Đợi lâu như vậy vẫn không nhận được lời đáp lại nào từ Tiểu Đồng, Tư Không Diệp lộ vẻ thất vọng nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, ôm chặt lấy nàng. Đôi môi cương nghị khẽ chạm vào mi tâm, khóe mắt, chóp mũi, hai má của nàng, từng bước từng bước thuận thế mà hạ xuống, cuối cùng bao phủ lấy đôi môi phấn nộn anh đào. Nụ hôn của hắn cẩn thận như thế, tinh tế như thế, quan tâm như thế, tựa như đang ôm lấy trân bảo trong lòng, tràn đầy ôn như mà dịu dàng.
Mặc kệ trong lòng kháng cự như thế nào, thân thể vẫn tương đối hành thật hơn cả. Không thể phủ nhận, nàng thực thích hắn hôn như vậy, cơ hồ không tự kìm được mà say mê trong đó. Hai tròng mắt thanh liệt thoả mãn khép lại, đầu lưỡi gắn bó, quấn quít lấy nhau, mùi Long Tiên Hương trên người hắn xộc vào mũi khiến nàng càng thêm khó có thể kiềm chế được.
Mà Tư Không Diệp cũng như thế, vốn chỉ khẽ lướt qua nhưng dần dần lại bắt đầu có xu thế muốn công thành đoạt đất. Nụ hôn nhẹ nhàng đã sớm không thể thoả mãn hắn. Hai người càng hôn càng ý loạn tình mê, bàn tay Tư Không Diệp cũng bắt đầu trở nên không an phận.
Cho đến khi ngón tay lạnh lẽo tham nhập vào vạt áo của Tiểu Đồng, cảm nhận được xác cảm lạnh lẽo kia, Tiểu Đồng liền hồi thần trở lại. Khí lực không biết từ đâu ra, nàng dùng một tay đẩy Tư Không Diệp đang không phòng bị ra xa.
Trong nháy mắt, Tiểu Đồng cơ hồ nhìn thấy trong đôi mắt thâm thuý kia xuất hiện một tia bị tổn thương.
Trong lòng biết chính mình gây họa, Tiểu Đồng trong lòng càng thêm lo lắng không yên, thanh âm tiếng tim đập rõ ràng đến mức nàng có thể nghe rõ.
“Diệp, thực xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta…… bây giờ còn là ban ngày.” Tiểu Đồng trong lúc bối rối, cái khó ló cái khôn, lấy ngay lí do này.
Tư Không Diệp mặc dù cảm thấy mất mát vạn phần nhưng hắn rất nhanh đã điều chỉnh được tâm tình mình. Sau khi thân thể đứng vững rồi, hắn bước tới trước mặt Tiểu Đồng, hai tay dìu lấy hai cánh tay của Tiểu Đồng, ánh mắt tha thiết, chân thành nhìn nàng, trong miệng nói ra những lời mà từ trước tới giờ hắn vẫn muốn nói. “Tiểu Đồng, không sao cả, ta có thể đợi.”
Tiểu Đồng trong lòng nhảy dựng nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, ra vẻ chẳng hiểu gì cả mà xoay người, đi vài bước đến cạnh bàn, cầm chén trà lên đảo qua đảo lại nhằm che dấu tâm hoảng ý loạn của chình mình.
“Diệp, không có việc gì thì đừng nói bậy bạ như vậy. Đến đây, uống chén trà đi, từ Thanh Long cung đến đây ngươi hẳn đã khát nước lắm rồi.” Nàng bưng trà đưa đến trước mặt hắn, khẽ hạ thuỳ mâu, không dám nhìn vào khuôn mặt tràn đầy chờ mong của hắn.
Tư Không Diệp cũng vẫn chưa tiếp nhận, vẫn đứng tại chỗ, hai mắt kiên định nhìn Tiểu Đồng, ngay cả nháy mắt cũng không nháy lấy một lần, tựa hồ làm như vậy hắn có thể nhin thấy suy nghĩ của nàng vậy.
“Một khi ngươi đã không uống, vậy ta liền đặt đây đi.”
Tiểu Đồng bị hắn nhìn đến bất an. Một lát sau, thấy hắn vẫn không có động tác gì, nàng liền đặt chén trà xuống.
Không ngờ, sau đó Tư Không Diệp lại nhanh hơn một bước, tiếp nhân chén trà trên tay nàng, một ngụm uống cạn rồi lập tức đặt chén trà xuống bàn. Hắn xoay người sang chỗ khác, cầm lấy tay Tiểu Đồng kéo tới trong lồng ngực của mình.
Tiểu Đồng muốn tránh, Tư Không Diệp lại càng giữ chặt hơn.
Trên đỉnh đầu nàng truyền đến thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Tư Không Diệp. Nó mê hoặc từng dây thần kinh của Tiểu Đồng.
“Tiểu Đồng, mặc kệ phát sinh chuyện gì, xin nàng hãy tin tưởng rằng, ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn nàng.”
Thanh âm của hắn rất nhẹ, rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng truyền vào tai nàng.
Tâm lại không thể ức chế được mà dao động, giống như một viên thạch không biết từ đâu rơi xuống, làm đảo lộn cả một hồ xuân thuỷ, tạo nên từng đợt gợn sóng, thật lâu vẫn không tiêu tan……
“Diệp, ngươi không phải nói ngươi muốn dạy ta tập viết chữ sao? Nếu ngươi hiện tại có rảnh thì dạy ta đi.” Tiểu Đồng ghé vào lồng ngực Tư Không Diệp, vì để xoá đi thời gian xấu hổ đã kéo dài quá lâu, cuối cùng, nàng là người mở miệng nói chuyện đầu tiên.
“Được, ta vốn tới đây cũng là vì việc này.” Tư Không Diệp cũng thuận theo nàng mà nói. Hắn hôm nay làm xong chuyện chính sự sớm cũng là vì việc đã đáp ứng luyện chữ cho Tiểu Đồng, chỉ có điều, nụ hôn vừa rồi đã làm chệch đường ray mọi chuyện hắn tính làm.
Tiểu Đồng nghe vậy, trong lòng thầm oán hận, nếu được vậy thì tốt, chỉ sợ là túy ông chi ý bất tại tửu (ý không ở trong lời, nói một đằng làm một nẻo). Bằng không, nàng làm sao mà giải thích được màn thiếu chút nữa mất không chế hồi nãy?
Bất qua, thực hiển nhiên, cái này cũng chỉ là oán thầm mà thôi. Tiểu Đồng vẫn không dám quanh minh chính đại mà mắng Tư Không Diệp háo sắc.
Kỳ thật, trời biết, Tư Không Diệp háo sắc như vậy cũng chỉ nhắm vào Tiểu Đồng mà thôi.
Vì thế, hắn mĩ kỳ danh nói là bắt đầu dạy luyện chữ cho Tiểu Đồng. Dù thế, lần này, Tư Không Diệp quả thật nghiêm túc chăm chú luyện chữ cho Tiểu Đồng. Từng bút, từng nét đều rất cẩn thận.
Nhưng, nếu hắn có thể không cần giống như lúc này, cầm lấy tay nàng viết từng chữ, Tiểu Đồng sẽ càng thêm cảm kích. Tư thế hiện tại quả thật thập phần ái muội. Tư Không Diệp đứng phía sau Tiểu Đồng, hai tay nắm lấy hai tay của nàng, khoảng cách giữa hai người lúc đó thật sự gần nhau. Hô hấp của Tư Không Diệp không kém một phân khẽ thổi vào tai Tiểu Đồng khiến nàng khẩn trương vạn phần.
“Diệp, ngươi đừng đứng quá gần ta như vậy được không.” Tiểu Đồng nhỏ giọng kháng nghị.
“Vì sao lại không thể?” Tư Không Diệp nghiêm trang ra vẻ chẳng biết gì nhưng trong lòng lại nhịn không được mà cười trộm.
“Ngươi đứng gần ta như vậy, ta làm sao có thể chuyên tâm viết chữ được.” Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tuyệt Đồng khẽ quay ra sau nhìn hắn.
“Vì sao không thể chuyên tâm viết chữ?” Tư Không Diệp vẫn như trước, giả ngốc.
“Dù sao ngươi cũng phải đứng cách xa ta một chút.” Tiểu Đồng đỏ mặt, nàng liệu có thể nói với hắn rằng hắn cứ không ngừng thổi vào tai nàng khiến nàng không thể tập trung tinh thần được, được không? Đương nhiên không thể.
” A?” Trên khuôn mặt lạnh lùng bất biến của Tư Không Diệp, sau khi nhìn thấy phản ứng của Tiểu Đồng, lại nhiễm một tia ý cười.
“Tiểu Đồng, nàng không phải đang nghĩ đến chuyện không nên nghĩ đấy chứ?” Tư Không Diệp nói, thanh âm mang theo vài phần chế giễu.
“Quên đi, quên đi.” Tiểu Đồng đúng là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ mà lại nói không nên lời, đành phải phẩy tay từ bỏ. “Tiếp tục luyện chữ.”
“Dạ, vi phu tuân mệnh.” Tư Không Diệp vui vẻ đáp.
….
Ánh đèn rực rỡ khắp nơi, thời gian vãn thiện cũng đã đến, Tư Không Diệp hôm nay không hồi Thanh Long cung dùng bữa mà trực tiếp ở trong cung của Tiểu Đồng dùng vãn thiện.
Vì vậy, không thể không nói, Tiểu Đồng cũng được hưởng theo. Bất chấp việc thức ăn của hoàng hậu đều rất ngon nhưng khi Tư Không Diệp đã ở đây thì tất cả đồ ăn được mang lên đều theo quy cách của Thanh Long cung, bởi thế, có thể nói, Tiểu Đồng đã chiếm tiện nghi lớn.
Một bữa cơm, Tư Không Diệp vẫn như trước, vì nàng gắp đồ ăn, luôn quan tâm hỏi nàng, muốn ăn cái này không, muốn ăn cái kia không. Không khí bữa ăn thập phần hoà hợp cùng vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Toàn Tử đột nhiên vội vàng từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt gấp gáp bẩm báo: “Hoàng thượng, Vân phi nương nương hình như bị bệnh, người nói là muốn thỉnh ngài qua xem.”
“Bệnh thì cứ việc thỉnh thái y qua là được rồi, cần gì phải thông tri cho trẫm.” Tư Không Diệp vẻ mặt vốn có chút thần sắc ấm áp chợt trầm xuống, lạnh băng vạn phần.
“Nhưng …… nhưng là Vân phi nương nương nói muốn gặp ngài……” Tiểu Toàn Tử vừa thấy Tư Không Diệp như thế liền biết là y đang tức giận nhưng hắn vẫn cố lắp bắp bổ sung thêm.
“Việc này……” Tư Không Diệp dường như không kiên nhẫn mà nhíu mày, thầm nghĩ, mấy nữ nhân này không thể yên tĩnh trong chốc lát được sao?
Tiểu Đồng thấy thế, cũng rất nguyên tắc nói: “Diệp, một khi Vân phi đã bệnh, ngươi liền đi xem một chút đi.”
“Nàng thực muốn ta đi?” Tư Không Diệp nhíu mi, thăm dò hỏi.
“Phải a, chẳng qua chỉ là đi thăm bệnh mà thôi, vì sao ta lại không cho?” Tiểu Đồng nhướng mi, thần sắc không hỉ không giận, chỉ có một mảnh đạm mạc, bình tĩnh.
“Tốt lắm, một khi đã như vậy, nàng chờ một chút, ta sẽ trở về ngay lập tức.” Tư Không Diệp vừa nói vừa đứng lên.
“Ai, ngươi trước tiên từ từ đã.” Tiểu Đồng thấy thế, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Tư Không Diệp trong lòng vui vẻ, cõi lòng đầy hy vọng mà quay trở lại chỗ ngồi.
“Muốn đi có thể, nhưng hãy dùng vãn thiện cho xong đã.”
Rõ ràng, lời Tiểu Đồng nói hoàn toàn trái ngược với hy vọng của Tư Không Diệp. Tư Không Diệp trong lòng vốn vui vẻ liền chuyển biến thành thất vọng.
“Trẫm biết, ngươi lui xuống trước đi.” Bất chấp như thế, Tư Không Diệp vẫn thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Đồng, ngồi xuống an tâm dùng bữa.
Tiểu Toàn Tử thấy Tư Không Diệp đồng ý liền vội vàng chạy ra, đi về phía người do Vân Thanh cung phái đến để hồi báo tin tức.
Vãn thiện dùng xong, không đợi người thu thập sạch sẽ, Tư Không Diệp liền xoay người rời đi.
Mấy cung nữ bên ngoài sau khi thu thập xong cũng lui xuống.
Tiểu Đồng một mình đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, trong lòng nhất thời một mảnh cô đơn hiu quạnh nảy lên, nàng đột nhiên cảm thấy phiền loạn chịu không nổi.
Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết, hai người sau khi thấy mọi người đi ra hết mới mở cửa tẩm điện bước vào. Vì vậy, bọn họ trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Đồng cô đơn đứng cạnh cửa sổ.
“Nương nương một khi đã không hy vọng hoàng thượng đi vậy vì sao còn tỏ vẻ hào phóng?” Sơ Ảnh thấp mi liễm mục, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
“Cho dù ta không muốn, làm hoàng đế, hắn vẫn phải đi.” Tiểu Đồng không quay đầu lại, vẩn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tựa hồ chỉ có làm như vậy, tâm tình của nàng mới trở lại bình thường một chút.
“Thần thấy chưa chắc đã là như vậy, hoàng thượng đối xử với nương nương hoàn toàn khác với những cung phi khác.” Tẩm Tuyết mau mắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Không giống?” Tiểu Đồng nghe vậy, ý cười tự giễu hiện lên trên mặt, khôi phục vẻ bình tĩnh nói, “Chỉ giáo cho?”
“Ta cùng Sơ Ảnh chính là bằng chứng tốt nhất.” Tẩm Tuyết lơ đễnh nói, “Cho tới bây giờ, thần chưa thấy qua hoàng thượng vi bất kì người nào trong cung mà phá lệ phái ám vệ hộ giá.”
“Nguyên lai là như thế.” Tiểu Đồng làm như đáp nhẹ một tiếng, trong lòng lại cười Tẩm Tuyết không thể nhìn thấu được mục đích của Tư Không Diệp, chẳng lẽ không phải là vì hắn sợ nàng chạy trốn sao mà biến thành giam lỏng?
“Phải a, điều này đủ để thuyết minh hoàng thượng đối với ngài tuyệt đối là đặc biệt.” Tẩm Tuyết vẫn nói.
Tiểu Đồng cũng chỉ là im lặng đích nghe, cũng không sáp lời, khi thì mỉm cười, lại đô chưa từng biểu thái.
Ước chừng một canh giờ, Tư Không Diệp vẫn không có trở về. Tiểu Đồng trong lòng nổi lên vài phần thất vọng. Lúc này nàng mới kinh ngạc phát giác, chính mình chẳng biết từ khi nào đã giống như những nữ nhân khác trong hậu cung, mỗi ngày đều trong mong được hắn lâm hạnh sao?
Tưởng tượng đến đó, Tiểu Đồng tâm sinh lửa giận. Không, nàng sao có thể biến thành bộ dạng như vậy được, nàng không thể.
“Sơ Ảnh, khoá cung môn lại.” Nghĩ đến đây, Tiểu Đồng lập tức ra lệnh.
“Nhưng, hoàng hậu nương nương, hoàng thượng nói ngài ấy trong chốc lát sẽ quay lại. Nếu vạn nhất ngài ấy trở lại thì phải làm sao bây giờ?” Tẩm Tuyết một tay ngăn cản Sơ Ảnh, ngôn ngữ tràn đầy lo lắng nhắc nhở.
“Không quan hệ, đóng đi, phỏng chừng tối nay hắn sẽ không trở lại đâu.” Tiểu Đồng cực lực áp chế cảm giác thất vọng trong lòng, dung nhan tuyệt thế vẫn bình tĩnh như nước.
“Cái này……” Tẩm Tuyết tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn đem lời muốn nói nuốt lại vào bụng. Nàng thu hồi tay, để Sơ Ảnh đi khoá cửa.
Sau đó, Tiểu Đồng tiện sớm sớm đích khứ mặt sau đích dục trì tắm rửa thanh tẩy, sớm sớm đích nằm xuống ngủ.
oOo
Lúc Tư Không Diệp cùng Tiểu Toàn Tử chạy về Phượng Nghi cung thì bóng đêm đã lan tràn khắp mọi nơi. Nhưng, bất chấp như thế, lúc này vẫn chưa phải là thời gian khoá cửa cung.
Nhìn đại môn bị khoá, sắc mặt Tư Không Diệp so với lúc trước ở Vân Thanh cung còn muốn lạnh băng hơn vạn phần. Tiểu Toàn Tử lúc này cũng không biết làm thế nào cho phải, hắn cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng, nô tài gọi người ở bên trong mở cửa cho chúng ta nhé?”
Tư Không Diệp không nói gì, gương mặt đầy giận dữ nhìn đại môn trước mặt.
“Nếu không, chúng ta hồi Vân Thanh cung?” Tiểu Toàn Tử lại lên tiếng, thanh âm nói chuyện vẫn cẩn cẩn dực dực như trước, chỉ sợ mình không cẩn thận một chút sẽ chọc tức Tư Không Diệp mà hứng chịu hết.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, Tư Không Diệp lập tức hung ác liếc mắt nhìn Tiểu Toàn Tử một cái khiến hắn sợ tới mức vội vàng câm miệng. Không còn cách nào khác, hắn đành phải run rẩy lùi ra sau đứng.
Tư Không Diệp đứng sững tại chỗ hết nửa ngày, ánh mắt nhìn vào đại môn đóng chắt. Đột nhiên, hắn cảm thấy cánh cửa này tựa như là cánh cửa trái tim của Tiểu Đồng, gắt gao đóng chặt, cho tới bây giờ chưa bao giờ chịu mở ra vì hắn.
Trái tim đột nhiên nổi lên cảm giác mất mác. Nhưng rất nhanh, hắn liền vận khởi nội lực, một cước đá vào đại môn đóng chặt kia. Cái ổ khoá lớn rắn chắc cũng vì cú đá này của hắn mà bị văng thành hai nửa.
Cũng đúng giờ phút này, hào khí cùng khí phách của đế vương sinh ra, cho dù lòng của nàng không vì hắn mở thì sao chứ? Một khi nàng đã không chịu mở cửa, vậy hắn liền nghĩ biện pháp khiến nàng vì hắn mà mở ra.
Lúc này, một loạt cung nữ, thái giám bao gồm cả Tiểu Toàn Tử đi theo hắn, khi nhìn một màn trước mắt này, liền nghẹn họng nhìn trân trối, thạch hóa (hoá đá) ngay tại chỗ. Ai đến nói cho bọn họ biết, người có hành vi thô lỗ, táo bạo vừa rồi có phải là vị hoàng thượng với vẻ mặt tuấn mỹ nhưng lúc nào cũng trầm tĩnh, lạnh lùng của bọn họ hay không?
Tư Không Diệp cũng không để ý đến tâm tình của chúng cung nữ, thái giám phía sau, một người vẻ mặt đầy lửa giận bước về phía tẩm điện.
Dưới cơn tức giận, động tác của hắn hoàn toàn không nhẹ nhàng chút nào. Thô lỗ giống hệt như khi mở cửa đại môn, Tư Không Diệp tiến vào tẩm điện.
Tiểu Đồng ở trên giường còn chưa ngủ, đột nhiên nghe một tiếng nổ “đùng” một cái. Lúc đầu, nàng cũng không để ý. Thẳng đến khi tiếng “đùng” này vang đến từ cửa tẩm điện, nàng mới mở mắt, ngồi dậy, nhìn về phía cửa tẩm điện. Nàng liền thấy Tư Không Diệp chỉ cần vài bước liền bước vào trong điện.
Dưới ánh nến, đôi hàn mâu đầy lửa giận tựa như một mũi tên nhìn thẳng vào đôi con ngươi trong suốt, trong lòng tức giận càng sâu.
“Ngươi cứ như vậy muốn ta ngủ ở trong cung khác sao?” Thanh âm rét lạnh đến cùng cực của Tư Không Diệp truyền đến, cho dù Tiểu Đồng có kinh ngạc đến thế nào đi chăng nữa, nàng cũng mơ hồ hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra.
“Ta không phải này ý này.” Tiểu Đồng trong lòng vốn có chút thấp thỏm không yên nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tựa như nàng thiếu nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc của Tư Không Diệp, không hiểu sao, nàng liền cảm thấy tức giận. Hắn dựa vào đâu mà tỏ ra giận dữ với nàng?
“Không phải ý này? Vậy ngươi khoá cửa sớm như vậy làm gì?” Tư Không Diệp trầm giọng quát, ngữ khí nói chuyện gần như là chất vấn.
“Phượng Nghi cung luôn luôn khoá sớm như vậy.” Tiểu Đồng cũng không cam lòng yếu thế, sai cũng không phải tại nàng, vậy vì cớ gì hắn lại nói chuyện với nàng bằng ngữ khí như vậy.
“Ta đã nói với ngươi ta sẽ trở về trong chốc lát.”
“Trong chốc lát của ngươi đã nhiều canh giờ, ai biết ngươi có trở về nữa hay không.”
“Nói đi nói lại thì ngươi cũng hy vọng ta ngủ ở cung khác.”
“Ta nói ta không phải ý này. Phượng Nghi cung luôn luôn khoá sớm như vậy.”
“Bây giờ còn còn chưa đến giờ khoá cửa cung.” Tư Không Diệp tiếp tục nói ra sự thật.
“Ta mệt mỏi, muốn khoá cửa sớm không được sao?” Tiểu Đồng kéo chăn lên, nàng vốn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường liền trược một cái, nằm hẳn xuống giường, quay lưng về phía Tư Không Diệp, “Ta bây giờ muốn đi ngủ, ngươi đừng quấy rầy ta nữa.”
Tư Không Diệp thấy thế, trong lòng càng thêm luống cuống. Hắn xoay người, bước đến đóng cửa tẩm điện, thuận tiện trừng mắt nhìn Tiểu Toàn Tử cùng Sơ Ảnh, Tẩm Tuyết đang đứng bên ngoài nhìn, lãnh thanh nói: “Các ngươi đều cút xuống nghỉ ngơi cho trẫm.”
“Dạ, nô tì ∕ nô tài cáo lui.” Ba người nghe vậy, vội vàng run lên một cái rồi lui xuống.
“Tiểu Đồng,” Rốt cuộc vẫn là Tư Không Diệp nhuyễn thanh (thanh âm mềm mại) gọi. Hắn nhìn nữ nhân trên giường vẫn không nhúc nhích, giả chết, trong lòng hận đđến nghiến răng nghiến lợi nhưng cố tình không phát tác.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn đành phải xoay người đang nằm trên giường, từ sau lưng ôm lấy Tiểu Đông vào lồng ngực của mình, “Mặc kệ như thế nào, nàng đừng bao giờ đem ta đây ra ngoài cửa, được không?”
“Hoàng thượng, ngài đừng quên, ngài là hoàng thượng.” Tiểu Đồng nhắm mắt lại nhưng vẫn nói ra những lời khiến Tư Không Diệp lại vạn phần tức giận, “Còn nữa, phiền toái ngài hay tắm rửa sạch sẽ trước khi nằm trên giường của ta.”
“Lời này của nàng có ý gì?” Thành âm Tư Không Diệp tuy là bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người nghe không rét mà run.
“Chính là ý trên mặt chữ (nghĩa theo nghĩ đen).” Tiểu Đồng vẫn như trước, nhắm mắt nói chuyện, kỳ thật chính nàng cũng không hiểu được, rốt cuộc hôm nay là nàng làm sao vậy? Không giống nàng bình thường chút nào
“Diệp Tiểu Đồng!” Tư Không Diệp không khỏi giận dữ, ý nàng là nàng chê hắn bẩn sao?
“Hoàng thượng, thần thiếp nhắc nhở ngài, tên của hoàng hậu ngài là Vệ Yên Nhiên.”
“Nàng nhất định phải nói chuyện với trẫm như vậy sao?” Tư Không Diệp ngồi dậy, đồng thời dùng sức kéo Tiểu Đồng lên theo.
“Bằng không còn có thể nói thế nào nữa?” Trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Đồng, hai tròng mắt thanh liệt đến xuất trần nhưng lại tràn ngập quật cường, tựa như cây tùng cho dù bị gió lạnh thổi thế nào cũng vãn sừng sững không ngã, bất khuất không sờn.
“Hảo, tốt lắm.” Tư Không Diệp vừa nói vừa xuống giường, trên khuôn mắt tuấn lãng giờ phút này tràn đầy dữ tợn, hai mắt tức giận đến đỏ đậm, một tay dùng sức chỉ vào nữ nhân nãy giờ vẫn bất vi sở động ngồi trên giường, “Trẫm thật hoài nghi, ngươi rốt cuộc có hay không có trái tim.” Những lời này, hắn cơ hồ là rít gào mà nói ra.
Nói xong, hắn liền quay đầu, bước nhanh ra khỏi cửa tẩm điện đại môn.
Đôi con ngươi của Tiểu Đồng bình tĩnh nhìn theo hướng hắn rời đi, tự giễu cười, hắn không ngờ lại hỏi nàng, nàng có trái tim hay không? A, hắn có tư cách gì để có trái tim của nàng?
“Hoàng hậu nương nương.” Thanh âm Tẩm Tuyết từ ngoài cửa tẩm điện truyền đến, “Ngài không có việc gì chứ.”
Tiểu Đồng nghe tiếng, cố nén nước mắt trong mắt nhưng giọng nói vẫn mang theo nồng đặc âm mũi: “Ta không có việc gì. Ngươi thổi tắt nến đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Dạ được.” Tẩm Tuyết bất chấp lo lắng nhưng vẫn đi vào trong điện thổi nến xong liền xoay người đóng cửa rời đi.
Một khắc khi bóng tối bao trùm, Tiểu Đồng rốt cục nhịn không được mà vô thanh vô tức khóc lên……