Chỉ trong chốc lát, Hoàn nhi lại từ ngoài điện chạy vào nói, “Tiểu thư, đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Đồng buông y thư trong tay, đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người rồi nói, “Đi thôi.”
Tiểu Đồng theo Hoàn nhi ra ngoài điện, tay nàng bị Hoàn nhi gắt gao nắm chặt, biểu đình trên mặt tự biến đổi thành khiếp nhược.
Hai người tới ngoài Phượng Nghi cung thì thấy bãi đất nhỏ trước mặt có một đội ngũ được sắp xếp chỉnh tề đang đứng đợi.
Hoàn nhi vừa đi vừa nói: “Hoàng hậu nương nương, đợi lát nữa ra ngoài, người phải ngoan ngoãn nga, chỉ có ngoan ngoãn mới đúng là bộ dạng của hoàng hậu nương nương.”
Tiểu Đồng nghe xong, đôi môi anh đào trên khuôn mặt thanh mĩ bĩu lên, tựa như không kiên nhẫn lại tựa như sinh khí mà trả lời: “Ta đã là hoàng hậu rồi, làm sao lại phải tuân theo nhiều quy củ đến vậy?”
“Chính là bởi vì ngài là hoàng hậu nương nương nên mới có những quy củ này, nếu là người khác, dù có muốn mấy quy củ này cũng không có nữa là.” Hoàn nhi bộ dạng kiên nhẫn trả lời.
“Tốt lắm ba,” Tiểu Đồng tựa như đã cân nhắc thỏa hiệp mà nói, “Một khi đã như vậy ta đây liền miễn cưỡng kiên nhẫn một chút vậy.”
“Như vậy mới đúng chứ.”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới kiệu, Hoàn nhi đỡ Tiểu Đồng lên kiệu rồi hô lớn: “Khởi kiệu.” (trong văn bản là đi nhưng ta thấy dùng từ này hay hơn nên đổi tí >”< )
Vì thế, một đoàn người chậm rãi rời Phượng Nghi cung, đi tới ngự hoa viên.
——————————-
Trong ngự hoa viên, ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, gió lạnh từng trận.
Không thể không từa nhận, ánh sáng mặt chiếu lên mặt hồ khiến cho hào quang lấp lánh cả một vùng rộng lớn. Ở con đường nhỏ bên hồ, hai gốc quế đứng sừng sững tựa như người gác cửa, mùi quế dễ chịu tỏa ra khắp nơi trong không khí
Phía cuối đường nhỏ, một tòa lương đình lớn trang hoa mĩ lệ, có một đám nữ nhân đang ngồi trong đình, các cung nữ thái giám bao vây tứ phía, vừa thấy là đã biết ngay người trong đình nhất định là người có thân phận, địa vị.
Tiểu Đồng vừa vào con đường nhỏ liền cho kiệu dừng lại, nàng đánh mắt ra hiệu cho Hoàn nhi chỉ chừa lại hai cung nữ đứng canh giữ ở đây, còn tất cả những người còn lại đi theo phía sau nàng tới con đường phía trước.
“Trầm tỷ tỷ, chẳng biết hôm nay người bảo nhóm chúng ta đến đây là có dụng ý gì?”
———————–
Trong lương đình, một nữ tử một thân áo quần bằng lụa mỏng màu hồng phấn, khuôn mặt dày đặc phấn trang điểm vào ngay vấn đề chính. Nữ nhân này đúng là một trong những sủng phi của hoàng thượng, Vân phi Hoa Tưởng Dung. Nàng ta thần sắc kiêu ngạo, ánh mắt khính bỉ nhìn chánh chủ của ngày hôm nay — Đức phi Thẩm Như Tuyết.
Mà mấy phi tử đứng cạnh bên nguyên bản đang nói cười vui vẻ, khi nghe nàng ta lên tiếng liền lập tức ngừng lại.
Những ai chỉ cần ở trong cung có chút địa vị đều biết, Đức quý phi cùng Vân phi, hai người này từ trước đến nay luôn bất hòa. Chỉ cần vừa thấy mặt liền không thể không khiêu khích châm chọc nhau một phen.
Mà hiện tại, Vân phi này sợ chỉ mới là màn mở đầu, cảnh tượng sau này hẳn sẽ rất náo nhiệt.
“Tưởng Dung muội muội, còn có các chư vị tỷ muội ở đây,” Thẩm Như Tuyết nhìn thoáng qua Vân phi rồi ánh mắt lại chuyển hướng qua các phi tần khác, “Hôm nay gọi các vị đến đây là muốn mời mọi người nhìn qua một chút vị tân hoàng hậu mới sắc phong của Vị quốc ta.”
” Hừ,” Vân phi nghe vậy hừ lạnh một tiếng, “Thẩm tỷ tỷ, ai chẳng biết Hoàng Thượng mấy ngày trước đã quyết liệt hạ thánh chỉ, không có chuyện thì không được tiến vào Phượng Nghi cung quấy rầy. Hôm nay ta chẳng ở Phượng Nghi cung mà lại ngồi ở trong này thì làm thế nào có thể chứng kiến dung nhan của hoàng hậu?”
Thẩm Như Tuyết tự nhiên nghe ra ý tứ châm biếm của Vân phi nhưng nàng ta cũng chẳng ngốc, không nhanh không chậm cầm chèn trà ở trên bàn lên, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi nói: “Tưởng Dung muội muội không cần gấp, chỉ lát nữa thôi là ngươi sẽ biết.”
“Chỉ mong như thế.” Vân phi khinh thường liếc mắt nhìn Thẩm Như Tuyết rồi cũng bưng chén trà trên bàn lên uống hết.
Nhất thời, trong đình im lặng đến dị thường, mọi người không ai dám cất tiếng, mỗi người không phải uống trà thì cũng là ăn điểm tâm, những người khác trộm quan sát Thẩm Như Tuyết cùng Hoa Tưởng Dung, hai người này bây giờ ngoài trừ vị hoàng hậu nương nương thì đều là những sủng phi có địa vị cao nhất.
Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, các nàng liền thấy một đoàn người đầy khí thế đang từ ngoài đình, chậm rãi tiến về phía trước.
Những người trong đình cũng không gấp, nhìn thấy khoảng cách vẫn còn rất xa nên không có động tác gì.
Mà Tiểu Đồng, dọc theo đường nhỏ đi tới, thấy xa xa, phía cuối đường là một cái lương đình rất lớn đang đầy ắp ắp người. Thấy tình cảnh này, nàng mỉm cười, thầm nghĩ, không ít người nga, ta rất muốn xem, những người này rốt cuộc là muốn diễn gì.
“Hoàng hậu nương nương, ngài xem, nguyên lai hoa quế có hình dạng như vậy!”
Đang ngắm cảnh đến nhập thần, Hoàn nhi kinh ngạc kêu lên, chỉ một gốc quế ven đường, kéo Tiểu Đồng đang suy nghĩ lung tung trở về.
Tiểu Đồng trước kia đi diễn đã từng nhìn thấy hoa quế, đương nhiên nhìn là đã biết. Nhưng bất chấp như thế, nàng vẫn giả ngốc nghếch cười, cùng Hoàn nhi giống nhau, kêu lên: “Hoàn nhi tỷ tỷ, thật không? Yên Nhiên cũng muốn xem.”
Nàng vừa nói vừa nhìn chỗ Hoàn nhi chỉ rồi bước nhanh đến đó.
Hai người thong thả dạo chơi ngắm hoa quế, mở hai tay ra, ngẩng đầu lên, mi mắt khép hờ, hết sức tập trung thường thức mùi hoa quế nhàn nhạt trong không khí.
Một trận gió thổi qua, một vài cánh hoa rơi xuống trên hai gò má Tiểu Đồng, những người khác nhìn vào tựa như tiên cảnh chốn trần gian.
—————————-
Ở giao lộ con đường nhỏ, hai người cung nữ được giao nhiệm vụ ở lại trông coi nhìn thấy Khương Vấn đi tới, vừa muốn hành lễ lại bị hắn xua xua tay kêu miễn lễ.
Hắn nhìn thấy chiếc kiệu cạnh giao lộ, quay đầu hỏi: “Có phải hoàng hậu nương nương tới đây không?”
“Dạ phải.” Nhị vị cung nữ cùng cất tiếng trả lời.
“Được rồi.”
Khương Vấn nói xong, đang muốn rời đi thì chợt nghe thấy một tahnh âm vô cùng ngây thơ, trong trẻo vang lên: “Hoàng hậu nương nương, ngài xem, nguyên lai hoa quế có hình dạng như vậy!”
Vì thế, theo thói quen, hắn quay đầu nhìn lại về phía những gốc quế trên đường, chỉ thấy một tiểu cung nữ mặc bộ quần áo cung nữ màu xanh nhạt đang khoái hoạt thưởng thức cảnh, ngay sau nàng, có một nữ tử mặc một bộ phượng bào màu đỏ từ chỗ ngoặt đuổi đến, vừa vặn rơi vào mắt Khương Vấn.
Lấy tài trí thông minh của hắn, tự nhiên liếc mắt một cái là nhìn ra, người này chính là hoàng hậu nương nương mà mấy ngày trước mới cùng Tư Không Diệp kết hôn.