Qua một lúc lâu, Tiểu Đồng không còn nghe tiếng bước chân truyền đến nữa mới bảo Hoàn nhi đóng cửa đại môn lại.
Hoàn nhi tuân theo, rất nhanh đi vào với vẻ mặt tràn đầy khó hiểu tới bên người Tiểu Đồng, “Tiểu thư, ngươi vừa rồi vì sao lại làm vỡ cái vòng tay bạch ngọc kia? Người phải biết rằng, cái vòng đó đáng giá ít nhất là nghìn lượng bạc!”
“Không phải chứ, cái vòng kia mà lại đáng giá đến thế hả?” Tiểu Đồng này choáng váng, lúc nãy vì không thích cung nữ kia nên nàng mới làm vậy cho hả cơn giận. Quả thật, chính mình là biết cái vòng kia nhất định có giá trị xa xỉ, nhưng lại không nghĩ tới nó lại tới hơn nghìn lượng bạc.
“Tiểu thư, người đừng nói với ta là người không biết nha! Cái vòng kia là được làm từ khối dương chi bạch ngọc thượng hạng, so với bạch ngọc bình thường thì kém rất xa.” Hoàn nhi rất là bất đắc dĩ phải giải thích một phen.
Tiểu Đồng vừa nghe, trong lòng càng thêm hối hận, hai tay mở ra, “Ta làm thế nào biết được nó lại đáng giá đến thế, nếu biết ta đã không ném nó đi như vậy.” Nàng nhỏ giọng lầu bầu, cũng tại mình không xem xét kỹ, tùy tiện nhìn qua chỉ cảm thấy nó không tệ, nào biết được số mình lại đỏ như thế.
Nghĩ vậy, Tiểu Đồng có chút hoài nghi nhìn về phía Hoàn nhi, “Hoàn nhi, ngươi như thế nào lại biết được nó là dương chi bạch ngọc?”
Hoàn nhi đáp, “Tiểu thư, trước kia khi ở vương phủ, hàng năm, vào sinh nhật Vương gia, tất cả các quan lại đều đưa đến tặng toàn những vật rất có giá trị? Lúc ấy bởi vì nhân thủ không đủ, cho nên quản gia thường xuyên gọi Hoàn nhi đến lập danh sách các lễ vật, hơn nữa mỗi cái đều phải được qua kiểm tra rất nghiêm ngặt. Kể từ đó, Hoàn nhi tự nhiên thấy rõ được cái nào là đáng giá, cái nào không.”
“Nga, nguyên lai là như thế. Nếu là như vậy, Hoàn nhi, ngươi dạy ta làm thế nào để phân biệt mấy thứ này đi.” Tiểu Đồng rất là thành tâm cũng rất là khiêm tốn thỉnh giáo.
Nhưng mà câu tiếp theo lại khiến Hoàn nhi kích động đến muốn té xỉu.
“Chỉ cần ta học xong cách phân biệt, vậy sau này ta có thể lựa chọn được vật nào có thể ném.” Tiểu Đồng đắc ý giải thích.
Hoàn nhi không nói gì, mắt mở trừng trừng, “Tiểu thư, ngươi vì cái gì lại muốn làm vỡ mấy thứ đó chứ?”
“Đương nhiên là để diễn trò rồi.” Tiểu Đồng đưa cho nàng ánh mắt ‘ngươi thật là đồ ngốc.
“Nga.” Hoàn nhi cái hiểu cái không gật đầu, vì thế bắt đầu làm hết sức mình, giới thiệu các vật phẩm ở trong bảy, tám cái mâm kia. Đương nhiên, vàng, bạc không tính trong đó.
Nàng kiên nhẫn chỉ dạy cho Tiểu Đồng từ vẻ bề ngoài, giá trị, màu sắc đến nhận biết toàn diện các ưu khuyết điểm.
Mà Tiểu Đồng, vốn là thông minh, vì vậy Hoàn nhi chỉ cần nói qua một lần, nàng liền nhớ rất kỹ.
Bây giờ chỉ cần Tư Không Diệp ban thưởng, nàng đều có thể tự tin mà phán đoán toàn bộ.
Đến khi Hoàn nhi giải thích xong, Tiểu Đồng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, khẽ giọng nói với Hoàn nhi, “Không thể tưởng được cái tên sắc lang hoàng đế kia còn có điểm lương tâm, cư nhiên còn biết ban thưởng cho ‘ngốc tử’ nữa chứ.”
“Tiểu thư, Hoàn nhi thấy, Hoàng Thượng không phải là thích người đấy chứ.”
“A,” Tiểu Đồng quay đầu nhìn vẻ mặt khờ dại của Hoàn nhi, chậm rãi tiến đến gần nàng, một ngón tay điểm nhẹ lên giữa trán, giống như chỉ có làm vậy mới có thể đánh thức được nàng. “Hoàn nhi, ngươi muốn nằm mơ giữa ban ngày, ta không cản. Bất quá nếu có thì cũng chỉ có ta yêu chứ tên hoàng đế này mà yêu ta thì có mà mặt trời mọc ở đằng Tây. Ngươi cũng đừng quên, tiểu thư nhà ngươi hiện nay cũng chỉ là một ngốc tử không hơn không kém.”
“Chính, nhưng là tiểu thư, Hoàng Thượng đêm đó không phải……” Hoàn nhi nói đến người này, khuôn mặt không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng, lời muốn nói ra cuối cùng lại phải nuốt vào.
Tiểu Đồng thấy cả nữa ngày cũng chưa nói tiếp liền quay mặt lại hỏi: “Không phải cái gì?”
“Không phải……” Hoàn nhi giống như đã tích đủ dũng khí rồi mới một hơi nói hết, “Không phải đã động phòng với người sao?”
Hoàn nhi này chưa nói thì thôi, vừa nói xong lại khiến Tiểu Đồng trong lòng nhịn không được tự giễu, cái đó mà cũng có thể gọi là động phòng sao? Ngay cả một cái hôn môi đều không có, tất cả chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của mình, vậy mà cũng gọi là động phòng sao? Nếu nói mình là công cụ tiết dục của hoàng đế kia thì cũng không sai biệt lắm.
Tiểu Đồng trong lòng càng cảm thấy chua xót, nàng cố gắng thu hồi suy nghĩ của mình. Ngươi còn có muốn đòi hỏi gì nữa chứ?
“Quên đi, không nói mấy cái này nữa. Để ta xem xem, mấy thứ này có cái nào đáng giá để đến lúc rời đi có thể mang theo.” Thay đổi tâm trạng, Tiểu Đồng lại nghĩ đến dạo này đang lo sau này xuất cung kiếm bạc đâu ra, không thể tưởng được, tên sắc lang hoàng đế này lại đem chúng đến.
Hoàn nhi thấy Tiểu Đồng không muốn nói nữa nên cũng không tiếp tục đề tài kia mà giúp Tiểu Đồng lụa chọn những thứ có giá trị.
Tiểu Đồng đầu tiên xem xét một phen, lấy những trang sức cùng thỏi bạc không có ấn ký ra. Một vài đỉnh kim nguyên bảo nàng không dám lấy, một mặt là bởi vì trên nó có ấn ký, mặt khác, hoàng kim rất bắt mắt, về sau nếu xuất cung, không chừng chính mình còn bị cướp mất.
Hai người làm hết cả nửa ngày, cuối cùng cũng lấy ra được một ít trang sức thượng hạng không có ấn ký, cất chúng vào một cái hòm. Còn mấy cái đỉnh vàng này, Tiểu Đồng phân phó Hoàn nhi tìm cơ hội đổi thành ngân phiếu.
Hoàn nhi tuy tiến cung mới có vài ngày nhưng những cơ hội xuất cung của các cung nữ thái giám thì nàng thông thuộc không ít. Việc này cũng là do Tiểu Đồng trước khi tiến cung đã căn dặn, vô luận là thế nào cũng nhất định phải có được lệnh bài xuất cung của mấy tiểu thái giám, chủ yếu là để chuẩn bị cho sau này xuất cung.
Từ sau khi tiến cung, Vệ Vương chưa một lần tới thăm Tiểu Đồng. Tư Không Diệp cũng tự nhiên biến mất, không có ban thưởng thêm cái gì cũng như bước vào Phương Nghi cung một lần nào nữa.
Trong cung đồn rằng ngốc tử hoàng hậu vừa mới tiến cung liền bị thất sủng.
Duy chỉ có Tiểu Đồng một người cảm thấy vui mừng, tự do tự tại nhất, mỗi ngày đều ngủ thẳng đến khi mặt trời đã lên cao ba sào, dùng qua ngọ thiện rồi lại lôi kéo Hoàn nhi đến thư phòng đọc sách. Tuy đều là chữ phồn thể nhưng Tiểu Đồng vẫn có thể hiểu được. Bên cạnh việc đọc sách, nàng cũng không quên dạy Hoàn nhi nhận biết một số chữ.
Cuộc sống cứ như thế tiếp diễn. Hiển nhiên, Tiểu Đồng trong lòng cũng chẳng thèm để ý xem người ngoài bàn luận nàng cái gì. Nàng hiện tại kì vọng tên sắc lang hoàng đế kia ngàn vạn lần đừng đột nhiên nhớ lại trong cung hắn còn có một hoàng hậu. Chỉ cần hắn không nhớ đến nàng, nàng nhất định sẽ cám tạ trời đất.
Tuy là nói thế nhưng ông trời lại dường như không nghe thấy lời cầu nguyện của nàng.
Một ngày, Tiểu Đồng đang ngồi trong thư phòng dưới đất đọc sách. Lúc này, ngoài cửa truyền đến liên tiếp những tiếng bước chân nặng nề. Tiểu Đồng vốn thông minh lanh lợi, khi nghe thấy những âm thanh đó liền biết được người tới nhất định là một nam nhân, không phải Hoàn nhi. Bởi vì Hoàn nhi buổi sáng đã nói, nàng hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên không thể bồi nàng. Chỉ đến sau ngọ thiện may ra mới có thể tới gọi nàng. Càng huống chi, tiếng bước chân của Hoàn nhi rất nhẹ, nhưng tần suất cũng rất mau. Không giống tiếng bước chân này, vừa chậm lại vừa nặng.
Như vậy, người tới là ai? Chẳng lẽ là sắc lang hoàng đế? Không thể. Tiểu Đồng trong lòng tự nhủ Tư Không Diệp sẽ không làm vậy, nàng dựa theo phản ứng bình thường của con người, hắn tuyệt đối sẽ không chạy tới chỉ để nhìn ngốc tử. Mà những thái giám trong cung nàng đã được căn dặn không được tiến nhập vào thư phòng. Như thế thì chỉ còn một người, nhất định là Tiểu Toàn Tử. Bởi vì trừ Tiểu Toàn Tử ra, nàng thật sự không thể nghĩ ra một ai khác nữa.
Nhưng, trọng yếu là, mặc kệ bây giờ người đến là ai, Tiểu Đồng nhất định phải nhanh chóng nhập vai diễn.
Vì thế, nàng nhanh nhẹn phản ứng, vội cầm quyển sách trong ta, duy trì tư thế đang ngồi dưới đất, làm bộ như đang chăm chú đọc sách.