên kia tuyệt đối không phải ngốc tử. Nhưng ta lại không hiểu, vì sao trong đầu nàng lại có ứ huyết?”
“Ách, không nghĩ ra cũng đừng nghĩ. Dù sao ngươi vốn cũng định phế đi nàng. Hôm nay nàng tự mình chạy đi chẳng phải rất đúng lúc sao? Ba ngày sau ngươi trực tiếp tuyên bố phế hậu là được.” Khương Vấn nói lời này bởi hắn không muốn sư đệ hắn phái người đi bắt Tiểu Đồng về. Bất quả cho dù là ra lệnh bắt cũng không nhất định bắt được.
“Phế hậu?” Tư Không Diệp tự hỏi một câu, có chút khẽ suy tư rồi nói, “Trước kia ta nghĩ nàng là ngốc tử nên mới muốn phế hậu. Bây giờ, nàng một khi đã không ngốc ngôi hoàng hậu này nàng đảm nhận cũng không sao. Dù sao Vệ đảng toàn bộ bị diệt, đằng sau nàng cũng không quyền không thế, để nàng ở vị trí này ta cũng không phải lo trước lo sau.”
“Nhưng nàng không phải đã chạy rồi sao? Một khi đã chạy, ngươi còn giữ lại hậu vị cho nàng làm gì?” Khương Vấn tiếp tục khuyên giải, ngữ khí bên trong mơ hồ mang theo chút nóng vội.
“Chạy? Hừ, nàng ta có thể chạy đến nơi nào chứ? Thiên hạ này đều là vương thổ của ta, dù phải đào ba tấc đất, ta không tin ta không tìm được người.” Tư Không Diệp oán hận nói, nghĩ đến suốt một thời gian chính mình bị lừa, trong lòng hắn không khỏi bừng lên lửa giận, cảm giác như chính mình vẫn luôn bị nàng ta đùa giỡn suốt từ đó đến giờ.
Nhưng điều hắn không hiểu là, nàng nếu không phải ngốc tử thì sao không báo tin cho lão hồ ly kia? Vì sao nàng lại giả bộ ngốc nghếch để trêu chọc hắn?
Đương nhiên, chết tiệt nhất là chính mình bị nàng đùa bỡn suốt một thời gian dài vậy mà không phát giác ra. Mỗi lần Tư Không Diệp nghĩ vậy, hắn đều không khỏi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Vệ Yên Nhiên, ngươi nhất định đừng để ta tìm được.
—————————————-
Cùng thời gian đó, trong khách điếm, Tiểu Đồng vừa rời giường liền hắt xì một cái. Xoa xoa cái mũi một cách đáng thương, Tiểu Đồng lầm bầm một tiếng, thời tiết hai ngày nay thật đáng ghét, nóng lạnh bất thường, nó hại chết nàng, bây giờ trời không lạnh vậy mà đã hắt xì rồi.
—————————————-
“Sư đệ, một khi người đã chạy, ngươi vì sao còn muốn tìm nàng trở về?” Khương Vấn tất nhiên là không dễ dàng buông tha nhanh vậy. Hắn lại một lần nữa hỏi dự định của Tư Không Diệp.
“Nữ nhân của ta sao có thể chạy loạn khắp nơi như vậy? Đó là còn chưa nói đến việc nàng là hoàng hậu của nữa.” Tư Không Diệp nói như thể nó là chuyện đương nhiên nhưng hắn lại không chú ý tới ánh mắt Khương Vấn nhìn hắn bỗng tối sầm lại, hàng mi khẽ hạ xuống, che mất đôi mắt của mình.
“Một khi đã như vậy, sư huynh hy vọng ngươi sớm ngày tìm được hoàng hậu của mình.” Mắt thấy Tư Không Diệp kiên định như vậy, Khương Vấn không thể nói gì thêm được nữa nhưng trong lòng hắn lại trở nên khẩn trương. Hắn nhất định phải xử lý thật nhanh chóng chuyện ở đây rồi mới có thể yên tâm đi tìm Diệp Tiểu Đồng. Hơn nữa, hắn nhất định phải tìm được nàng trước Tư Không Diệp, nói cho nàng biết Tư Không Diệp đã phát hiện ra nàng không phải là ngốc tử.
Đối với việc Diệp Tiểu Đồng có thể bị Tư Không Diệp tìm được thì Khương Vấn kỳ thật cũng không lo lắng lắm. Dù sao, năng lực thay đổi dung mạo của nàng rất không tầm thường. Ngay cả cao thủ dịch dung như hắn cũng không có phương pháp nào để nhận ra nàng chứ đừng nói đến là Tư Không Diệp. Vì vậy, hắn không sợ Tư Không Diệp tìm được nàng trước tiên. Đồng thời, hắn cũng rất tin tưởng rằng với năng lực của chính mình, hắn nhất định có thể tìm được nàng.