[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 41 : Chương 41




“Hoàng thượng, chữ này đọc như thế nào?” Tiểu Đồng vô cùng nghiêm túc chỉ một một chữ rất to trên sách và hỏi Tư Không Diệp.

“Yên Nhiên, chữ này đọc là ngô.” Tư Không Diệp kiên nhẫn chĩ dạy, tự nói với mình phải nhẫn nại. Bởi vì, đây không biết là lần thứ mấy ngốc tử này hỏi hắn chữ mà nàng đã hỏi qua.

“Nga, ta lại học được một chữ nữa rồi, chữ ngô.” Tiểu Đồng cao hứng kêu lên, rồi sau đó tiếp tục đặt câu hỏi, “Cái kia?”

“Này đọc là nãi.” Tư Không Diệp nhíu nhíu mày, chữ này lúc nãy đã hỏi rồi.

Tiểu Đồng lại lật lật vài trang rồi tiếp tục hỏi, “Chữ này?”

“Chữ này đọc là xuân.”

“Còn cái này.”

“Chu.” Tư Không Diệp vẫn rất nghiêm túc chỉ dạy, mặc dù trước đó có dạy qua một lần nhưng hắn vẫn rất nhẫn nại mà giảng lại cho nàng ta một lần nữa. Hắn có thể thề, trừ chính vụ quốc gia cùng với học những kỹ năng mà sư phụ dạy thì chính mình từ trước tới giờ vẫn chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế.

Nhưng mà, hắn lại hoàn toàn không có chú ý tới, Tiểu Đồng lúc này là đang đùa hắn. Muốn hỏi vì sao? A a, chỉ cần ghép mấy chữ kia lại và đọc là biết liền.

Đúng vậy, chính là “Ngô nãi xuân chu.” Hàm nghĩa của nó rất sâu xa, đương nhiên là chỉ có thể hiểu mà không thể nói. (Ngô nãi xuân chu.” tôi là một người con gái xinh đẹp đang yêu =.= ta chém_ ngô:tôi, nãi:là, xuân: mùa xuân, sự sống, tình cảm trai gái >.< nhìu lém; chu: màu đỏ, xinh đẹp)

Cứ như vậy, Tiểu Đồng cuối cùng đã tìm được niềm vui để giải buồn rồi, cũng không để ý tới khoảng cách giữa mình và sắc lang hoàng đế rất gần.

Nhưng Tư Không Diệp hiển nhiên cũng không phải là một người dễ đối phó. Hắn phát hiện, Tiểu Đồng thường xuyên hỏi lại hắn những chữ đã hỏi trước đó quá nhiều lần, lúc ấy nàng rõ ràng đều nói sẽ nhớ kỹ những cuối cùng lại quay sang hỏi lại hắn.

Cho nên, hắn nghĩ ra được một phương pháp vô cùng tốt, chính mình vất vả như vậy đương nhiên phải có chút hồi báo không phải chứ nhỉ?

Vì thế, hắn thừa dịp Tiểu Đồng vui vẻ không bị, đột nhiên đem nàng ôm vào ngồi trên người hắn, tay trái cầm sách, tay phải nắm lấy tay của nàng. Tư thế dị thường ái muội.

Tiểu Đồng không ngờ được hành động này của hắn, ngây người một lúc rồi thầm mắng tên sắc lang hoàng đế này cư nhiên dám ăn đậu hủ nàng, cái này chẳng phải là ăn hiếp ngốc tử đây sao? Nhưng chính mình lại chẳng thể làm được gì.

Rơi vào đường cùng, Tiểu Đồng đành phải sử dụng mấy chữ trên cuốn sách mà thầm mắng tên sắc lang hoàng đế này.

Mà Tư Không Diệp, cơ hồ mỗi một chữ hắn đều phải cầm lấy tay Tiểu Đồng viết hết nửa ngày mới có thể khiến cho nàng nhớ được. Đương nhiên, cùng lúc đó, hắn cũng không quên chiếm chút tiệm nghi.

Không biết là cố ý hay vô tình, từng nhịp hô hấp ấm áp của Tư Không Diệp cứ phả vào nơi cổ Tiểu Đồng khiến cho nàng phải cố hết sức bình tĩnh mà giả bộ ngốc, nhưng khuôn mặt của Tiểu Đồng cũng không tự chủ được mà đỏ lên.

Tư Không Diệp vốn là cố ý khiêu khích trêu đùa ngốc tử này, mà khi hắn tiến sát đến chiếc cổ tuyết trắng của nàng thì một mùi thơm tươi mát tự nhiên từ cơ thể nàng chuyền đến chóp mũi của hắn, hắn rốt cuộc cũng có chút tam viên ý mã (lúc đầu chỉ là trêu đùa nhưng không ngờ thành thật), ngay cả hạ bộ phía dưới cũng bắt đầu có phản ứng.

Tiểu Đồng ngồi ở trên người Tư Không Diệp tự nhiên hiểu được cái thứ bên dưới nàng như thế nào. Trong lòng nàng thầm mắng vạn lần: Sắc lang hoàng đế, đồ ngựa đực chết tiệt!

Đương nhiên, hắn cũng biết, không thể để chuyện tiếp diễn như vậy được bằng không cái nàng nhận được không chỉ đơn giản là việc dạy học.

Vừa có chủ ý, ngay khi hắn mân mê miệng mình đến sát nàng, nàng đột nhiên bỏ tay Tư Không Diệp đang nắm lấy tay mình ra, sau đó ném cuốn sách đang đọc về sau.

“Không đọc không đọc nữa, một chút cũng không vui.” Nàng nhảy xuống đất, bước nhanh xuống cạnh chiếc bàn đặt trong ại điện mà ngồi xuống rồi cầm lấy khối điểm tâm trên bà, há mồm to mà cắn.

Đáng tiếc chính là lần này không được may mắn như vậy, Tư Không Diệp ngay tại khoảnh khắc nàng vừa bỏ tay hắn ra liền có phòng bị, nhanh chóng tránh qua một bên, sau đó quay lại nhìn quyển sách bị ném xuống mặt đất, mà trong lòng ngực dĩ nhiên là trống trơn.

Đáng chết, quả thực không chịu nổi mà, ngốc tử này có khi nào cố ý muốn đối địch với chính mình không vậy? Nếu như không phải hắn nhanh tay lẹ mắt thì giờ này đã bị nàng ám toán mất rồi.

Tư Không Diệp rất nhanh đứng lên, đuổi theo Tiểu Đồng.

Nhưng lúc bước vào tiền điện thì thấy ngốc tử đang ngồi ở thư bàn ăn điểm tâm rất tự nhiên. Hắn ở bên này hận đến nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Đồng bên kia lại ngồi ăn một cách ngon lành, giống như sớm đã quên trong điện còn có hắn.

Hừ! Chính mình cần gì phải chấp nhấp với một ngốc tử làm gì cơ chứ. Tư Không Diệp tức giận, vung tay áo, lập tức nhanh chóng ly khai khỏi Phượng Nghi cung.

Tiểu Đồng ngồi cạnh bàn nhìn thấy Tư Không Diệp rời đi thì lộ ra một nụ cười đắc ý, tiếp tục lấy thêm một khối điểm tâm nữa nhét vào trong miệng, còn thỉnh thoảng ngâm nga vài điệu hát dân gian.

Tiểu toàn tử đứng ngoài cửa không rõ mọi chuyện cho nên khi nhìn thấy hoàng thượng tức giận hằm hằm đi ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua người trong điện rồi cũng vội vàng bước theo.

Hoàn nhi cương làm xong hết việc trở về, liền thấy hoàng thượng âm trầm nghiêm mặt đi tới trước mặt nàng.

Nàng vội vàng quỳ xuống khấu đầu, “Nô tì bái kiến hoàng thượng.”

Mà Tư Không Diệp sớm quen với việc người khác ba quỳ chín khấu đối với hắn nhưng lúc này hắn đang cực kỳ tức giận nên không thèm để ý đến người đang quỳ lạy hắn. Hắn hoàn toàn làm như không thấy cứ vậy đi qua người Hoàn nhi.

Hoàn nhi thấy hoàng thượng ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, trong lòng có chút khẽ mất mát liền đứng dậy đi vào trong điện.

“Tiểu thư, ta vừa rồi vào thấy hoàng thượng, bô dạng người giống như là vừa mất hứng.” Hoàn nhi đi vào trong điện, thấy Tiểu Đồng đang ăn điểm tâm, trong mắt có chút rối rắm, lo lắng hỏi.

“Hắn sinh khí?” Tiểu Đồng vừa nghe, tinh thần hưng phấn lên gấp trăm lần, hừ một tiếng nói: “Sinh khí là được, ta còn sợ hắn không tức giận nữa kìa!”

“Tiểu thư, vì sao vậy?” Tuy là hỏi nhưng giọng điệu Hoàn nhi rõ ràng có ý trách cứ.

Tiểu Đồng cũng không phát hiện, khuôn mặt đầy vẻ vô vị, “Hắn nếu sinh khí mới có thể hai ba ngày không đến Phượng Nghi cung a.”

Chính, nhưng là đợi đến khi nói hết, Tiểu Đồng mới phát hiện, vì sao giọng điệu Hoàn nhi nói chuyện với nàng có vẻ kỳ quái?

Nàng ngẩng đầu lên, nghiêng người liếc mắt nhìn Hoàn nhi, “Hoàn nhi, ngươi không phải là nhìn trúng tên sắc lang hoàng đế đấy chứ.”

Hoàn nhi nghe vậy, lập tức liên tục lắc đầu, “Không có không có, Hoàn nhi tuyệt đối không dám vọng tưởng.”

Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng những điểm hồng trên mặt Hoàn nhi đã bán đứng lòng của nàng.

Tiểu Đồng thu hết thảy vào đáy mắt, trong lòng tự nhiên hiểu được, thời cổ đại, nữ nhân muốn gả cho hoàng đế để một bước lên làm phượng hoàng đâu phải ít, càng huống chi tên hoàng đế này bộ dáng đẹp trai hết chỗ chê, nên nàng không thể trách Hoàn nhi có loại ý tưởng này được.

Nhưng trong lòng dù sao vẫn khó trách khỏi có chút cô đơn.

Tiểu Đồng miễn cưỡng cười, oán trách nói: “Được rồi, ta biết, chẳng qua chi là muốn đùa với ngươi thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm chi!”

Hoàn nhi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi, nữ nhân yêu hoàng đế mười người thì hết chín người là thê thảm cả đời, ta chỉ hy vọng ngươi sẽ không rơi vào cảnh tượng đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.