[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 76 : Chương 76




Trong đầu rất nhanh liền xuất hiện ánh mắt ngày ấy của Hoàn nhi nhìn hoàng thượng, Khương Vấn liền thông suốt tất cả.

Chỉ sợ là nha đầu kia chỉ vì một ảo tưởng không thực tế mà bỏ rơi chủ tử của nàng. Như vậy, cũng tốt, lấy hiểu biết của hắn đối với Tiểu Đồng, nếu chạy trốn cùng một nha hoàn không hiểu chuyện mới là việc khiến cho người khác lo nhất. Hôm nay nha đầu kia một khi đã khẳng chủ lưu lại thì đối với Tiểu Đồng mà nói, chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu.

Nhưng, không biết sư đệ có hay không phát hiện ý định muốn thoát đi của Tiểu Đồng. Mặc kệ thế nào, xuất phát từ tư lợi cá nhân, hắn không muốn Tư Không Diệp biết được. Dù sao hắn vốn cũng không muốn lấy một ngốc tử làm hoàng hậu, tuy là nàng giả bộ ngốc nhưng nếu không giả ngốc thì chỉ sợ hiện tại nàng đã sớm trở thành vong hồn dưới đao của hoàng y vệ. Chuẩn xác mà nói đã là vong hồn dưới đao hoàng y vệ. Bởi vì Vệ Yên Nhiên hiện tại cũng đâu phải là Vệ Yên Nhiên thật, không phải sao?

Cho nên, Khương Vấn quyết định, hắn sẽ đem hết năng lực của mình để che giấu cho Tiểu Đồng. Nếu sư đệ phát hiện ra nàng là đóng giả ngốc thì hắn thật không dám tưởng tượng hắn sẽ đối đãi như thế nào với Tiểu Đồng nữa.

“Khương Vấn, ngươi thật sự cho là như vậy sao?”

Ngay lúc Khương Vấn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình thì Tư Không Diệp nghi hoặc hỏi. Không phải là tại hắn đa nghi nhưng thật sự là chuyện này quá mức trùng hợp. Vì sao hôm nay lão hồ ly tạo phản thì ngốc tử kia liền chạy khỏi Phượng Nghi cung đến không tìm thấy bóng dáng. Tuy về tình về lí đều đúng cả nhưng trực giác nói cho hắn biết rằng chuyện này có cái gì đó không đúng, dù vậy hắn thật không biết nói sao cho rõ. Thái độ cùa sư huynh cũng rất kỳ quái, là một người có tâm tư cẩn thận nhưng câu trả lời vừa rồi của hắn tựa như không hề suy nghĩ gì mà nói liền ngay tức khắc.

“Sư đệ, ta thấy ngươi là lo lắng nhiều quá đấy, chuyện này còn thực giả gì được nữa? Sự thật đã xảy ra trước mắt. Đấy là chưa nói đến trước kia chính ngươi cũng đã tự bắt mạch cho hoàng hậu rồi mà, nàng ta thật sự là ngốc tử, không nghi ngờ gì nữa, như vậy hôm nay nàng chạy không thấy bóng dáng đâu là đúng rồi, còn có thể có nghuyên nhân gì nữa? Hôm nay Vệ vương đã trừ, ngươi nghĩ một ngốc tử còn có thể dậy lên sóng gió gì nữa chứ?” Khương Vấn một phen nói, lời nào lời nấy hợp tình hợp lý làm Tư Không Diệp không thể phản bác được chút nào. Suy nghĩ kỹ một phen, cuối dùng hắn từ bỏ, chờ kết quả điều tra của Lý Minh Hổ thôi.

“Ngươi nói đúng, có lẽ là tại ta lo lắng nhiều quá.” Tư Không Diệp nghĩ thông suốt xong cũng không làm việc này rối thêm nữa mà tiếp tục đàm luận chính sự. Hắn chuyển qua, nhìn vị sư đệ đang đứng một bên, “Trương sư đệ, Vệ vương phủ bên kia thế nào?”

“Nhị sư huynh, hôm nay, ở Vương phủ bên kia, Vệ Xiển vừa bước khỏi cửa, chân trước vừa ra, chân sau chưa kịp nhấc ta đã sai người bao vây. Chuyện vừa xảy ra thì ở Vương phủ bên kia, toàn bộ ba trăm năm mươi sáu nhân khẩu đã bị bắt lại, chỉ chờ xét xử.”

“Ưhm, vậy được rồi.” Tư Không Diệp vừa lòng gật đầu, từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc. Vệ vương tạo phản, khó tránh khỏi liên lụy tới người nhà, dù không có tham dự nhưng Vệ vương bị giết sẽ khó tránh khỏi khiến cho người trong nhà lão ta muốn tạo phản, vì vậy mới tru di cửu tộc, tránh hậu họa về sau này. Nhưng trước tiên cần phải giải họ đến đại lao, còn xử lí thế nào thì sau này sẽ từ từ giải quyết.

“Sư đệ, ngươi chuẩn bị xử lí cả nhà bọn họ thế nào?” Đối với gia quyến Vệ vương, Khương Vấn cũng có vài phần thông cảm nhưng tru di cửu tộc lại là phương pháp qiaỉ quyết ổn thỏa nhất, đồng thời cũng là phương pháp làm yên lòng người nhất. Dù vậy, trong lòng Khương Vấn cũng không tán thành với việc diệt toàn gia cho lắm.

“Nhị vị sư huynh, việc này còn gì mà phải nghĩ nữa? Tất nhiên là phải tru kì chín tộc rồi, chỉ khi diệt trừ toàn gia mới có thể diệt trừ hậu hoạn sau này.” Trương Tính sư đệ là người trung thực thật thà, nghĩ gì nói nấy, lúc này hắn đang nói ra suy nghĩ của mình.

Khương Vấn nghe xong, lập tức lấy ngón giữa chỉ chỉ vào giữa trán vị sư đệ này, “Ta nói ngươi a, sau ngươi có thể ngốc như vậy. Một khi không hiểu chuyện gì thì đừng có mà ở đó loạn ngôn. Khó trách sư phụ nói ngươi cái cũng tốt nhưng lại quá hấp tấp vội vàng, gặp chuyện thì không bao giờ dùng đại não mà suy nghĩ. Học võ thì còn được nhưng nếu đấu trí với người khác thì thua ngay.”

Trương sư đệ nghe vậy, trên mặt lộ vẻ không phục, nhỏ giọng than thở: “Ta nào có. Các triều đại trong lịch sử khi đối phó với những phần tử phản nghịch, không người nào là không làm thế? Nhưng làm sao đến lượt ta nói thì lại bị coi là kém cỏi, vụng về.”

Lúc này, Tư Không Diệp ở cạnh bên vốn ngồi xem kịch vui cuối cùng cũng mở miệng, “Trương sư đệ, ta cũng cho rằng lời Khương Văn là đúng.”

“A?” Khương Vấn nghe xong liền nhếch môi, nhướng mi nói, “Xem ra sư đệ cũng có suy nghĩ giống ta.”

“Ngươi nghĩ gì?” Tư Không Diệp ra vẻ không hiểu hỏi nhưng vẻ mặt của hắn đã khẳng định hai người chắc chắn cùng suy nghĩ một vấn đề.

“Phải a, một khi đại sư huynh đã nói như vậy thì ta cũng muốn nghe thử xem.” Trương sư đệ ở một bên cũng phụ họa theo.

“Xú tiểu tử, ngươi hãy nghe cẩn thận cho ta rồi liệu mà học hỏi.” Khương Vấn nghe thế vỗ mạnh lên bả vai Trương sư đệ rồi nói, “Sở dĩ các triều đại trước đây xử tội bọn thần tử phản nghịch như vậy là bởi vì quân vương lúc đó đã nắm vững được giang sơn, dù có chu di cửu tộc thì ai cũng không dám nói gì. Sư đệ ngươi không giống vậy, hôm nay hắn mới chính thức tự mình chấp chính, thanh danh trong dân gian vẫn còn rất xấu. Nếu lúc này sư huynh ngươi ra lệnh tru sát sạch sẽ toàn bộ người trong Vệ vương phủ thì khi rơi vào trong miệng dân gian sẽ có rất nhiều lời đồn, từ dó dễ dàng làm mất lòng dân. Vua của một nước phải luôn hướng đến dân chúng, nếu lòng dân không phục thì làm sao có thể làm vua một nước?”

Khương Vấn vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt, nói ra suy nghĩ của mình. Vẻ mặt Trương sư đệ vốn dương dương tự đắc liền trong chốc lát trở nên ỉu xìu như thực vật bị héo khô.

“Đúng rồi, lời của ngươi giống với suy nghĩ trong lòng ta. Khương Vấn, theo ngươi, nếu đem toàn bộ người trong Vệ vương phủ biếm thành thứ dân, sung quân biên cương thì có được không?” Tư Không Diệp nhíu mi, đắn đo, mở miệng trưng cầu ý kiến Khương Vấn.

“Ta thấy cũng được, dù sao danh sách tất cả những tên bè lũ theo bên Vệ vương mà có lòng tạo phản đều ở trong tay chúng ta, biện pháp xử lí như vậy là tốt nhất.”

Khương Vấn cũng cảm thấy biện pháp này có thể thi hành được. Làm vậy không những có thể diệt trừ được hậu họa về sau mà còn có thể tạo nên thanh danh. Nếu có người cố tình tung ra lời đồn đại thì việc này đối với Tư Không Diệp chỉ có lợi chứ không có hại.

“Một khi đã quyết định như vậy thì cứ làm thế đi.” Bây giờ, việc bàn luận xử lí bọn tạo phản đã giải quyết xong.

“Nếu không có chuyện gì thì các ngươi lui ra đi.” Tư Không Diệp hiển nhiên có chút mệt mỏi, xoa xoa mi tâm giữa trán. Trước hôm nay, hắn đã có mấy buổi không nghỉ ngơi. Mỗi đêm khuya nằm mộng, hắn thường xuyên mơ thấy hình dáng phụ hoàng lúc trước còn tại thế.

Khương Vấn liếc mắt nhìn vẻ mệt mỏi của Tư Không Diệp liền thức thời mà cáo lui, “Sư đệ, ngươi đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay ngươi bận lắm rồi.”

“Đúng đó, nhị sư huynh, ta cùng đại sư huynh đi trước.” Trương sư đệ thấy thế, cũng thức thú cáo từ.

Vì vậy, hai người cùng ly khai khỏi ngự thư phòng.

Hai người bọn họ vừa đi, Tư Không Diệp bước đến nhuyễn tháp (giường) trong ngự thư phòng. Vốn muốn nghĩ ngơi một lát nhưng nằm xuống chưa bao lâu, Tiểu Toàn Tử liền thông báo có đại nội thị vệ Lí Minh Hổ cầu kiến.

Tư Không Diệp vừa nghe xong, cơn buồn ngủ liền hoàn toàn biến mất. Hắn vội vàng rời giường, đến bên cạnh bàn.

Lí Minh Hổ bước đến, hành lễ. Tư Không Diệp liền vội nói: “Lí thống lĩnh miễn lễ, thế nào? Đã tìm được hoàng hậu chưa?” Lời vừa nói ra, trong mắt Tư Không Diệp không che dấu nổi sự lo lắng.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã lục soát tất cả mọi nơi trong cung nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng hoàng hậu nương nương.” Lí Minh Hổ vẻ mặt đầy hổ thẹn, cúi đầu, khom người nói.

“Làm sao có thể? Nàng cho dù chạy nhưng cũng không thể chạy xa hơn nữa.” Tư Không Diệp nhíu nhíu mày. Trên khuôn mặt tuấn nhan hiện lên vẻ thất vọng, trong lòng không khỏi càng ngày càng nghi hoặc.

“Hoàng thượng, thứ vi thần nhiều lời, liệu hoàng hậu có phải hay không bị những nương nương trong cung đem đi?” Lí Minh Hổ vừa nhìn nhan sắc Tư Không Diệp vừa thật cẩn thận nói. Thấy sắc mặt Tư Không Diệp không có gì lạ thường, hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt cổ vũ nên hắn yên tâm nói ra suy nghĩ của mình, “Ngài cũng biết, những tần phi trong cung thường tranh đấu vị trí hoàng hậu kia……”

Lí Minh Hổ mặc dù không nói tiếp nữa nhưng thực rõ ràng, Tư Không Diệp đã hiểu được hắn muốn nói gì. Đúng vậy, vì sao hắn không có nghĩ đến nhỉ? Nếu trừ khử hoàng hậu, vị trí hoàng hậu kia sẽ để trống mà những nữ nhân trong hậu cung sẽ là người có triển vọng nhất? Tư Không Diệp nghĩ đến đây liền xuất ra một kế có thể khiến cho đại nội thị vệ quang minh chính đại tiến vào các đại cung thất điều tra.

“Lí thống lĩnh, truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay lâm triều, Vệ vương đồ mưu tạo phản, bị diệt tại chỗ. Thiên hạ đã ổn định, lúc này cần kiểm soát tiền tài vật chất trong cung, các đại cung thất cũng không ngoại lệ. Làm xong nhanh chóng hồi báo.” Tư Không Diệp nghiêm túc ra lệnh. Để làm những nữ nhân trong cung an phận thì không thể làm bừa bãi nhưng một khi đã tra ra được Yên Nhiên đúng như lời Lí thống lĩnh nói là bị bắt trong cung phi tần nào thì hắn tuyệt sẽ không nhẹ tay với kẻ đó.

Lí Minh Hổ vừa nghe liền hiểu ý, trả lời: “Vi thần tuân chỉ.”

——————————————-

Khương Vấn cùng Trương sư đệ vừa xuất cung. Sau khi bàn luận chuẩn bị hậu sự chu đáo xong, mỗi người trở về phủ người đó.

Tiểu Yển thấy Khương Vấn trở về, vội vàng tiến ra đón, “Chủ tử, ngài đã trở lại? Hôm nay có thuận lợi không ạ?”

Khương Vấn liếc mắt nhìn Tiểu Yển một cái, ngữ khí bất thiện nói: “Ngươi không phải đã biết rồi sao? Còn hỏi ta cái gì nữa?”

“Ta……” Tiểu Yển không ngờ khẩu khí Khương Vấn kém như vậy, trong lúc nhất thời, bị làm cho không nói nên lời.

Chủ tử hôm nay làm sao vậy? Buổi sáng khi ra ngoài vốn rất tốt mà, làm sao mà chỉ mới một lúc, ngữ khí đã trở nên hung hăng như vậy? Ai chọc giận hắn vậy?

Khương Vấn thấy Tiểu Yển không nói, vẻ mặt buồn bực đứng tại chỗ. Bước chân vốn đang nhanh của Khương Vấn liền chậm lại, sau đó giận dữ nói: “Sao? Ngươi đừng nói với ta là hắc y kỵ dưới tay ngươi đều là phế vật. Tin tức lớn như vậy mà vẫn chưa rơi vào tai ngươi chắc?”

Tiểu Yển nhất thời có như người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời, chủ tử hôm nay thật sự là rất kỳ quái. Tuy câu hỏi của hắn có vẻ dư thừa nhưng cũng không cần phản ứng quá lên vậy chứ.

Từ khi hắn theo chủ tử đến giờ, hắn chưa bao giờ thấy vẻ mặt tồi tệ như vậy của chủ tử.

“Dạ, là thuộc hạ nhiều lời.” Không có biện pháp, một khi tâm tình chủ tử không tốt, người làm thuộc hạ như hắn chỉ có thể nhân nhượng, chiều ý. Dù sao người ta cũng là chủ, hắn chỉ là người hầu. Hơn nữa, lời chủ tử nói quả thật không sai.

“Được rồi, lát nữa ngươi đưa ngọ thiện vào cho ta, trước khi bữa tối đến thì không cho phép người nào quất rầy.” Trên khuôn mặt tuấn lãng của Khương Vấn giờ phút này đột nhiên trở nên nghiêm trọng rối rắm, thực hiển nhiên là hắn đang có chuyện gì đó làm phiền lòng.

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Tiểu Yển vâng mệnh nhưng trong mắt không che nổi sự tò mò.

Không biết đến tột cùng là chuyện gì mà có thể khiến cho tâm tình chủ tử như vậy, ha ha ha, xem kìa, khuôn mặt bây giờ chẳng còn nét gì tuấn lãng nữa.

Khương Vấn nói xong liền nhanh chóng bước vào phòng của mình, đóng cửa đại môn, cả người nằm trên giường, tự hỏi mình.

Kỳ thật, giờ phút này, trong lòng hắn phi thường tức giận. Giận Tiểu Đồng nhưng cũng là giận chính mình. Giận Tiểu Đồng không biết suy nghĩ, đi cũng không nói lời cáo biệt với hắn một tiếng. Nói thế nào thì hai người cũng quen biết được một thời gian. Cho dù hắn quả thật không có bóc trận bộ mặt thật của nàng trước mặt Tư Không Diệp nhưng ít nhất nàng cũng phải lên tiếng chứ. Hắn càng giận chính mình hơn, khi Tiểu Đồng nói muốn hắn chế dược cho nàng là nàng đã ám chỉ, đã muốn nói là nàng sắp bỏ trốn. Vậy mà hắn lại không có một chút phát hiện.

Bởi vì như vậy nên vừa rồi Khương Vấn mới để lộ ra một bộ mặt xấu đến thế.

Nhưng, chuyện Tiểu Đồng trốn đi cũng là chuyện tốt. Dù sao Tư Không Diệp sau khi đăng cơ cũng sẽ phế nàng đi, đến lúc đó, hắn có thể tưởng tượng được hắn không những không thể gặp nàng mà ngay cả cơ hội nàng chạy trốn chắc chắn cũng sẽ không còn.

Nghĩ vậy, tâm tình Khương Vấn cuối cùng cũng trở nên tốt hơn. Một khi đã thế thì việc nàng chạy trốn không phải có nghĩa là hắn còn cơ hội sao? Khương Vấn càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nhưng chỉ có một điều khó khăn duy nhất là trong biển người kia, làm sao hắn có thể tìm được nàng?

Hơn nữa, cho dù là tìm thì đầu tiên hắn cũng phải giúp sư đệ thu thập cục diện rối loạn trước mắt. Bằng không, hắn cũng sẽ cảm thấy thẹn với lương tâm khi rời đi. Vì vậy, trong lòng Khương Vấn đã hạ quyết định, đợi xử lí mọi chuyện ở đây xong, hắn dù đi đến tận chân trời góc bể, hắn cũng sẽ tìm ra nàng cho bằng được.

Sau khi nút thắt trong lòng đã được tháo bỏ, toàn bộ mệt mỏi của mấy ngày không ngủ đột nhiên ập đến, Khương Vấn liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hắn ngủ trong phòng mình, suốt buổi chiều rồi tới đếm, đến sáng ngày hôm sau mới mơ màng tỉnh dậy.

——————————————————

Trong hoàng cung, bắt đầu từ chiều, Lí thống lĩnh đã dẫn đại nội thị vệ đánh trống khua chiêng, lấy danh nghĩa điều tra tiền tài vật chất của các cung mà lục soát, ngay cả Phượng Nghi cung cũng không tha.

Trong lúc nhất thời, cả hậu cung như gà bay chó sửa, các tần phi kinh ngạc không ngớt. Hoàng thượng sao đột nhiên lại nghĩ ra việc kiểm kê tài sản trong cung vậy?

Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, trên trời là một mảnh trăng khuyết, những vì sao trên bầu trời bắt đầu tỏa sáng thì việc kiểm kê mới hoàn tất.

Trong Thanh Long điện, Tư Không Diệp lần đầu tiên không triệu tập tần phi thị tẩm. Sau khi trừ đi Vệ vương, vai diễn hôn quân cũng tự nhiên không cần thiết nữa, hắn vốn không để ý lắm đến nữ nhân, chẳng qua bọn họ chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi. Cho dù bộ dạng có xinh đẹp thế nào đi chăng nữa thì bọn họ đối với một đế vương thành công cũng chỉ như một chén độc dược. Hắn tất nhiên biết việc nào nặng việc nào nhẹ mà làm việc.

Có lẽ, chỉ có ngốc tử kia là người khác biệt duy nhất. Nhưng hắn không muốn bản thân mình suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay, nếu có thể tìm được thì tốt, tuy nhiên việc phế hậu là không thể tránh khỏi nhưng hắn sẽ an bài cho một vài hoàng y vệ cạnh nàng, hắn sẽ không bạc đãi nàng.

Nếu tìm không thấy, một ngốc tử nếu đã mất thì cứ kệ để cho nó mất đi, dù sao đối với hắn, việc mất nàng cũng không có tổn thất gì, chỉ cần tuyên bố với bên ngoài là hoàng hậu đã tạ thế là được.

Suy nghĩ được một lúc, bên ngoài Thanh Long điện có tiếng nói vang lên, “Thần, Lí Minh Hổ cầu kiến hoàng thượng.”

Ngay sau đó, Tiểu Toàn Tử vội vàng vào báo lại.

Tư Không Diệp cho truyền. Lí Minh Hổ vừa vào liền cúi xuống hành lễ: “Thần, Lí Minh Hổ khấu kiến hoàng thượng.”

“Miễn lễ.” Tư Không Diệp từ trên long ý đứng lên đỡ hắn dậy rồi quay trở lại chỗ ngồi, sau đó hỏi, “Lí thống lĩnh, việc điều tra sao rồi?”

“Dạ, thuộc hạ đã tra xét toàn bộ hậu cung một lần.” Lí Minh Hổ cung kính trả lời nhưng ngữ khí lại có chút sợ sệt.

“Thế nào? Có thể tra được không?” Tư Không Diệp vừa nghe ngữ khí nói chuyện của hắn, trong lòng liền đoán được hẳn là không tra được. Nhưng, hắn vẫn muốn hỏi để biết kết quả.

“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần hổ thẹn, quả thật không có chỗ nào khả nghi. Nhưng……” Lí Minh Hổ nói tới đây, có chút do dự không biết có nên nói tiếp hay không.

“Nhưng cái gì? Nói mau.” Lí Minh Hổ nhưng một cái khiến Tư Không Diệp lấp ló một tia hy vọng, tựa như một người đang đi trong đêm đột nhiên nhìn thấy ánh lửa.

“Nhưng không biết vì sao, vi thần phát hiện, tài vật trong Phượng Nghi cung dường như thiếu không ít đồ.”

Kỳ thật, theo lí mà nói, các đại cung có chút tài sản cũng không có gì kỳ quái. Dù sao ở trong cung, các nương nương cũng cần có chi phí ăn mặc, tiêu xài. Có một số thứ nhìn hoàn toàn khác biệt với những thứ trong cung, hiển nhiên là do có người ra ngoài cung mua về. Vì vậy, chuyện này cũng không phải là vấn đề lớn gì. Nhưng lạ ở chỗ là, hoàng hậu nương nương này nghe nói là một ngốc tử, ngốc tử ăn hiển nhiên là có khả năng nhưng chỉ việc ăn thôi thì cũng không thể tiêu nhiều như vậy. Nhưng thứ Phương Nghi cung mất có giá trị tới hơn mười vạn lượng, ăn làm gì mà tốn đến mấy chục vạn lượng như vậy? Chuyện này quả thật khiến người khác không thể tưởng nổi.

“A?” Thực hiển nhiên, câu trả lời của Lí Minh Hổ hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tư Không Diệp. Vì thế, hắn không cho là đúng đáp lại, “Chẳng qua là thiếu chút tài vật, ngươi cần gì phải kinh hãi đến thế?” Ngữ khí nghi vấn, bất quá, trong lời nói vẫn ẩn ẩn chút chờ mong, thúc dục hắn nói tiếp.

Lí Minh Hổ tuy là võ tướng nhưng cũng hiểu được việc sát ngôn quan sắc (thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt). Hắn liền lập tức hiểu ý, nói ra những điểm nghi vấn trong lòng.

“Hoàng thượng, bình thường chi phí ăn mặc của các nương nương dù hoang phí lắm thì một năm cũng không quámười vạn lượng. Nhưng hoàng hậu nương nương vào cung chỉ mới hơn một tháng, nhưng thứ hoàng thượng ban cho nương nương trước kia cũng phải mất chục vạn lượng. Như vậy làm sao thần có thể không hoài nghi cho được?”

Tư Không Diệp vừa nghe, lập tức vỗ mạnh tay lên bàn, lãnh lùng quát: “Ngươi nói cái gì? Thiếu mấy chục vạn lượng?”

“Dạ.” Lí Minh Hổ bình tĩnh trả lời.

Tư Không Diệp cơ hồ hoài nghi chính mình nghe lầm. Mấy chục vạn lượng? Ngốc tử kia dùng làm gì mà có thể tiêu nhiều đến vậy? Yên Nhiên, dường như có cái gì hiện lên trong đầu hắn, hắn cơ hồ không dám tin rằng sự thật sẽ như hắn nghĩ?

Lộ vẻ vô lực, Tư Không Diệp khoát tay áo, ra lệnh nói: “Trẫm biết, ngươi trước tiên lui xuống đi. Việc này trẫm còn muốn suy nghĩ kĩ lại, đi ra ngoài truyền Tiểu Toàn Tử vào cho trẫm. Còn nữa, chuyện hôm nay trẫm bảo người điều tra tuyệt đối phải giữ bí mật.”

“Dạ, vi thần tuân chỉ, vi thần cáo lui.” Lí Minh Hổ nghe lệnh, lập tức thối lui ra ngoài.

Không phải chờ lâu, Tiểu Toàn Tử từ ngoài điện chạy vào, “Hoàng thượng, Lí thống lĩnh nói ngài có việc tìm nô tài?”

“Tiểu Toàn Tử, ngươi có quen biết nô tài nào trong Phượng Nghi cung không?” Trên mặt Tư Không Diệp giờ phút này như kết một tầng băng, hàn khí bức người. Ngữ khí nói chuyện cũng lạnh hơn bình thường gấp vạn phần.

“Có hai người ạ, hoàng thượng có gì phân phó?” Tiểu Toàn Tử run người, trong lòng biết bộ dạng này của hoàng thượng chứng tỏ tâm tình người đang không tốt. Hắn cảm thấy tò mò, hoàng thượng sao đột nhiên hỏi hắn chuyện này?

“Ngươi đi hỏi bọn họ, hoàng hậu nương nương thường ngày ăn tốn nhiều hay ít ngân lượng. Nhanh lên, trẫm ở đây chờ ngươi.”

“Dã, nô tài đi làm ngay.” Tiểu Toàn Tử trong lòng nghĩ, nhìn sắc mặt hoàng thượng biết chỉ sợ việc này rất trọng đại. Vì thế hắn liền vội vàng chạy ra ngoài đến Phượng Nghi cung.

Sau khi Tiểu Toàn Tử trở về liền báo cáo cho Tư Không Diệp nhưng gì hắn nghe được.

“Hoàng thượng, tiểu thái giám ở Phượng Nghi cung nói, hoàng hậu nương nương ngày thường cơ bản không cần gì đến ngân lượng. Nguyên liệu thức ăn cũng là do ngự phòng lĩnh về, Phượng Nghi cung mười ngày cũng chỉ tiêu hết năm lượng bạc.” Tiểu Toàn Tử càng bẩm báo, thân người càng ngày càng run hơn. Nhìn sắc mặt hoàng thượng so với lúc nãy còn xấu hơn, như vậy hắn làm sao có thể không sợ hãi?

May mắn là Tư Không Diệp không có đem những cảm xúc của mình phát tác trên người hắn. Hắn chỉ khoát tay áo, nói: “Trẫm biết, ngươi trước tiên lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi. Truyền lệnh, tối nay trẫm sẽ không chiêu tẩm, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền trẫm nghỉ ngơi.”

“Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Toàn Tử dứt lời liền rời khỏi.

Tư Không Diệp một mình ngồi trong Thanh Long điện, cẩn thận suy xét hết tất cả những việc phát sinh hôm nay. Nghĩ đi nghĩ lại thật lâu, nghi vấn trong lòng càng ngày càng nặng. Chẳng lẻ nói, Vệ Yên Nhiên thật sự không ngốc? Nếu vậy ứ huyết trong đầu nàng giải thích làm sao? Giả bộ ngốc quả thật có thể nhưng ứ huyết tuyệt đối không giả được, trừ phi nội công tu vi của nàng ta thâm hậu, có thể tự khống chế mạch của chính mình, tạo thành hiện tượng ứ huyết giả. Nhưng hiển nhiên đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Lấy võ công của hắn mà nói nếu như Vệ Yên Nhiên kia võ công cao như thế thì chính hắn không thể không cảm nhận được.

Nhưng những việc phát sinh hôm nay giải thích thế nào? Tư Không Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khả nằng Vệ Yên Nhiên không phải ngốc tử là rất lớn, chỉ duy nhất một điều không thông là ứ huyết trong đầu nàng. Hai khả năng nhưng tâm tư Tư Không Diệp lại thiên về khả năng thứ nhất nhiều hơn.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy Vệ Yên Nhiên không phải là ngốc tử. Phiền não, Tư Không Diệp một quyền thật mạnh đánh xuống bàn, “Đáng chết, nữ nhân kia nếu không phải ngốc tử lại dám can đảm, ngang nhiên diễn trò trước mặt trẫm thì mặc kệ ngươi có đi đâu, trẫm cũng sẽ sai người bắt ngươi trở về.” Không những vậy nàng còn dám để hắn lo lắng cả buổi chiều trong khi nàng thì trốn khỏi cung. Như vậy hỏi hắn làm sao không tức giận chứ?

Tư Không Diệp phát tiết cơn giận xong, lập tức đi đến cửa mật đạo, mở mật đạo rồi bước xuống.

Trong mật thất, Tư Không Diệp đem bức họa ban ngày vẽ lại một lần nữa. Vừa hạ bút xuống, Vương Tu đã xuất hiện.

“Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi. Cái này cho ngươi. Ngươi lập tức xuất động lực lượng hoàng y vệ, dù có phải đào ba tất thước cũng phải tìm ra người này cho trẫm.” Thanh âm Tư Không Diệp lạnh như băng, không giống như trước kia, chỉ cần nghĩ đến ngốc tử đáng yêu kia liền không tự chủ được mà ôn nhu. Ngược lại hoàn toàn, ngữ khí hắn lúc này bộc lộ hoàn toàn là tức giận.

Uổng cho hắn lấy mục tiêu là trở thành hoàng đế nổi danh thiên cổ, vậy mà lại để cho một nữ nhân đùa giỡn đến không biết gì. Như vậy hỏi hắn làm sao cam tâm được?

Giờ phút này, hắn bị cơn tức giận của mình choáng ngập đầu, chỉ nghĩ đến chính mình là người bị hại mà hoàn toàn quên mất nếu Tiểu Đồng không giả ngốc thì nàng đã bị chết trong tay hoàng y vệ từ lâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.