Khương Vấn cười đứng dậy, xoay người trở về ghế, ngồi xuống, Tư Không Diệp cũng đúng lúc này tiến vào.
“Thế nào? Tìm được rồi?” Khương Vấn thong thả, biết rõ vẫn cố hỏi, trên mặt không có lấy nửa điểm lo lắng.
“Ân, giao cho hoàng y vệ.” Tư Không Diệp đơn giản đáp lời rồi lại trở về sau bàn ngồi xuống.
“Ngươi định như thế nào xử trí?”
Tư Không Diệp liếc mắt nhìn Khương Vấn một cái, “Còn có thể như thế nào xử trí nữa, tất nhiên là xử tử rồi.”
“Ngươi không sợ lão hồ ly tâm sinh nghi ngờ hả?” Khương Vấn nhíu mày, người được bày trí trong cung đột nhiên không tin tức, chẳng phải như vậy sẽ rút dây động rừng sao?
“Sợ cái gì? Không thám thính tin tức tự nhiên sẽ không biết. Huống hồ chi, trong cung, cứ ba ngày lại mất tích một người là chuyện như cơm bữa. Có thể đổ thừa vì nàng ta là cung nữ của Vương Tần nên trong cuộc chiến tranh đấu gay gắt ở trong cung, một cung nữ chết là chuyện chẳng có gì đáng nói cả.” Tư Không Diệp khinh thường nói.
“Vương Tần là người nào?” Khương Vấn hiếu kì hỏi, thật sự không thể trách hắn không nhớ được mà là do nữ nhân của Tư Không Diệp quá nhiều. Hắn muốn ai cũng nhớ rõ thì thật là khó.
“Không phải là nữ nhi của thư lệnh Vương Ngạn sao?” Tư Không Diệp hảo tâm vì Khương Vấn giải đáp.
Đổi lại là âm thanh cười nhạo của Khương Vấn, “Sư đệ, thực mệt cho ngươi khi phải nhớ rõ từng người a, nữ nhân ở hậu cung ngươi nhiều như vậy thực là không thể nhớ rõ từng người được a.”
Tiểu Đồng ở một bên giá sách sau khi nghe được thì trong lòng thầm gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, nữ nhân sáng nay gặp đã có hơn mười người nhưng chính nàng cũng không nhớ rõ là đã từng thấy qua hay không nữa.
“Ta chỉ nhớ những người nên nhớ.” Tư Không Diệp đơn giản trả lời, ngụ ý chính là chỉ nhớ những người có bối cảnh mà thôi.
Khương Vấn nghe xong, không thể không bội phục vị sư đệ này khi nói những lời này mà mặt không đổi sắc, tâm không loạn, vẻ mặt cho đó là chuyện đương nhiên.
“Về Vệ Chí…… Ngươi định làm sao bây giờ?” Không muốn tiếp tục kéo dài đề tài vô nghĩa kia nữa, Khương Vấn chuyển tới chính sự.
Mà Tiểu Đồng, ở một bên cũng là vểnh tai lên, cẩn thận nghe. Tuy nàng cùng Vệ Chí không mấy quen thân nhưng nàng đối với Vệ Chí có một loại hảo cảm không thể hiểu nổi. Đương nhiên, loại hảo cảm này không phải là quan hệ nam nữ, mà chỉ là thuần túy cảm thấy hắn là một người tốt. Cho nên, Vệ vương khởi binh, Vệ Chí tất bị liên lụy, đến lúc đó việc tên sắc lang hoàng đế này xử trí hắn thế nào cũng là một việc rất lớn.
“Còn có thể làm gì bây giờ?” Tư Không Diệp liếc mắt nhìn Khương Vấn, trong mắt hơi có chút lơ đểnh.
“Để ta xem, với tính tình của Vệ Chí thì lần khởi binh này chưa chắc đã tham gia, người của ta nói hắn mỗi ngày đều ra ngoài học tập, vẫn chưa tham dự gì vào kế hoạch của Vệ vương. Huống hồ chi theo ta thấy, hắn cũng có thể xem là một nhân tài.” Khương Vấn làm việc lúc nào cũng công tư rõ ràng, hắn cùng Vệ Chí thực không có bất kỳ giao tình gì, đây chỉ đơn giản là luận sự mà thôi. Trong lòng hắn, đối với học vấn phong phú dồi dào của Vệ Chí, hắn ngưỡng mộ đã lâu nhưng vì ngại vệ vương mà sợ lập trường bất đồng, vì vậy lúc đó đã xóa bỏ ý niệm kết giao cùng Vệ Chí.
“Ý ngươi là muốn cho hắn một con đường sống?” Tư Không Diệp chỉ liếc mắt là nhìn thấu suy nghĩ của Khương Vấn.
“Đúng là ý này, đương nhiên, quyền quyết định vẫn là ở ngươi, có điều ta nghĩ, nếu giết hắn sẽ là một điều đáng tiếc.” Khương Vấn ngôn ngữ đơn gian nhưng ý tứ tiếc hận vẫn rất rõ ràng.
Tư Không Diệp có chút khẽ nhíu mày, ngón tay không ngừng gõ gõ trên mặt bàn, suy tư một hồi lâu rồi nói: “Nếu như hắn quả thật không có tham dự vào việc này, ta có thể cho hắn một con đường sống, chẳng qua, Vệ gia hắn sẽ không bao giờ được vào quan làm triều.”
Đây là đế vương, dù cho hắn chịu buông tha cho Vệ Chí nhưng vẫn muốn đem tất cả nhưng nguy hiểm có khả năng sẽ gây ảnh hưởng cho Vị quốc phá vỡ.
Khương Vấn một chút cũng không ngoài ý muốn, kỳ thật hắn biết sư đệ hiểu rất rõ điều này, Tư Không Diệp là điển hình cho loại người ngoài lạnh mà trong nóng. Tuy bề ngoài hắn biểu hiện lãnh nhược băng sương nhưng đáy lòng vẫn có một chút ấm áp.
“Có thể phân rõ trắng đen như vậy, ta tin rằng tương lai ngươi nhất định có thể cai trị được Vị quốc.” Khương Vấn nói rồi đứng dậy, làm ra một bộ muốn rời đi.
Tư Không Diệp cũng không giữ lại, đứng lên theo mà nói: “Đối với điểm này, ta không hề nghi ngờ!”
“Sư đệ, hôm nay trước tiên cứ vậy đi, bây giờ bên ngoài mặt trời đã lặn, chỉ lát nữa thôi, trong Thanh Long điện lại có kịch hay để diễn nữa rồi.” Khương Vấn trêu chọc nói.
“Ngươi nếu thích thì thế cho ta đi, ta càng vui hơn.” Tư Không Diệp vẻ mặt nghiêm túc đề nghị với Khương Vấn.
“Sư đệ, ngươi có thể đáng yêu hơn một chút được không.” Khương Vấn nói xong cũng không thèm nhìn Tư Không Diệp một cái liền chạy trốn, ly khai ngự thư phòng. Nhưng mà, trước khi đi, hắn vẫn là dùng dư quang liếc mắt nhìn ngốc kia kia, chớ trách hắn đa nghi, trực giác hắn nói nữ tử kia quả thật có vấn đề.
Tư Không Diệp thấy Khương Vấn rời đi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười bất dắc dĩ. Hắn xoay người đến bên cạnh Tiểu Đồng, thanh âm vốn lạnh lùng thoáng chốc liền trở nên trầm thấp, ôn nhu hỏi: “Yên Nhiên, thế nào, sách trong này xem được không?”
“Xem được.” Tiểu Đồng mở cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào cười, “Xinh đẹp ca ca, Yên Nhiên muốn về sau mỗi ngày đều tới đây đọc sách được không?”
“Nga? Nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý rồi a?”
“Phải a,” Tiểu Đồng thật mạnh gật đầu, “Sách trong này thật nhiều nga, so với thư phòng ta còn lớn hơn nhiều, Yên Nhiên muốn tiếp tục được đọc sách trong thư phòng lớn này. Sách ở đây nhất định so với sách ở thư phòng Yên Nhiên thì xem được hơn nhiều.”
Tư Không Diệp vừa nghe xong, trong đầu liền trở nên hắc tuyến? Thư phòng lớn, nhiều sách, cho nên sách xem rất được? A, hắn không nói đúng sai mà chỉ cười, “Một khi đã như vậy thì từ nay về sau, chiều nào ta cũng bảo Tiểu Toàn Tử đưa Yên Nhiên đến đây nga?”
“Được a, được a.” Tiểu Đồng vỗ hai tay hoan hô.
“Nhưng ngự thư phòng không phải là nơi tùy tiện người nào cũng có thể vào, Yên Nhiên nếu muốn đến thì cũng chỉ có thể một mình đi, Hoàn nhi tỷ tỷ của ngươi không thể cùng vào nga.” Đối với Hoàn nhi, Tư Không Diệp vẫn là có chút kiêng kị, dù sao hắn rất khó không nghi ngờ rằng Hoàn nhi không phải là người do Vệ vương phái đến.
“A? Hoàn nhi tỷ tỷ không thể tới a.” Tiểu Đồng vẻ mặt thất vọng nhìn Tư Không Diệp, kỳ thật trong lòng nhiều ít cũng đoán được hắn có lẽ là hoài nghi Hoàn nhi, dù sao mục đích của Vệ vương là cho nàng tiến cung giám thị hắn nhưng hiện tại nàng đã trở nên ngốc nghếch nên nhiệm vụ giám thị tự nhiên là rất có có thể đã đặt trên vai Hoàn nhi. Chỉ tiếc, với tính tình Hoàn nhi, nếu thực muốn để nàng giám thị thì chỉ sợ còn không đến một canh giờ đã bị Tư Không Diệp phát hiện rồi.
“Được rồi, vậy Yên Nhiên một mình về đây.” Tiểu Đồng đôi mắt trong suốt chớp chớp, cái miệng chu ra tỏ ý không thỏa mãn. Nhìn qua là biết bộ dạng không tình nguyện.
Vốn nàng đang sầu không biết làm sao để đề xuất ý kiến những hiện tại cơ hội lại đến, nàng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Tư Không Diệp không ngờ rằng Tiểu Đồng lại dễ dàng đáp ứng như vậy liền có chút khẽ sững sờ một lúc rồi sau đó phục hồi tình thần, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Đồng, hai tròng mắt thâm thúy mang theo vài phân sủng nịch nhìn nàng, “Như vậy mới ngoan.”