Trên trời, những đám mây đen vẫn dày đặc, âm u như cũ, lá tụng rơi đầy dưới đất, từng cơn gió thổi qua, cuốn đi tất cả những gì hoang vu, hiu quạnh. Ông trời như muốn khoanh tay ngồi yên, để mặc mọi thứ thay đổi…..
Giờ dần ba khắc (khoảng 3 – 5 giờ sáng), trong ánh bình minh, đại môn màu đỏ thẩm của hoàng cung cuối cùng cũng chậm rãi mở ra.
Không bao lâu sau liền có hai chiếc mã xa (xe ngựa) chạy qua đại môn hoàng cung, tiến vào khoảng sân rộng phía sau cánh cửa. Sau đó, các vị quan viên đại thần xuất hiện, bước xuống để vào cung thượng triều.
Nếu là là trước đây, chỉ cần ngay khi cánh cửa đại điện mở ra, từng vị quan viên sẽ bước về chỗ của mình hoặc sẽ tìm cách xây dựng mối quan hệ với khác, hoặc nói huyện quốc gia đại sự, tóm lại, nhìn qua, không khí thanh nhàn, dễ chịu vô cùng.
Nhưng hôm nay, tựa hồ bởi vì thời tiết hoặc trực giác dường như sắp có việc gì đó sẽ phát sinh nên vẻ mặt những vị quan này đều mang một biểu tình trầm mặc, dường như đang suy nghĩ gì đó. Vì vậy có rất ít người nói chuyện với nhau.
Giờ mão (5-7 giờ sáng) sắp tới, tâm trạng các vị đại thần dường như càng trở nên khẩn trương hơn. Xa giá của Vệ vương vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu.
Đôi mắt Khương Vấn biểu tình nghiêm trọng trên mặt nhiều vị quan viên mà đáy lòng không khỏi thở dài, từ xưa tới nay, con đường đế vương đầy chông gai, xương máu. Hiện tại, tâm tư những người này, sợ rằng không ai hướng về Tư Không Diệp, cơ hồ đa số tất cả quan viên trong triều đều có khuynh hướng theo bè đảng Vệ vương, chỉ có một số ít bộ phận là trung tâm, trong sạch, không ủng hộ một phe nào.
Vệ vương quyền hành đã nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn, muốn bọn họ đều theo Tư Không Diệp, tự nhiên là rất khó, nhưng….. một khi, hôm nay, Vệ vương bị loại trừ thì những vấn đề này không còn quan trọng nữa, hắn tin tưởng, bằng thủ đoạn của Tư Không Diệp nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa những vấn đề này.
Đúng giờ mão, tiếng trống vang lên, cánh cửa đại điện theo lệ thường mở ra, quan văn, quan võ, từ thấp đến cao đều tự động tiến vào.
Tư Không Diệp mặc một thân long bào màu đen viền vàng bước vào, trên đầu đội vương miện có rèm che, hai chân trầm ổn bước đi, Tiểu Toàn Tử cùng hai cung nữ bước theo phía sau. Sắc mặt Tư Không Diệp nghiêm túc, ngồi lên ngai vàng tượng trưng cho quyền lực của mình.
Tuy nhiên, vào giờ phút này, những người trong điện không biết rằng thủ vệ canh cửa ở đại môn hoàng cung đã toàn bộ rút lui, tạo điều kiện cho Vệ vương tạo phản.
Đúng vậy, kế sách hôm nay chính là gậy ông đập lưng ông, đương nhiên, một khi đã có gậy ông đập lưng ông thì kế tiếp nhất định là bắt rùa trong ao (ko chắc lắm, ai có câu hay hơn trong Tiểng Viêt thì nó cho ta). Nếu không có tin tức đáng tin cậy của hoàng y vệ thì Tư Không Diệp cùng Khương Vấn sẽ không đặt cược lớn như vậy.
“Thượng triều.”
Tư Không Diệp vừa ngồi xuống, thanh âm lanh lảnh Tiểu Toàn Tử lập tức vang vọng khắp đại điện.
“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.” Phía dưới điện, văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống hành lễ, trong miệng hô to vạn tuế.
“Các khanh bình thân.” Tư Không Diệp tay phải vung lên, ý bảo quần thần đứng dậy.
“Tạ vạn tuế!” Thanh âm nhất tề vang lên, các vị đại thần cơ hồ đồng thời cùng đứng dậy.
“Có sự khải tấu, vô sự bãi triều.” Thanh âm Tiểu Toàn Tử vẫn như trước vang lên.
“Khải bẩm hoàng thượng, thần có việc khải tấu.” Thanh âm quen thuộc cất lên, phát ra từ kia vị trí gần với ngôi vị hoàng đế nhất, nhìn kỹ, người nói chuyện không ai khác, đúng là Khương Vấn.
“A? Khương ái khanh có chuyện gì muốn khải tấu?” Tư Không Diệp nhướng mi, ánh mắt làm bộ như nghi vấn nhìn Khương Vấn phía dưới, vẻ mặt nhìn qua tuy vẫn có cảm giác là hôn quân như bình thường nhưng trong giọng nói lại tràn ngập khí thế vương giả, không giống như xưa, không biết phân nặng nhẹ nữa.
“Khải bẩm hoàng thượng, thần muốn tố cáo Vệ vương Vệ Đan coi rẻ hoàng quyền, không biết vì nguyên nhân gì lại không thượng triều, tổn hại thánh nhan, tội đáng nghiêm trọng, thỉnh hoàng thượng định đoạt.”
Mắt thấy lão hồ ly không đến, Tư Không Diệp cũng không gấp, Khương Vấn trong lòng lại cười trộm, lão già này hy vọng đừng chậm trễ a. Buổi lâm triều hôm nay đã bắt đầu, hắn còn không mau hiện thân.
—————————————
Xa xa, phía ngoài đại môn hoàng cung, mã xa của Vệ Đan đang chạy hết tốc lực đi tới, chạy vào phía trong hoàng cung.
Mới vừa rồi hắn gặp mặt hai tên võ tướng nên bị kéo dài thời gian, mắt thấy buổi lâm triều đã bắt đầu, tuy đến hôm nay, dù đến trễ một lúc hắn cũng không sợ nhưng hắn tốt nhất vẫn là nên mau chóng vào cung bởi vì thời gian hành động của hắn sắp đến.
—————————————-
“Ai nói bổn vương hôm nay không thượng triều?” Âm thanh chất vấn vang lên, Vệ Đan lộ vẻ mặt khinh thường nhanh chóng bước vào đại điện. Động tác đó, vẻ mặt đó, không có nửa phần nội liễm, cung kính cần có của một thần tử, khí tức tản mát ra khắp cơ thể. Tất cả những điều đó đều nói lên, hắn đang bất kính với người ngồi trên điện.
Chỉ thấy Vệ vương bước nhanh vào trung ướng đại điện nhưng không hành lễ như bình thường. Tuy vương gia không cùng họ nhưng Vệ vương cũng được tính là người của vương tộc, bởi vậy, khi diện thánh không cần phải quỳ xuống, chỉ cần khom người.
Nhưng hôm nay, hắn ngay cả một lễ tiết nhỏ đó cũng không làm, cả người hiên ngang đứng giữa trung ương đại điện, đáy mắt không có lấy nửa phần tôn kính, rõ ràng là dự tính không thèm đếm xỉa mọi thứ mà cứ tiến lên phía trước.
“Nhiếp chính vương, ngươi đây là có ý gì, gặp thánh thượng, vì sao không hành lễ?” Một vị quan thanh lương, thuộc phái trung lập bước ra chỉ trích.
“Hừ,” Vệ Đan liếc mắt nhìn vị quan đó, ánh mắt càng đầy vẻ khinh thường, “Thánh thượng? Các ngươi cho rằng, với ngôn hành cử chỉ của đương kim thánh thượng mà xứng làm vua của Vị quốc chúng ta sao?”
“Ngươi…… Ngươi……” Vị quan kia bị Vệ Đan đáp trả, không biết lấy lý do gì phản bác.
Quả thật, với vai diễn hôn quan mà Tư Không Diệp đã thành công diễn xuất thì hắn quả thật không xứng với ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia. Riêng điểm này thì tất cả những vị quan viên ở đây, ngoại trừ Khương Vấn ra thì ai cũng tin và không nghi ngờ gì điều này.
“Ôi chao, Vương ái khanh, ngươi trước tiên lui xuống đi.” Tư Không Diệp thấy thế, cũng không để ý, chỉ phất phất tay, ý bảo vị quan đang lên tiếng quát tháo lão hồ ly kia lui ra. Tuy nhiên, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra viên quan vừa lên tiếng kia không cùng một phe với bè lũ họ Vệ kia. Nhưng đầu óc người nọ không tránh khỏi quá mức hạn hẹp.
Vị quan viên họ Vương kia nghe lệnh, cúi người hành lễ rồi trở về chỗ của mình.
“Nhiếp chính vương, ý ngươi là trẫm không xứng làm vua một nước?” Tư Không Diệp nhàn nhã nhìn Vệ Đan, trong mắt không có nửa phần lửa giận, thậm chí khóe miệng dường như còn lộ ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu. (cười mà không cười)
Khương vấn đang ở trong điện vừa thấy thế, liền hầm kêu không ổn, mỗi lần sư đệ lộ ra loại biểu tình này thì nói lên rằng nhất định hắn đang nghĩ biện pháp để làm cho người đứng trước mặt này thống khổ không thôi.
“Hoàng thượng nghĩ xem, người xứng sao?” Vệ vương tựa hồ đã dự liệu trước, khẩu khí đối với Tư Không Diệp tuy tạm thời không thể lý giải nối nhưng nhất định không thuộc dạng ngu ngốc, tùy tiện nói ra.
“Trẫm không xứng?” Ngữ khí không xác định, thanh âm nhỏ dần, tựa như đang hỏi chính mình, lại tựa như đang hỏi những chư thần trong điện, ngay sau đó, hắn liền tiếp tục hỏi, “Như vậy theo ngươi, ai mới xứng đáng ngồi trên ngôi vị hoàng đế này?”
“Tất nhiên phải là người có năng lực.” Vệ Đan quay đầu hừ lạnh, lúc này hắn không biết chính mình đã trở thành cá ở trong chậu.
“Người có năng lực. Hay!” Tư Không Diệp đột nhiên cao giọng khen, “hay cho câu người có năng lực!”
Vệ Đan bị lời nói của Tư Không Diệp làm cho kinh ngạc đến sững sờ, trong lòng mơ hồ nổi lên một dự cảm không tốt, nhưng hắn vấn không để ý nhiều lắm, hắn chỉ xem Tư Không Diệp như một con vật đang giãy chết trong những giờ phút cuối mà thôi.
“Hỡi các chư vị ở đây, đương kim thánh thượng hôn quân vô đạo, trầm mê nữ sắc, bỏ bê triều chính, ngày ngày vui chơi, lũ lụt năm nay ở phương nam không lo khiến dân chúng phẫn nộ, vì vậy, bổn vương hôm nay muốn thay trời hành đạo, trừ đi hôn quân này.” Vệ Đan vẻ mặt quang minh chính đại tố giác tội trạng của Tư Không Diệp, ý đồ tạo phản không cần nói cũng biết.
Nói xong, không khí trong điện liền chìm vào im lặng, giờ phút này, tựa hồ như tiếng kim châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
“Phải a, hoàng thượng hôn quân vô đạo, dân chúng oán than khắp nơi, nhiếp chính vương nói đúng a.”
Sau một hồi tĩnh lặng, không khí chợt bùng nổ, không biết là ai bắt đầu, ngay sau đó, những âm thanh đồng tình vang lên khắp nơi.
Vệ vương vừa lòng nhìn hiệu quả do chính mình tạo ra, trên mặt liền hiện vẻ đắc ý.
Lúc này, phía ngoài đại điện, hàng loạt tiếng ‘sát’ nổi lên, cùng lúc đó, vô số tiếng bước chân kéo dài hướng về phía hoàng cung. Một đội ngũ trực tiếp bước vào đại điện, mỗi người cầm trong tay đao thương, ánh mắt ai nấy cũng đều hung hãn.
Tư Không Diệp làm như khẩn trương, vội vàng đứng lên, thần tình bối rối, “Nhiếp chính vương, ngươi thật sự muốn tạo phản?” Thanh âm run rẩy thể hiện vô tận sợ hãi.
“Hộ giá!” Khương vấn trước tiên bước đến trước người Tư Không Diệp, đứng ở phía trước, hắn vô cùng thuần phục diễn vai một vị tể tướng luôn trung thành với hoàng thượng.
Rất nhiều triều thần thấy thế, sắc mặt liền đại biến. Chỉ có bè đảng họ Vệ dường như đã bàn luận với nhau từ trước, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, phi thường thức thời bước về phía sau Vệ vương.
Giờ phút này, bất kể là ai, nhìn tình cảnh trước mắt cũng hiểu được mọi chuyện. Chỉ còn khoảng bốn phần quan viên là đứng ở vị trí cũ, phân vân không biết làm gì.
Quan binh nhanh chóng vây quanh đại điện, đầu giáo trực tiếp hướng về Tư Không Diệp đang đứng trước long tọa.
Tư Không diệp sắc mặt kinh hãi cực kỳ, tựa như không biết phải làm thế nào.
“Nhiếp chính vương, trẫm đãi ngươi không tệ, ngươi vì sao còn muốn tạo phản?” Hô hấp dồn dập chứng minh hắn giờ phút này vô cùng khẩn trương, Tư Không Diệp tựa như một hôn quân bình thường, không tin vào những truyện trước mắt, hai mắt trừng lớn đầy tố cáo nhìn Vệ Đan.
“Hoàng thượng, ngươi nói sai rồi, ta đây không phải tạo phản, mà là vì dân hành sự.” Vệ Đan vẫn như cũ, lấy lý do loại trừ hôn quân để thực hiện mục đích tạo phản của mình.
“Ngươi, ngươi cũng biết bằng hành vi hôm nay của ngươi, trẫm có thể tru vi cửu tộc ngươi!” Tư Không Diệp làm ra vẻ mặt e ngại, nói ra những lời mà một hôn quân cần nói trong giờ phút này, thở hổn hển.
“Ha ha ha……” Phảng phất như nghe thấy lời nói mắc cười nhất thể gian này, Vệ Đan cười to ba thanh, ba tiếng, vừa cười vừa bước về phía Tư Không Diệp, “hoàng thượng, ta lần cuối cùng gọi ngươi một tiếng hoàng thượng, ngươi hiện tại tính mạng còn không bảo hộ được chứ nói gì đến việc chu di cửu tộc.”
“Ồ? Liệu ngươi có nắm chắc khôngg?” Ngay khi nói ra những lời này, vẻ mặt sợ hãi của Tư Không Diệp liền biến mất, hai mắt khẽ hạ xuống, che dấu vẻ đắc thắng đầy tự tin của mình, tiếp tục nói, “Ngươi muốn hay không nhìn xem, những thị vệ trong cung này nghe lệnh ai?”
Vệ Đan vừa nghe vậy, trong mắt liền hiện lên một tia kinh hoàng, trong đầu đột nhiên nghĩ tới hôn quân hôm nay dường như so với trước kia có chút khác biệt, một loại dự cảm không tốt hiện lên trong lòng. Nhưng ngay lập tức liền bị hắn phủ định. Tất cả mọi việc đều đã được an bài thỏa đáng, những người thực hiện hành động hôm nay đều là những tướng lãnh tâm phúc của hắn, tuyệt không có khả năng thất bại.
“Nhiếp chính vương, hôm nay ngươi mưu đồ tạo phản, tội không thể tha, còn không mau mau buông tay chịu trói.” Khương Vấn lựa chọn đúng lúc chen miệng vào nói, ngữ khí không còn nửa vẻ hoảng sợ hay run rẩy giống Tư Không Diệp lúc trước nữa, nói ra những lời mà một trung thần cần phải nói.
“Thật là chuyệ cười, người nên buông tay chịu trói phải là các ngươi mới đúng. Các ngươi nói xem có phải không?” Vệ Đan hừ lạnh, quay sang những người phía sau hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mọi người nghe xong liền cùng lên tiếng, phụ họa cho nhau.
“Trẫm hôm nay muốn xem xem, rốt cuộc là ai phải buông tay chịu trói.” Ngữ khí Tư Không Diệp đột nhiên phảng phất huyền băng, rét lạnh đến cùng cực, ngữ điệu đầy sát khí. Chư vị đại thần trong đại điện vừa nghe xong liền không kìm được mà run rẩy, tất cả đều không dám tin rằng, người vừa rồi nói chuyện là tên hoàng đế hoang dâm vô đạo lúc nãy?
Lời vừa dứt, Khương Vấn liền phối hợp rất ăn ý, phất tay một cái, nhất thời, tất cả đao kiếm liền hướng về bè lũ họ Vệ. Ngay cả những người đang vây quanh Tư Khong Diệp cùng Khương Vấn cũng đồng thời quay sang bao vây bốn phía bè lũ họ Vệ kia.
Trong nháy mắt, cả cục diện nhanh chóng xoay chuyển, cho thấy Vệ vương đã không còn cơ hội cứu vãn.
Vệ Đan cùng bè đảng nhất thời kinh hãi, Vệ Đan lại rống lớn nói: “Triệu Triệt, ngươi dám phản bội bổn vương.”
Người được gọi là Triệu Triệt từ ngoài điện tiến vào, cung kính quỳ xuống cúi đầu trước Tư Không Diệp, “Vi thần khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Triệu ái khanh bình thân.” Tư Không Diệp trở lại ngồi trên long tọa, mặt không chút thay đổi nói, cả thân người tản mát ra khí thế vương giả khiến cho các đại thần trong Cần Chính điện sững sờ.
“Tạ hoàng thượng.” Người được gọi là Triệu Triệt kia đứng lên.
“Triệu Triệt, lá gan ngươi thật lớn!” Vệ Đan bị cả đám người vây quanh giờ phút này không chỉ kinh ngạc không ngớt mà còn tràn ngập phẫn nộ rít gào.
“Nhiếp chính vương, bổn tương vốn là tướng lĩnh Vệ quốc, thực quân chi lộc, đam quân chi ưu (ăn bổng lộc vua ban thì phải gánh vác ưu phiền cho vua), lý tưởng của ta là nguyện luôn trung thành với hoàng thượng, vì vậy, ta tại sao lại bị nói là phản bội chứ?”
Lời nói đơn giản nhưng lại khiến cho Vệ Đan không tài nào phản bác.
“Người đâu, bắt tất cả bè lũ họ Vệ lại!” Tư Không Diệp ra lệnh một tiếng, toàn bộ quan viên tham gia tạo phản đều bị bắt lại.
Chỉ có Vệ Đan đột nhiên hét lớn một tiếng, “Tên tiểu tử ngươi, bổn vương cùng ngươi đồng quy vu tận!” Vừa dứt lời, Vệ Đan liền thoát ra khỏi kiềm chế của quân binh, thúc dục nội lực, vận khởi khinh công, đánh về phía Tư Không Diệp.
Trong điện, chúng thần cảm thấy kinh hãi, tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn một màn trước mắt, trong nháy mắt, Cần Chính điện lần thứ hai chìm vào yên lặng.
Tư Không Diệp ngồi trên điện, mặt không đổi sắc, con ngươi che kín nồng đậm sát khí, ngồi đợi cái mà Vệ Đan gọi là đồng quy vu tận.
Hoàn toàn trái ngươc so với những người khác, Khương Vấn cùng Triệu Triệt thấy thế, trên mặt chẳng những không có vẻ gì lo lắng mà nhìn tựa như đang xem kịch vui.
Trong phút chốc, Vệ Đan đã tới trước mặt Tư Không Diệp, tay không ra chiêu, một chưởng đánh tới trước mặt Tư Không Diệp.
Tư Không Diệp ngồi chờ chưởng phong của Vệ Đan tới trước mặt, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, hai tay liên tiếp tung ra ba chưởng tới trước ngực Vệ Đan, toàn bộ động tác rất lưu loát, không có nửa phần chậm chạp, tốc độ cực nhanh, ngay cả việc hắn ra tay thế nào Vệ Đan cũng không rõ liền phun một ngụm máu tươi mà té ngã xuống đất.
“Ngươi…… ngươi vậy mà ……. lại biết ……. võ công.”
Nói xong một câu này, trong mắt Vệ Đan liền hiện lên vẻ không tin tưởng cùng không cam tâm, cứ như vậy mà trừng mắt, ngã xuống vũng máu. Hắn chết không nhắm mắt.
Ba chưởng vừa rồi, Tư Không Diệp sử dụng toàn lực, oán hận nhiều năm qua của hắn cùng phụ hoàng toàn bộ tích tụ trong ba chưởng này.
Khương Vấn cùng Triệu Triệt ở một bên xem náo nhiệt, vốn có thể được chết thoải mái nhưng Vệ Đan này lại muốn tự mình tìm tự lộ. Võ công sư đệ cao cường, trên đời này ngoại trừ sư phụ thì không người nào có thể một chưởng làm cho người khác phải nằm giường nhiều ngày, càng huống chi lúc này là ba chưởng toàn lực. Chỉ sợ là, một khắc vừa rồi của Vệ Đan kia là phi thường thống khổ.
Trong lúc nhất thời, phía trước long tọa trần ngập mùi máu tanh, Tư Không Diệp bất giác nhíu mày.
“Người đâu, đem thi thể Vệ vương xuống dưới.” Tư Không Diệp lạnh như băng ra lệnh.
“Dạ.”
Lập tức liền có hai tên lính xuất hiện, đem thi thể của Vệ Đan xuống.
Bè lũ họ Vệ sau khi thấy Vệ Đan đã chết, trong lòng biết đại thế đã qua, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, “Hoàng thượng, thần là bị Vệ vương ép buộc, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
“Dạ a, hoàng thượng, thần đều là bị ép buộc ạ.”
Chỉ một thoáng, tiếng cầu xin tha thứ không ngừng vang lên bên tai. Tuy nhiên, Tư Không Diệp cũng không để ý tới, chỉ nói: “Các ngươi, mấy tên loạn thần tặc tử, một khi đã làm thì hiện tại không cần phải cầu xin tha thứ. Người đâu, đem tất cả bọn họ giam vào thiên lao, chờ ngày xét xử.”
Cả đến khi bị đem ra ngoài thì tie6ng1ca6u xin tha thứ vẫn không ngừng vang lên, một đám thần tử lúc trước vênh váo tự đắc, lúc này đã khóc lóc thảm thiết, “Hoàng thượng, tha cho thần đi, chúng thần cũng là bị éo buộc.”
Thanh âm càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất, những quan viên trong điện cuối cùng cũng phục hồi tinh thần.
“Đây là kết cục của tạo phản, các ngươi thấy chưa?” Tư Không Diệp lãnh thanh nói, ngay giữa triều giết chết vệ đan là ngoài dự kiến của hắn nhưng hắn cũng không hối hận. Một màn giết người này cũng đem lại hiệu quả rất tốt.
Chúng thần nghe vậy, đều khiếp sợ, lập tức quỳ xuống đất khấu đầu, thề quyết trung tâm, “Vi thần thề nguyện trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tuổi không còn cao, trong điện cũng chỉ còn lại mấy người nhưng âm thanh lại vang vọng đến tận chân trời, tựa hồ chỉ có như thế mới có thể biểu minh một tấm lòng trung tâm của họ.
“Đứng lên đi. Hôm nay đã phát sinh nhiều chuyện lắm rồi, trẫm mệt mỏi, trước tiên lui xuống hết đi, có gì ngày mai hãy nói sau.” Tư Không Diệp dứt lời liền liếc qua nhìn Khương Vấn, Khương Vấn lập tức hiểu ý, gật đầu.
“Vi thần cung tiễn hoàng thượng.”Thanh âm chỉnh tề vang lên, tất cả các chư vị đại thần trong đại điện đều khom người nói.
Cùng với âm thanh cung tiễn của nhóm đại thần, Tư Không Diệp đứng lên, nhanh chóng ly khai Cần Chính điện.
—————————————————————–
Ngay khi Tư Không Diệp đang xử lý việc tạo phản thì quan binh trong hậu cung hò hét, nhanh chóng truyền tin tới các cung trong hậu cung, các vị cung chủ vội vàng hạ lệnh đóng cửa, không xuất cung. Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi tất nhiên là người đầu tiên nhận được tin tức này, bọn họ liền ngay lập tức bắt đầu hành động.
Không thể không nói, giờ khắc này, trong lòng Tiểu Đồng thập phần lo sợ, sợ nếu sơ xuất một cái thì sẽ không còn cơ hội rời cung được nữa.
Dọc theo đường đi, Tiểu Đồng chỉ dẫn cho Hoàn nhi né phải né trái, chuyên chọn những đường nhỏ mà đi, vì vậy họ không gặp bất kì binh lính nào. Thẳng đến khi ra đến cửa cung, Tiểu Đồng nhanh tay lẹ mắt kéo Hoàn nhi lao ra, trốn phía sau lan can bằng đá, đợi cho đến khi toàn bộ đám binh lính dũng mãnh kia đi vào Cần Chính điện mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hoàn nhi vừa thấy cảnh này liền sợ tới mức không dám thốt ra một tiếng nào. Lúc này nàng vẻ mặt khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, vì sao lại có nhiều binh lính đến vậy? Ngươi mau nói cho Hoàn nhi biết đi, hôm nay đến tột cùng là phát sinh chuyện gì? Chúng ta vì sao lại có cơ hội chạy trốn?” Âm thanh run rẩy lo lắng vang lên.
Tiểu Đồng tuy trong lòng cũng sợ hãi, cũng lo lắng. Nhưng sợ hãi cùng lo lắng của nàng dường như hoàn toàn khác với Hoàn nhi.
Tiểu Đồng thật cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài, xác định xung quanh đã không còn người thì mới mở khẩu: “Hoàn nhi, việc cho tới bây giờ, ta cũng không dấu ngươi nữa. Hôm nay Vệ vương tạo phản, đây là thời cơ thuận lợi cho ta, nhân lúc hoàng cung rối loạn mà rời đi.”
“Tiểu thư, người đã sớm biết?” Hoàn nhi không dám tin nhìn Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng gật đầu, “Phải, đã sớm biết. Không nói với ngươi vì sợ ngươi biết nhiều sẽ vô cùng bất lợi, cho nên ta mới giấu ngươi.”
“Nếu tiểu thư nói như vậy thì hoàng thượng chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?” Giờ phút này, Hoàn nhi nghĩ đến không phải gì khác mà là sự an toàn của Tư Không Diệp.
“Có phải thế không.” Tiểu Đồng đơn giản trả lời, tiện đà lôi kéo Hoàn nhi về phía trước.
“Tiểu thư, người nói như vậy là sao? Nhiều binh lính như vậy, hoàng thượng còn có thể an toàn được sao?” Hoàn nhi vừa đi theo phía sau Tiểu Đồng, vừa lo lắng hỏi, nhịp bước dưới chân ngày một chậm.
“Ngươi không cần lo lắng, hoàng thượng nhìn qua tưởng như là một hôn quân vô đạo nhừng sự thật lại không giống như những gì ngươi nhìn thấy đâu, đó chẳng qua chỉ là một loại ngụy trang. Ta có thể đảm bảo, sau việc hôm nay, hoàng thượng tuyệt sẽ không có chút tổn thương nào.” Tiểu Đồng rất nhanh giải thích cho Hoàn nhi nghe nhưng lại phát hiện Hoàn nhi giờ này đã đứng yên bất động.
Bất đắc dĩ, Tiểu Đồng đành phải dừng lại cước bộ. Nàng xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoàn nhi nói: “Hoàn nhi, thời gian chúng ta rất gấp gáp, bây giờ là cơ hội khó có được. Nếu lần này không thể trốn thoát ra ngoài được, sau này chỉ sợ sẽ không còn cơ hội rời khỏi cung nữa. Về việc này, nếu ngươi còn bất kì nghi ngờ nào nữa thì lát nữa ra cũng hãy hỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng hiện tại, ngươi nếu muốn theo ta ra khỏi cung thì đừng hỏi gì nữa, chỉ cần đi theo ta mà thôi.”
Hoàn nhi nghe vậy, trong mắt lộ ra chút do dự, cả người vẫn chôn chân một chỗ, dường như vẫn còn đang suy nghĩ. Trong lòng tự hỏi đi hay không đi, hai ý nghĩ cứ không ngừng đánh nhau.
Thấy động tác này của Hoàn nhi, trong lòng càng thêm lo lắng, càng thêm khẩn trương, nha đầu kia thế nào mà vẫn trù trì không tiến, rốt cuộc là đi hay không đi. Nếu không muốn đi chỉ cần nói một tiếng, nàng tuyệt sẽ không ép buộc.
“Hoàn nhi, ngươi nếu không muốn đi, cứ nói thẳng, ta sẽ không ép buộc ngươi. Là đi hay ở, tất cả tùy ngươi lựa chọn.” Tiểu Đồng nói rõ ràng, trong lòng càng thấp thỏm không yên, sợ bị người khác phát hiện thì sẽ không thể trốn được nữa.
Lúc này, mỗi thời mỗi khắc đều rất quan trọng, nếu không nhanh giải quyết thì chỉ sợ lát nữa, sau khi mọi chuyện trong điện đều xong xuôi hết thảy, nàng đã khó lại càng thêm khó trốn ra.
Dường như rất lâu sau đó, Hoàn nhi mới hít vào một hơi, thật vất vả mới hạ quyết tâm, “Tiểu thư, ta đi với người.” Tối hôm qua, nàng đã hứa với tiểu thư, bây giờ nàng không thể thất hứa được.
Tiểu Đồng nghe vậy, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Vậy nhanh đi thôi.”
Dứt lời, Tiểu Đồng lại tiếp tục lôi kéo Hoàn nhi chạy đi, thời gian tưởng chừng như đã kéo dài cả thế kỷ nhưng thực chất các nàng vẫn chưa ra tới cửa cung.
Hoàn nhi đi được vài bước lại quay đầu lại, trong mắt toát lên vẻ lo lắng cùng không muốn.
Đúng vậy, nàng rất lo lắng, lo lắng cho an toàn của hoàng thượng. Nàng thực sợ Vệ vương sẽ tạo phản thành công, tính mạng hoàng thượng khó bảo toàn. Nhưng, nàng đã đáp ứng tiểu thư, mặc kệ tiểu thư có đi đến đâu, nàng cũng phải đi theo. Cho nên, giờ khắc này, lòng nàng đang tràn ngập mâu thuẫn. Đi hay không đi, dù đã quyết định nhưng trong lòng vẫn do dự không quyết.
Mắt thấy hai người đã tiến tới cửa cung, sự giãy dụa trong mắt Hoàn nhi càng trở nên rõ ràng.
Tiểu Đồng cũng không quay lại nhìn nàng, chỉ không ngừng lôi kéo Hoàn nhi chạy về phía trước.
Chỉ đến khi hai người đã tới cửa cung, Tiểu Đồng bỗng phát hiện người phía sau có kéo thế nào cũng không chịu nhúc nhích.
Tiểu Đồng khó hiểu xoay người, quay đầu lại, nhìn về phía Hoàn nhi, nàng không phải đã quyết định rồi sao? Bây giờ lại làm sao vậy?
Chỉ thấy Hoàn nhi dừng lại cước bộ, bỗng nhiên, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, ngữ khí mang theo phần hối lỗi nói: “Tiểu thư, thực xin lỗi, ta thừa nhận, ta thích hoàng thượng, ta lo lắng cho an nguy của hoàng thượng. Cho nên tiểu thư, thực xin lỗi, ta không thể cùng người đi được. Ta muốn được ở đây, bên cạnh hoàng thượng. Cho dù ngài ấy không biết tâm ý của ta nhưng chỉ cần có thể nhìn người ấy từ xa, với Hoàn nhi vậy là đã đủ rồi.”