Thiên Hà tiểu cô nương mở to một đôi mắt ngập nước nhìn hắn, cho đến khi Bắc Đường Liệt phải quay đầu bỏ qua .
" Này , phu quân, ta đã nói, tới phiên ngươi ." Tiểu cô nương ôm cánh tay của hắn , cười tủm tỉm đoan trang nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn.
Bắc Đường Liệt nhìn đống lửa trước mặt , thản nhiên nói: "Bắc Đường Liệt."
Ánh mắt của Thiên Hà lập tức cong thành hai vầng trăng , " Liệt ? Liệt như hỏa ? Nhưng mà tên này không xứng với bề ngoài của ngươi , ta đoán là thanh liệt (yên tĩnh , yên lặng ) đúng hay không?"
Vừa nói xong, tiểu cô nương lập tức ngửa đầu nhìn hắn, một bộ dạng thuần khiết đáng yêu vô địch .
Bắc Đường Liệt thản nhiên ừ .
Thiên Hà lập tức cao hứng bổ nhào vào trên người hắn, "Bắc Đường Liệt, ngươi bộ dạng thực tuấn, sư phụ thấy ngươi khẳng định sẽ vừa lòng, ha ha ha..."
Bắc Đường Liệt im lặng không nói. Kỳ thực hắn nếu như thực tưởng tránh ra khỏi sự trói buôc của nữ tử này cũng không phải không có cách nào, chính là như vậy khả năng sẽ làm bị thương đối phương, vốn là có chút không đành lòng . Mà lúc này hắn bỗng nhiên có ý khác, đã hắn phải đi ra ngoài rèn luyện , trên người tiểu cô nương Thiên Hà lại có rất nhiều câu đố, vậy hắn sao không tương kế tựu kế, cùng nàng đi tới chỗ thần bí đó .
Trừ bỏ ngoài Cổ Cương , còn có một quốc gia thần bí kỳ quái nữa . Hắn thật đúng là tò mò.
•
Thánh điển Tế kiếm đã bắt đầu, vô số người trong võ lâm cùng với thế gia đệ tử đến cầu kiếm.
Thánh điển Tế kiếm ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần ngươi có thể thuận lợi tiến vào cửa tương ứng , trong đó bảo kiếm tùy quân chọn lựa . Lời tuy như thế, nhưng trước khi tiến vào cửa Bính để tới nơi tế kiếm còn phải đi qua một đường hầm .
Mà đây là một đường hầm bằng đá vô cùng thần kỳ , nghe nói nếu là người không có thành tâm cầu kiếm , căn bản không thể đi tới cửa cuối cùng của đường hầm . Cho nên, liền tính là cửa Bính , cũng phải là người hữu duyên mới có thể đi vào. Có thể cầu đến một phen bảo kiếm ở cửa Bính không phải ai cũng có thể làm đến.
Kiếm gia cũng sẽ phái một nhà đến cầu kiếm, cầm đầu đó là Kiếm Thập Nhất, mà Ôn gia là lấy Ôn Cẩn Hiên cầm đầu vài hậu bối xuất sắc . Về phần Diệp gia, phái tới chính là Diệp Tùy Phong cùng với vài người có tài hoa được đề cử cho vị trí gia chủ .
Tuy rằng trong ba đại gia tộc chỉ có Kiếm gia là lấy kiếm vi tôn, người người đều là võ công cao thủ, nhưng là Ôn gia cùng Diệp gia những năm gần đây cũng chưa bao giờ lơi lỏng ở mặt võ học . Vì chính là muốn tranh cao thấp cùng Kiếm gia .
Liền lấy Ôn Cẩn Hiên cùng Diệp Tùy Phong mà nói, hai người này đều là thuở nhỏ tập võ, võ công cho dù so ra kém một ít trưởng bối bí mật của Kiếm gia , nhưng nếu là so với những hậu bối của Kiếm gia thì khó nói .
Rất nhiều khi, cầu kiếm không nhất định là thật cần bảo kiếm, mà là bảo kiếm tượng trưng thân phận và địa vị của mình . Có thể xâm nhập vào cửa cuối cùng của đàn tế kiếm sẽ có được vô thượng vinh quang .
Vào trong hang đá không thể mang binh khí, cho dù là người không rời kiếm như Kiếm gia cũng như thế. Tất cả mọi người là tay không vào trong hang .
Ôn Cẩn Hiên nhìn thấy Kiếm Thập Nhất chỉ hơi hơi kinh ngạc một chút, lập tức cười với hắn, "Kiếm công tử, đã lâu không gặp ."
Kiếm Thập Nhất lướt mắt nhìn hắn, hơi hơi vuốt cằm, "Ôn công tử."
" Nếu tại hạ nhớ không lầm , Kiếm công tử giống như đã có một thanh bảo kiếm ." Ôn Cẩn Hiên cười đến nho nhã.
Có lẽ người ngoài không biết, người của ba đại gia tộc lại nghe được một ít nội tình.
Bốn năm trước, năm ấy Kiếm Thập Nhất mới mười bốn tuổi là một trong những người cuối cùng bên cạnh Kiếm gia tam công tử Kiếm Vô Song cùng nhau tham gia thánh điển tế kiếm . Sau này hai người cũng tiến vào cửa cuối cùng của buổi tế kiếm , nhưng là bên trong lại đã xảy ra một chuyện làm cho người Kiếm gia thất vọng cực kỳ .
Nghe nói bảo kiếm thượng thừa có thể kích phát ra tâm ma của người cầu kiếm , bốn năm trước Kiếm Thập Nhất vì một phen chỉ bạc nhận kiếm suýt chút chính tay đâm tam ca Kiếm Vô Song của mình . Chuyện này bị người của Kiếm gia coi là sỉ nhục, bởi vì Kiếm gia xem trọng cháu ruột lại chống cự không xong tâm ma của chính mình , mà tâm ma này lại muốn giết hại tam ca bản thân .
Ôn Cẩn Hiên năm đó không có tham gia thánh điển tế kiếm , không có thấy tận mắt trường hợp đó , nhưng trong lòng hắn trực giác Kiếm Thập Nhất chẳng phải loại người muốn giết huynh đoạt quyền . Nhưng sự thật như thế nào, chỉ sợ chỉ có Kiếm Thập Nhất cùng Kiếm Vô Song mới biết được . Cho dù những người sau này đi vào đều xưng thấy được sự thật, nhưng ai biết việc này thực sự có phải như những gì người ta nhìn thấy hay không .
Mà hiện thời, Kiếm Vô Song đã bởi vì tham dự chuyện thái tử Cơ Vũ Trường mưu phản , bị đệ đệ Kiếm Thập Nhất chính tay đâm chết . Lúc này đây hắn là chân chính mang danh giết huynh đệ , hơn nữa là quang minh chính đại ở trước mặt mọi người. Chẳng những sẽ không bị thế nhân lên án, còn được người đời tán một tiếng Đại Công Vô Tư.
Kiếm Thập Nhất nghe được Ôn Cẩn Hiên hỏi , khóe miệng hơi hơi hơi cong lên , "Mặc Ngọc công tử cũng không cần kiếm, nhưng ngươi không phải vẫn tới đó thôi ?"
Hai người nhìn nhau cười, đều hiểu ý tứ trong đó.
Ba đại gia tộc tuy rằng rất là hòa thuận, nhưng là ai đều có một chút lòng hư vinh , giống như Ôn gia không cam nguyện đứng thứ hai, Diệp gia cũng không cam nguyện ở trong ba đại gia tộc vĩnh viễn đều đứng thứ ba. Nếu ở thánh điển tế kiếm có thể tìm một thanh bảo kiếm tốt nhất , coi như là tranh một chút mặt mũi cho gia tộc mình .
Mà thánh điển tế kiếm cũng có quy định nghiêm chỉnh, người cầu kiếm trong lúc đó không được giết hại lẫn nhau . Nếu như bị phát hiện, về sau sẽ loại bỏ vĩnh viễn tư cách cầu kiếm của người này .
Đúng là như thế, đây mới là chiến trường không thấy huyết lệ , có thể được đến thượng đẳng bảo kiếm coi như là một phương thức khác để chứng minh năng lực của bản thân . Rồi sau đó bồi dưỡng năng lực trực tiếp quyết định sự phát triển về sau của gia tộc .
"Ai , Kiếm công tử nói đúng ‘’. Ôn Cẩn Hiên cười nhẹ , hướng hắn gật đầu một cái.
Hai người trước sau thông qua đường hầm đá , tiến vào cửa Bính .
Mới tiến vào cửa Bính không lâu, Diệp Tùy Phong liền dẫn người Diệp gia theo sát tiến vào . Trừ bỏ người của ba đại gia tộc , thừa lại hơn phân nửa đều là người trong giang hồ cùng với một ít công tử thế gia , hoặc là một ít mộ danh mà đến .
Đường hầm đá đã đào thải gần một phần ba , số người còn lại tiến vào cửa Bính của kiếm tràng, có người tự mình hiểu lấy đã buông tha cho tiếp tục đi vào trong . Lúc này từ cửa Bính chọn một thanh bảo kiếm yêu thích , rồi sau để bảo kiếm nhận chủ.
Đương nhiên, này đó chính là một bộ phận nhỏ , những người tới tham gia thánh điển tế kiếm thế nào cam tâm cầm một thanh kiếm ở cửa Bính trở về . Cho nên rất nhiều người vẫn là lựa chọn tiếp tục đi phía trước.
Mỗi hai cấp bậc của tế kiếm tràng đều có một cánh cửa, chỉ có người có được nội lực nhất định mới có thể thông qua . Cho dù thông qua cánh cửa kia, bảo kiếm bên trong ngươi cũng không nhất định có thể khống chế được.
Cuối cùng tiến vào cửa cuối cùng của kiếm tràng không quá mười người.
Trên dòng nham thạch đang nóng chảy cắm rất nhiều bảo kiếm tuyệt thế , ở giữa có một thanh Thông Thiên Kiếm cao tới gần hai trượng, ánh sáng trên thân kiếm cơ hồ có thể chiếu ra bóng dáng người . Xung quanh thanh Thông Thiên Kiếm lại có đủ loại kiếm nhỏ kiểu dáng khác nhau . Có thân kiếm chỉ dày như một tờ giấy , có kiếm lại dày như lòng bàn tay, có thân kiếm gấp khúc tự nhiên, có kiên cường như sắt.
Kiếm Thập Nhất liếc thấy một thanh trường kiếm đứng ở bên cạnh Thông Thiên Kiếm . Nếu như hắn không đoán sai , thanh kiếm này còn có thể gấp khúc, rất hợp với Khuyết Nhi, thanh kiếm này hắn muốn định rồi!
Lúc Kiếm Thập Nhất đang muốn hành động , bên cạnh Diệp Tùy Phong mắt lộ kinh diễm nhìn chằm chằm thanh kiếm mà Kiếm Thập Nhất nhìn trúng , hưng phấn nói: " Thanh kiếm màu lam kia không tệ , mỏng như tờ giấy rất tiện mang theo, ta nhìn trúng , Kiếm huynh cùng Ôn huynh cũng không nên tranh với ta ."
Ôn Cẩn Hiên cười nhạt nói: "Diệp huynh tùy ý."
Kiếm Thập Nhất mấp máy miệng, như đổi lại trước kia, hắn tuyệt sẽ không bởi vì loại việc nhỏ này mà đắc tội người của Diệp gia , nhưng là lúc này đây hắn không nghĩ nhượng bộ.
"Nếu hai vị không ý kiến , ta Diệp Tùy Phong cần phải đi lấy kiếm rồi." Diệp Tùy Phong dương miệng cười.
" Đợi một chút." Kiếm Thập Nhất gọi lại nàng, sắc mặt lạnh lùng, "Thanh kiếm này ta cũng nhìn trúng , Diệp huynh có thể bỏ những thứ yêu thích không ?"
Diệp Tùy Phong trong mắt có ngạc nhiên chợt lóe lên. Kiếm Thập Nhất nàng tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng là nàng biết người này ít khi dùng khẩu khí thương lượng để nói chuyện với người khác, không nghĩ tới hắn hiện thời thế nhưng vì một thanh kiếm mà xin ý kiến mình ?
Nếu Kiếm Thập Nhất khẩu khí lãnh ngạch như trước kia , Diệp Tùy Phong nhất định sẽ cho rằng đây là Kiếm gia đang khiêu khích Diệp gia . Hiện tại sao, nàng có thể nhìn ra người này thật sự coi trọng thanh kiếm này .
Nhường cho hắn, hay là không nhường đâu ? Diệp Tùy Phong có chút hao tổn tâm trí, dù sao bản thân cũng thật thích thanh kiếm này . Thanh kiếm mềm dẻo có thể hoàn toàn giấu ở bên hông.
"Kiếm huynh vì sao muốn thanh kiếm này? Theo ta biết , kiếm thuật của Kiếm huynh giống như không thích hợp loại nhuyễn kiếm này . Kiếm huynh nếu có thể nói thật , Diệp mỗ tự nhiên chủ động từ bỏ ."
"Tặng người." Kiếm Thập Nhất trả lời rất rõ ràng, không chút do dự.
Diệp Tùy Phong ánh mắt chợt lóe, liên tưởng đến gần nhất nghe được đồn đãi về Kiếm Thập Nhất , không khỏi ái muội cười, "Kiếm huynh chẳng lẽ là tưởng đưa cho người trong lòng?"
Kiếm Thập Nhất lần này không có trực tiếp đáp lời, tương đương với cam chịu rồi.
Nói chung, những người đến thánh điển tế kiếm cầu kiếm là vì bản thân mà cầu . Bởi vì mỗi người chỉ có thể lấy đi một thanh bảo kiếm ở buổi tế kiếm , nhưng thánh điển tế kiếm bốn năm mới có một lần, cơ hôi quý báu như vậy , mọi người tự nhiên là đều tự cầu cho bản thân . Cho nên rất nhiều người khi nhìn đến bảo kiếm mình thích liền lập tức để bảo kiếm nhận chủ.
Nhưng mà Kiếm Thập Nhất lại khác , hắn bốn năm trước đã từng tham gia , lúc này đây hoàn toàn là vì người khác mà đến.
Không có người cùng Kiếm Thập Nhất tranh đoạt, Kiếm Thập Nhất rất nhanh đề khí bay qua, chân chạm nhẹ vào những chuôi kiếm bên cạnh , cuối cùng trong lòng bàn tay phát lực, đem thanh kiếm mỏng như tờ giấy rút ra.
Cùng với một tiếng xoạt , bảo kiếm thoát ly khỏi nham thạch nóng chảy, bảo kiếm chưa khai quang thân kiếm có chút tối đạm, Kiếm Thập Nhất mang theo bảo kiếm thuận lợi rời khỏi nham thạch nóng chảy , tay nắm chuôi kiếm có chút run rẩy, giống như đang đấu tranh cùng cái gì đó .
Ôn Cẩn Hiên cùng Diệp Tùy Phong phía sau xem, sắc mặt ngưng trọng.
"Muốn giúp hắn hay không ?" Diệp Tùy Phong nhìn chằm chằm gương mặt Kiếm Thập Nhất có chút vặn vẹo , không khỏi nhíu mày.
Ôn Cẩn Hiên lắc đầu cười, " Diệp huynh chỉ để ý xem, lúc trước chỉ bạc nhận kiếm đều có thể bị Kiếm Thập Nhất phục tùng, thanh kiếm này chắc cũng không là vấn đề . Hắn hiện tại đang cùng kiếm hỗn đấu tranh, phục tùng kiếm này là vấn đề sớm hay muộn mà thôi . Nhưng mà trước đó, người ngoài không muốn đi qua quấy rầy."
Ôn Cẩn Hiên cùng Diệp Tùy Phong là chính nhân quân tử không có nghĩa là những người phía sau cũng vậy , có một vị râu quai nón định đánh lên Kiếm Thập Nhất . Tuy rằng hắn không dám trực tiếp chống lại người Kiếm gia , nhưng nếu Kiếm Thập Nhất không thể chinh phục thanh kiếm này , hắn là có thể chiếm tiện nghi cướp đi kiếm kia.
Đáng tiếc suy nghĩ mới vừa nảy ra , vị này liền nhận thấy được có hai tầm mắt dừng ở trên người bản thân, ngẩng đầu vừa thấy dĩ nhiên là Ôn Cẩn Hiên và Diệp Tùy Phong .
Người này vội vàng thu hồi tiểu tâm tư của bản thân , trong lòng lại kinh ngạc không thôi, người của ba đại gia tộc khi nào thì tốt như vậy , thế nhưng trở nên "Tương thân tương ái" ?
" Nếu như ai có tâm tư không nên có, đừng trách Ôn Cẩn Hiên ta không nể mặt." Ôn Cẩn Hiên lạnh lùng nói.
Diệp Tùy Phong cũng nhếch môi cười cười, vừa quý khí lại quyến rũ , "Nơi này nhiều bảo kiếm như vậy , chư vị đừng làm ra chuyện giết người cướp kiếm , đây chính là phạm quy ."
Mọi người tự nhiên không dám cùng ba đại gia tộc đối nghịch, các loại tiểu tâm tư chỉ có thể thu hồi, tìm bảo kiếm thích hợp bản thân .
Bởi vì rất nhiều người xem kiếm ánh mắt cũng không cao, cho nên rất nhiều người đều quan sát cử chỉ của Diệp Tùy Phong cùng Ôn Cẩn Hiên , phàm là ánh mắt của bọn họ lưu lại ở thanh kiếm nào . Chỉ trong nháy mắt tiếp theo liền có người thông minh lập tức đi lấy bảo kiếm này .
Chỉ trong thời gian một ly trà nhỏ , Kiếm Thập Nhất hai mắt đã mở, trong mắt cảm xúc vừa lòng tràn đầy .
Lúc đi qua Ôn Cẩn Hiên và Diệp Tùy Phong , Kiếm Thập Nhất thấp giọng nói: "Chuyện vừa rồi đa tạ."
"Không bằng lễ thượng vãng lai." Ôn Cẩn Hiên cười nhạt đáp lại một câu, rồi sau bay lên không hướng về Kỳ Lân bảo kiếm bay đi.
Diệp Tùy Phong cười cười, cũng nói: " Lần này làm phiền Kiếm huynh rồi." Dứt lời, cũng bay đi vào trong kiếm tràng, lấy một thanh kiếm bề ngoài thật không bắt mắt .
Kiếm Thập Nhất cầm kiếm dựng ở một bên, không có ý rời đi , những người khác tự nhiên không dám tồn tâm tư khác, chỉ phải tự bản thân tuyển chọn một thanh kiếm hợp mắt .
Mặc kệ thế hệ trước của ba đại gia tộc có suy nghĩ gì , ít nhất lúc này đây ba người thừa kế ưu tú nhất của họ lại ăn ý mười phần.
Trừ bỏ một số trường hợp cá biệt bị kiếm hỗn cắn nuốt tâm , những người khác đều an toàn lấy bảo kiếm mình thích , rồi sau đã lấy máu để kiếm nhận chủ.
Tất cả những người lấy được bảo kiếm ở kiếm tràng đều phải ở trước mặt mọi người lấy kiếm tế trời , tuyên cáo quyền sở hữu, cùng lúc đó sẽ có Chú Kiếm Đại Sư (người đánh giá kiểm định ) chuyên môn vì bảo kiếm phân chia cấp bậc.
Đang nhìn đến đại sư khen ngợi bảo kiếm của Kiếm Thập Nhất , mọi người đều hâm mộ đỏ mắt. Bảo kiếm này dĩ nhiên là Băng Phách hiếm thấy , không chỉ có mỏng như tờ giấy , còn có thể tùy ý gấp khúc , càng là chém sắt như chém bùn . Cho dù là bảo kiếm của Ôn Cẩn Hiên và Diệp Tùy Phong cũng muốn kém hơn một chút.
Ba đại gia tộc lần này đều nổi bật tại thánh điển tế kiếm , nhất là Kiếm gia lại đứng thứ nhất, lấy được bảo kiếm tốt nhất .
Đang lúc mọi người hâm mộ ghen ghét , Kiếm Thập Nhất lại cho kiếm này đổi chủ, lúc này lại làm cho mọi người giận chết !
Chỉ thấy người nọ mang theo tuyệt thế bảo kiếm , đẩy ra đám người chậm rãi đi đến trước mặt một thiếu niên mĩ mạo , đem kiếm nâng đến trước mặt hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên , thanh âm cũng rút đi lạnh lùng thường thấy , nói: "Khuyết nhi, đây là bảo kiếm ta cầu tới cho ngươi , ngươi có thể đặt tên ?"
Tần Khuyết nhíu mày xem nam nhân ở trước mắt, nhìn đến cặp mắt tối đen thế nhưng lại thấy xuất hiện khát khao , ma xui quỷ khiến liền vươn tay tiếp được rồi. Vừa tiếp được Kiếm tâm lí lại bắt đầu hối hận.
Ở trước mặt mọi người nhận thanh kiếm này của hắn, này kết quả là gì ? !
"Khuyết Nhi, về sau kiếm này liền là của ngươi." Ánh mắt Kiếm Thập Nhất khi thấy hắn tiếp nhận kiếm trở nên cực kỳ nhu hòa.
Tần Khuyết mấp máy miệng, nhàn nhạt ừ một tiếng, "Vậy thì kêu Băng Phách đi ."
Mọi người thấy thế đều bị ghen tị nghiến răng, tiểu tử này trong lòng nhất định là vui vẻ hỏng rồi, còn giả bộ trấn định cái gì ?
Mấy vị trưởng bối trong tộc Kiếm gia biết được việc này sau, cũng tức giận đến kém chút phun ra một ngụm máu , dĩ nhiên là thanh kiếm này ! Đây nhưng là Chú Kiếm Đại Sư nổi tiếng khắp cả bốn nước từ năm mươi năm trước Tiết lão nhân dùng Băng Phách đúc sắt thành bảo kiếm . Trong tế kiếm tràng mỗi bốn năm bảo kiếm đều tự động lệch vị trí một lần , có bảo kiếm sẽ chìm vào nham thạch nóng chảy, có bảo kiếm từ trong giấc ngủ say thức tỉnh, dần dần từ trong nham thạch nóng chảy chui ra.
Bốn năm trước chỉ bạc nhận kiếm đó là một trong những bảo kiếm thượng thừa , mà hiện tại bốn năm sau , Kiếm Thập Nhất lại lần nữa cầu được một thanh bảo kiếm , nhưng tiểu tử này lại đem bảo kiếm như thế cho người ngoài . Ở trong mắt các trưởng bối trong tộc , tiểu tử này có cốt khí , nhưng cũng là tên phá của.
Thánh điển tế kiếm bốn năm một lần ở trong ánh mắt hâm mộ ghen tị cùng tiếng chửi bậy của mọi người cũng đi qua.
Lúc Thủy Y Họa biết được việc này chụp bàn cười ha hả, "Thực nhìn không ra Kiếm Thập Nhất còn có thời điểm lãng mạn như vậy , dám ở trước mặt nhiều người thổ lộ tình ý. Ta mà là Tần Khuyết, nhất định sẽ bị cảm động."
Cơ Mộc Ly vội vàng đỡ lấy nàng đang cười đến run cả người , không vui nói, " Y Họa nếu muốn, ta có thể đi vào bên trong lấy ra tất cả bảo kiếm đặt tới trước mặt nàng ."
"Thôi, ta cũng không có thói quen sử dụng kiếm ." Thủy Y Họa vuốt ve bụng bản thân , tươi cười nhu hòa. Từ lúc có bầu , nàng rất ít lại đi tham gia những chuyện phí công sức lao động , tâm tính cũng trở nên bình thản không ít.
Lúc hai người đang ôm ấp , lão quản gia bỗng nhiên tới báo tin , có người tự xưng là bạn cũ của vương phi tới bái phỏng. Người nọ một thân áo trắng , bộ dạng tuấn mỹ khí chất tao nhã.
Cơ Mộc Ly liếc về phía Thủy Y Họa, mặt trầm xuống nói: " Y Họa , Ôn Cẩn Hiên khi nào thì thành bạn cũ của nàng , ta thế nào không biết?"
Thủy Y Họa bất đắc dĩ cười, "Người tới là khách, huynh không thể bởi vì không thích Ôn Cẩn Hiên mà từ chối người ta đi ?"
Trong phòng khách , Ôn Cẩn Hiên cúi đầu uống nước trà , tư thái thong dong lịch sự tao nhã , cũng khó trách tất cả mọi người xưng hắn một tiếng Mặc Ngọc công tử rồi.
Nhìn thấy Cơ Mộc Ly đỡ Thủy Y Họa mà đến, Ôn Cẩn Hiên nhìn hai người vuốt cằm ý bảo , "Viêm Đạm vương, Thủy cô nương."
"Ôn công tử, thật lâu không thấy." Thủy Y Họa cười cười với hắn, thoạt nhìn khách khí có lễ cũng không xa lạ.
Cơ Mộc Ly ở trong lòng âm thầm đắc ý.
Ôn Cẩn Hiên lại không thèm để ý, ý cười nhu hòa, nhìn về phía Cơ Mộc Ly , ánh mắt mang theo trưng cầu, "Vương Gia, không biết tại hạ có thể một mình nói với vương phi mấy câu được không ?"
Cơ Mộc Ly hơi hơi nhíu mắt lại , cười lạnh nói: "Mặc Ngọc công tử có lời nói thẳng đi, có chuyện gì mà phải tránh bổn vương ?"
Ôn Cẩn Hiên có chút ngoài ý muốn nhướng nhướng mày, giống như không nghĩ tới thái độ của Viêm Đạm vương đối với hắn như thế , rõ ràng có địch ý.
Nở nụ cười một tiếng, nói: "Đã Viêm Đạm vương không để ý, vậy tại hạ liền ở trước mặt vương gia nói với vương phi đi. Kỳ thực cũng không phải chuyện gì , chính là ta lần này vì một người mang tới mấy câu nói ."
Hơi dừng một chút, thanh âm trong sáng nói: "Duệ vương Thượng Quan Huyền Mặc bảo ta tiện thể nhắn Thủy cô nương, quá khứ là hắn sai coi trân châu là mắt cá, bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tốt . Nếu thời gian có thể quay lại , hắn nhất định sẽ chặt chẽ giữ lấy duyên phận. Mà lúc này, hắn chỉ có thể chúc phúc Thủy cô nương cùng người yêu bạch đầu giai lão, ân ái cả đời. Còn có... Vị trí Duệ vương phi vĩnh viễn lưu trữ."
Nói xong này đó, Ôn Cẩn Hiên nhìn lướt qua gương mặt Cơ Mộc Ly dần dần trở nên thanh hắc , cười nhạt rời đi.
Cơ Mộc Ly cười lạnh ba tiếng. Thượng Quan Huyền Mặc ? Đều đến mức này , ngươi còn chưa từ bỏ ý định?
Trên đời nào có thuốc hối hận, chính ngươi mắt mù bỏ lỡ Y Họa , có thể oán ai đâu?