[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 104 : Chương 104




Khương Vấn thấy thế liền không chút khách khí mà đổ một gáo nước lạnh, trong nháy mắt, dập tắt nhiệt tình của Tiểu Yển, “Đừng hiểu lầm, ý của ta chính là về nước xem thôi, không hơn!”

“Ách…chủ tử.., bệnh tình hoàng thượng nguy nan, người còn không định kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? ” Tiểu Yển khi nghe xong câu trả lời của Khương Vấn liền thắc mắc, khuôn mặt hoan hỉ lúc trước nhất thời biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt với biểu cảm cầu xin cùng bất đắc dĩ.

“Không định…Chẳng qua mặc kệ nói như thế nào thì lão ta vẫn là phụ hoàng của ta, trước khi khởi hành, trở về là điều cần thiết .” Khương Vấn nói chuyện nhưng động tác trên tay cũng không ngừng. Dù vậy, tất cả những cử chỉ đó đều chỉ nhằm che dấu cảm xúc thật sự của hắn. Lúc hắn nói lời này, không ai thực sự biết được tâm tình của hắn lúc đó là thế nào.

Kỳ thật, đối với việc phụ hoàng mắc bệnh lâm nguy, hắn vốn trong thâm tâm chẳng tin chút nào. Nhưng, bất chấp ý nghĩ không tin, hắn vẫn phải trở về. Hắn thấy với tình thế hiện nay nếu muốn đem Tiểu Đồng từ trong tay Tư Không Diệp trở về, chỉ sợ hắn phải cần sự hỗ trợ của lực lượng phụ hoàng. Vì vậy, hắn mới có thể đáp ứng một cách dễ dàng như vậy. Chỉ cần có thể đem được Tiểu Đồng trở về, hắn sẽ không tiếc bất cứ điều gì. Càng huống chi, bởi vì chuyện của nương thân hắn mà phụ hoàng cảm thấy áy náy đối với hắn. Nếu hắn muốn có được sự tha thứ của mình thì việc nhỏ nhặt này hẳn là không thành vấn đề.

Chỉ dưới nửa khắc công phu, Khương Vấn đã thu thập xong mọi thứ. Quay đầu lại, hắn nhìn thấy Tiểu Yển vẫn còn đang ngốc nghếch sững sờ tại chỗ nhìn chính mình.

Hắn không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Yển, ngươi còn thất thần ở đó làm gì? Không nhanh thu thập mọi thứ đi? Ta vừa rồi đã nói là phải lập tức khởi hành mà.”

“A,..chủ tử chờ, ta đi thu thập ngay ”. Tiểu Yển phản ứng lại, nhanh chóng đáp lời, bước chân cũng mau chóng chạy ra phía ngoài cửa. Mặc kệ nói thế nào, chỉ cần chủ tử chịu trở về nước, hết thảy đều tốt, tin tưởng rằng hoàng thượng nhất định sẽ có cách buộc chủ tử phải chấp thuận.

“Ta cho ngươi thời gian một nén nhang, nhớ rõ đem mọi thứ sắp xếp hoàn tất.” Khương Vấn thấy Tiểu Yển vội vội vàng vàng đi ra ngoài liền thuận tiện phân phó luôn.

“Chủ tử, ta đã biết.”

Bất chấp thân ảnh đã đi xa nhưng câu trả lời của hắn vẫn vang vọng vào trong phòng.

Trong phòng khách, Khương Vấn nhìn cánh cửa đang mở rộng kia, khóe mắt bất đắc dĩ hiện lên ý cười, ngồi xuống ghế, tùy tay đảo một chén trà đem lên một bên uống, một bên chờ đợi. Đáy lòng nổi lên vài tia trù tính, một đôi tà mị đích tinh mâu ưu sắc mãn bố, hướng ra ngoài cửa sổ, thì thầm: Tiểu Đồng, hãy chờ ta, ta nhất định nghĩ biện pháp lấy lại tự do cho ngươi!

-oOo-

Mà lúc này trong ngự thư phòng, Tiểu Đồng đang rúc mình vào trong lòng Tư Không Diệp, lẳng lặng lắng nghe cái gì gọi là đàm chính sự thì đột nhiên hắt hơi hai cái.

“ A…hắt xì.. ” vừa xong một cái, Tiểu Đồng cảm thấy có chút ngượng ngùng, biểu tình tươi cười hối lỗi đối với một vài vị ở trong phòng. Nhưng nàng lại không ngờ tới, tiếp theo đó, cái mũi của nàng đột nhiên trở nên ngứa ngáy đến không chịu nổi. Nàng đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng rõ ràng, lần này thật sự quá mức dữ dội, nàng muốn nhịn cũng không thể nhịn được. Vì thế, thực hoành tráng, dưới ánh mắt của mọi người, nàng lại hắt hơi thêm cái thứ hai, “A,….hắt xì…”

Tiểu Đồng thầm nghĩ, không biết đang nhớ chính mình nữa? Cha mẹ nàng ở hiện đại? Sư phụ? Hay là Khương Vấn?

Mà Tư Không Diệp cùng Cố Thanh, Trương Duệ hai người cũng ngừng lại. Hắn chậm rãi nói, ánh mắt đầy quan tâm, ngữ khí ôn nhu tràn đầy tình cảm yêu thương.

“Làm sao vậy? Lạnh sao? Để ta sai người đốt lại ấm lô cho nóng lên nhé?”

“Không cần,” Tiểu Đồng lắc lắc đầu, thuận miệng nói: “Đã đủ ấm rồi, phỏng chừng không biết là ai đang nhớ ta nha ”.

Tuy nhiên, người nói vô tâm, người nghe lại cố ý. Tư Không Diệp nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. “Nhớ nàng?” Ngươi hy vọng ai nhớ đến ngươi? Câu sau, tuy hắn không có nói ra nhưng trong đầu hắn liền liên tưởng đến Khương Vấn.

“Là vậy, một mắng hai nhớ ba cảm mạo, ta hắt hơi hai cái, hiện tại lại không có thêm cái thứ ba, vậy không phải có người nhớ ta thì là cái gì?” Tiểu Đồng tốt bụng giải thích giúp Tư Không Diệp, biểu tình trên mặt không cho là đúng.

“Một mắng hai nhớ ba cảm mạo ?” Cố Thanh nghe cách nói kỳ quái, miệng thầm nhắc lại một lần, “Hoàng hậu nương nương, cách nói này thật mới mẻ, chẳng qua cảm mạo nghĩ là gì?”

Câu hỏi này của Cố Thanh quả thật hỏi đúng điểm quan trọng nhất, kỳ thật Trương Duệ cùng Tư Không Diệp trong lòng cũng đều có nghi vấn như vậy. Điểm bất đồng chính là, Tư Không Diệp mơ hồ đoán được ý nghĩa của nó nên không cần phải hỏi. Mà Trương Duệ thì là do không kịp hỏi đã bị dành trước.

“Cảm mạo chính là bị nhiễm phong hàn.” Tiểu Đồng biểu hiện bộ dáng kiên nhẫn giải thích, mà đáy lòng đối với việc Tư Không Diệp đột nhiên thay đổi sắc mặt vẫn là không hiểu nổi.

“Nga, nguyên lai là như thế, đúng là cách nói mới mẻ.” Cố Thanh gật đầu. Trương Duệ cũng giật mình hiểu ra.

Tư Không Diệp không biết mình có cái gì không đúng, khuôn mặt đầy vẻ mềm mỏng cùng dụ dỗ, mỉm cười nói: “Tiểu Đồng, nghe lời, hắt hơi thêm một cái được không?”

Tiểu Đồng nghe vậy, run nhẹ một lát, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, mặt cũng đầy ý cười trả lời: “Thưa hoàng thượng tôn kính, hắt hơi là hiện tượng tự nhiên, ngài là thần thánh tôn quý, là chân long thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, không ai không theo, nhưng hắt hơi lại hoàn toàn khác, cho nên ta hiện tại không thể làm gì được.” Nàng vừa nói vừa không quên xoè hai bàn tay ra phía trước, tỏ vẻ chính mình lực bất tòng tâm.

Lời Tiểu Đồng vừa nói ra, Tư Không Diệp khóe miệng mới rồi còn nhếch lên, đã lập tức đông cứng lại, trên trán gân xanh nổi lên.

Trương Duệ cùng Cố Thanh nghe cuộc đối thoại kì quái của hai người, lập tức ý cười đầy mặt, hơn nữa càng ngày càng không thể khống chế, tùy ý phát ra những tiếng cười bừa bãi.

Tiểu Đồng ánh mắt liếc qua khuôn mặt đỏ bừng của hai người, nhẹ giọng nói: “Nhị vị sư huynh, như vậy rất buồn cười sao? Muốn cười liền cười đi, nếu vì nhịn mà bị nội thương ta sẽ không để cho các ngươi thỉnh thái y đâu.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, quả nhiên, Trương Duệ cùng Cố Thanh hai người lại không kiêng kị mà bật cười khanh khách: “ Ha ha,.. nhị sư huynh, đệ…….đệ giờ mới nhìn ra, huynh hoá ra chính là một vò giấm chua”. Người nói lời này chính là Trương Duệ, thân là võ tướng, hắn nói chuyện rất thẳng thắn tự nhiên, nghĩ gì nói đấy.

Nhưng Cố Thanh, nói thế nào cũng là đương triều Tể Tướng, có văn hóa, có hàm dưỡng, lời nói ra tự nhiên sẽ tương đối nhã nhặn: “Nhị sư huynh, uống dấm chua thực hữu ích cho thân thể, sư đệ ta nhất định sẽ học hỏi ngươi.”

Tuy nhiên, lần này, đến phiên Tiểu Đồng không hiểu chuyện gì cả, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía hai tròng mắt sâu không thấy đáy của Tư Không Diệp, nàng như lọt vào tầng sương mù hỏi: “Hai bọn họ đang nói cái gì thế?” (là Diệp ca đang ghen đấy, tỷ >o


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.