Tiểu Đồng vừa nghe, lúc này mới choàng tỉnh lại. Lập tức tung cái chăn che đầu mình ra, biểu tình kinh ngạc, không thể khống chế được âm lượng của chính mình mà hỏi, “Ngươi nói cái gì? Tiểu Toàn Tử tới làm gì?”
“Ta cũng không biết, hắn nói theo mệnh lệnh hoàng thượng đến đưa hoàng hậu nương nương giá lâm ngự thư phòng ở Thanh Long cung.” Hoàn nhi không rõ cho nên nói.
Tiểu Đồng lúc này mới nhớ tới, nàng ngày hôm qua dường như đã yêu cầu tên sắc lang hoàng đế kia về sau chiều nào cũng để nàng đến ngự thư phòng đọc sách. Mà lúc ấy hắn cũng rất dễ dàng đáp ứng. Tuy nhiên, nàng không nghĩ ra hắn vì sao lại đáp ứng. Bất quá chuyện này đối với kế hoạch của nàng mà nói thì hữu ích mà vô hại?
Nàng nhanh chóng rời giường, chọn một bộ phượng bào màu trắng mặc vào. Hoàn nhi ở một bên giúp nàng sắp xếp lại giường.
Ngay sau đó Hoàn nhi liền sai người đem đồ ăn sáng đến, sau khi vội vàng ăn vài miếng, nàng cùng Hoàn nhi bước vào chính điện Phượng Nghi cung.
Trong đại điện Tiểu Toàn Tử đang ngồi chờ, vừa thấy Tiểu Đồng tiến đến, hắn lập tức quỳ xuống khấu đầu, “Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi.” Lọt vào tai là thanh âm thành thục cùng ngữ khí non nớt như trẻ con.
“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng phái nô tài tới đón hoàng hậu nương nương đến ngự thư phòng Thanh Long cung. Không biết hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị xong chưa?” Tiểu Toàn Tử cung kính nói. Tuy hắn không rõ hoàng thượng vì sao đối với ngốc tử hoàng hậu này có chút đặc biệt, nhưng một khi đã là quyết định của hoàng thượng, hắn tất nhiên phải tuân theo.
Tiểu Toàn Tử từ nhỏ đã đi theo bên người Tư Không Diệp, tuy có rất nhiều năm bị Tư Không Diệp đưa đi “dưỡng bệnh” nhưng hắn tự nhận mình hiểu rất rõ hoàng thượng. Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn tin rằng hoàng thượng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cho nên, hắn rất trung tâm với Tư Không Diệp. Bất chấp hoàng thượng dường như chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng hắn.
“Ta đã chuẩn bị tốt lắm rồi, chúng ta đi thôi.” Tiểu Đồng mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ khờ dại mà lại mê người.
Tiểu Toàn Tử nhìn đến sững sờ, lăng ngốc một lát, đến khi tỉnh táo lại mới phát hiện Tiểu Đồng đã mang theo Hoàn nhi cùng tiến đến cửa đại điện.
Tiểu Toàn Tử thấy thế, vội vàng tiến lên, vẻ mặt cung cẩn nói: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng phân phó, Hoàn nhi không cần phải đi theo.”
Tiểu Đồng nghe xong, tự nhiên hiểu được, chỉ sợ là Tư Không Diệp đề phòng Hoàn nhi là người của Vệ vương. Nàng nhìn về phía Hoàn nhi mới phát hiện nàng ta vốn đang cười đến ngọt ngào thì nụ cười đó trong khoảnh khắc liền cứng lại, ánh mắt vốn tỏa sáng liền trở nên ảm đạm.
Nàng thở dài, có lòng nhưng không đủ lực. Xem ra, Hoàn nhi quả thật không thể tự kềm chế được mà lâm vào mộng tưởng. Xem ra, tương lai khi đào tẩu, Hoàn nhi chưa chắc sẽ đi theo nàng. Có lẽ bây giờ là thời điểm nên cùng Hoàn nhi thẳng thắn hảo hảo nói chuyện.
“Một khi hoàng thượng không cho Hoàn nhi tỷ tỷ theo, vậy phiền Hoàn nhi tỷ tỷ ở lại Phượng Nghi cung, Yên Nhiên nhất định sẽ trở về nga.” Cho dù trong lòng trăm mối bận tâm, biểu hiện Tiểu Đồng vẫn một bộ dạng ngốc như cũ.
“Không phiền toái, hoàng hậu nương nương, người hãy đi đi, nô tì ở trong cung làm điểm tâm chờ người trở về.” Hoàn nhi tuy không cam tâm nhưng cũng không thể trách người khác, dù sao cũng là hoàng thượng không cho nàng ta theo. Cho dù nàng không rõ hoàng thượng vì sao làm như thế nhưng cũng tuyệt đối không thể có câu oán hận.
“Tốt lắm, Hoàn nhi tỷ tỷ, Yên Nhiên đi nga.” Tiểu Đồng ra vẻ khờ dại hướng Hoàn nhi phất tay. Sau đó để Tiểu Toàn Tử dẫn đầu đưa đi ra ngoài.
Hoàn nhi cũng ngẩn người mà phất tay theo, nhìn thấy tiểu thư cùng Tiểu Toàn Tử càng đi càng xa, thẳng đến không thấy bóng dàng nữa nàng vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, chỉ có chính nàng mới biết nàng có bao nhiêu không cam lòng. Yêu cầu của nàng cũng không cao, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy hoàng thượng, như vậy là đã đủ. Nhưng hiện tại tựa hồ ngay cả một cái yêu cầu nhỏ nhoi như vậy cũng tựa hồ đã trở nên xa vời. Phải làm sao đây? Nàng có năng lực làm thế nào nữa? Nàng chỉ là một cung nữ, căn bản không thể có gì đó không an phận được. Bất đắc dĩ nàng thở dài một hơi, nàng cũng rời khỏi chính điện, đi đến phòng bếp.
Tiểu Đồng dọc theo đường đi, an an phận phân đi theo phía sau Tiểu Toàn Tử. Dựa theo lễ chế, nàng đáng lẽ phải đi trước, Tiểu Toàn Tử ở phía sau. Nhưng bây giờ thật bất đồng, bởi nàng là ngốc tử, không biết đường, vì vậy chỉ có thể đi theo phía sau Tiểu Toàn Tử.
Ra khỏi Phượng Nghi cung, kiệu chuyên dùng cho tên sắc lang hoàng đế đã đợi ở ngoài cửa.
Tiểu Toàn Tử đỡ Tiểu Đồng lên kiệu rồi đi theo phía sau, một hàng người chậm rãi tiến về Thanh Long cung.
Dọc theo đường đi, trong lòng Tiểu Đồng đều có chút thấp thỏm, lo âu, nàng thật sự đoán không ra Khương Vấn có hay không sẽ tố giác nàng trước mặt hoàng thượng.
Đến khi kiệu dừng lại, Tiểu Đồng được Tiểu Toàn Tử dẫn tiếp một đường vào ngự thư phòng.
Tư Không Diệp vừa thấy Tiểu Đồng bước vào liền lập tức tiến ra đón, chẳng biết sao, hắn từ sáng đã bắt đầu phi thường chờ mong buổi chiều đến.
“Tiểu Toàn Tử, ngươi đi sai người làm chút điểm tâm đem đến cho hoàng hậu nương nương.” Nếu hắn nhớ không lầm, ngày đó ở Phượng Nghi cung cũng có điểm tâm.
Tiểu Đồng trong lòng kinh ngạc cẩn thận nhìn Tư Không Diệp, hắn chỉ ghé qua có một lần, thế nhưng lại nhớ rất rõ. Nhưng biểu hiện của nàng lại là hoan hô, nhảy lên, “Thật tốt quá, xinh đẹp ca ca, Yên Nhiên thích nhất là ăn điểm tâm.”
Tư Không Diệp nghe vậy, có chút khẽ nhíu mi, ngốc tử này như thế nào lại không nhớ! Vậy là hắn lại phải dạy nàng một lần nữa, “Yên Nhiên, ngươi còn nhớ hay không ngày hôm qua xinh đẹp ca ca đã nói với ngươi cái gì?”
Tiểu Đồng vẻ mặt buồn bực nhìn Tư Không Diệp, “Ca ca nói cái gì?”
Tư Không Diệp kiệt lực áp chế tính tình sắp bạo phát của mình, gằn từng tiếng rành mạch nói: “Yên Nhiên a, xinh đẹp ca ca không phải đã nói rồi sao? Yên Nhiên là hoàng hậu, hoàng hậu phải gọi xinh đẹp ca ca là gì?”
Tiểu Đồng mắt thấy không ổn, lòng kiên nhân của tên sắc lang hoàng đế này rất có hạn. Nàng làm như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng vội vàng nhu thuận nói: “Yên Nhiên biết, Yên Nhiên phải gọi xinh đẹp ca ca là hoàng thượng.”
“Ân, như vậy mới đúng.” Tư Không Diệp hài lòng gật đầu. Cũng không khác biệt lắm.
Tiểu Đồng thấy thế, vội nhu thuận đòi phần thưởng, “Hoàng thượng, Yên Nhiên có phải thực thông minh không?”
Lúc này, Khương Vấn từ nãy giờ vẫn ngồi trong thư vọng liền “khanh khách” cười, hắn không thể không cảm khái, kĩ thuật diễn của nha đầu kia quả thật cao minh.
Tư Không Diệp cũng cảm giác buồn cười, chẳng qua hắn là bởi vì một ngốc tử lại đi nói chính mình thông minh mà cười. So với lý do của Khương Vấn thì khác nhau rất nhiều.
Chẳng qua lúc này, Tiểu Đồng cũng đã thả lỏng. Xem sắc mặt hoàng đế này thì tất nhiên là Khương Vấn vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện nàng không phải ngốc tử. Thừa dịp tên sắc lang hoàng đế không chú ý, Tiểu Đồng lập tức quay đầu mỉm cười cảm kích nhìn Khương Vấn.
Khương Vấn lại trả lời bằng một nụ cười cao thêm khó lường.
“Yên Nhiên, ngươi không phải muốn xem sách sao? Ngươi hãy tự mình qua xem đi, ta còn có chuyện phải làm, không thể cùng ngươi xem được.” Tư Không Diệp ngữ khí ôn hòa dỗ.
“Được a. Hoàng thượng không cần bận tâm đến ta, ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ không gây cho hoàng thượng phiền toái nào. Hoàn nhi tỷ tỷ nói, đứa nhỏ ngoan là phải biết nghe lời.” Một khi Hoàn nhi đã không thể tự mình đến, nàng đành phải nói hộ Hoàn nhi rồi.