[Dịch]Nghịch Mệnh Lộ

Chương 11 : Lý Dạ Mặc




“A…”

Tiểu Lan không may trượt chân một cái, ngã lăn ra đất, Lý Phi Yến lập tức biến sắc.

“Đại tẩu… Tẩu không sao chứ?”

Sau khi ngã xuống, Tiểu Lan ôm bụng không đứng dậy nổi, đám sơn tặc rất nhanh đã đuổi đến, bọn chúng nhìn hai người Lý Phi Yến, nở nụ cười vô cùng dữ tợn.

Trong lúc đó, Lý Phi Yến không có thời gian quan tâm bọn chúng nữa, nhìn dòng máu đỏ chảy xuống từ hạ thân của Tiểu Lan, cả người Lý Phi Yến run lên.

Bốn tháng bị đuổi bắt, vô số lần thoát chết trong gang tất, vô số lần bị phản bội, bị bán đứng, vô số lần đứng trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nàng sớm đã bị ép đến muốn phát điên.

Lúc này, nhìn thấy đứa nhỏ trong bụng Tiểu Lan sắp không giữ được, mạng sống của cả ba đang đứng trên bờ vực thẳm, tất cả hận ý dồn nén của nàng cùng lúc bùng nổ.

Lý Phi Yến đứng dậy, quay đầu nhìn đám sơn tặc, ánh mắt nàng rất bình tĩnh nhưng ẩn trong sự bình tĩnh đó là hận ý điên cuồng.

Tiểu Lan ôm bụng, sắc mặt trắng như tờ giấy, đau đớn ập đến nhấn chìm nàng, nhưng Tiểu Lan vẫn cố gắng nói:

“Tiểu Yến, mau chạy đi… Mau…”

“Ha ha… không chạy được đâu, dư nghiệt Lý gia, các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn chịu trói đi.”

Lý Phi Yến nhìn tên sơn tặc cầm đầu, nàng đột nhiên nở một nụ cười dữ tợn.

“Ta có thể giao ra Tiên Duyên lệnh, nhưng các ngươi phải thả chúng ta rời đi.”

“Hừ! Các ngươi vốn dĩ đã rơi vào tay bọn ta, Tiên Duyện lệnh bọn ta có thể tự mình lấy”

“Vậy à, vậy thì chúng ta cùng chết đi.”

Lý Phi Yến đột nhiên lao đến tên đầu lĩnh, nhìn thân hình nhỏ bé của nàng chạy đến, tên đầu lĩnh cười chế nhạo, thậm chí cũng không thèm tránh. Nhưng nếu có cơ hội được lựa chọn một lần nữa, lúc này hắn nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, bởi vì:

Bốp!

Tiếng động giòn tan như con dao cấm vào quả trứng, tên đầu lĩnh ngay cả kêu lên một tiếng cũng không thể, vì bụng của hắn đã bị nắm đấm nhỏ đánh vỡ tung, cánh tay của Lý Phi Yến từ phía trước xuyên thẳng ra phía sau.

Không gian đột nhiên lặng ngắt.

Tất cả mọi người trợn mắt, không thể tin vào hình ảnh đang hiển hiện trước mắt, một đứa nhỏ bảy tám tuổi đắm thủng bụng một nam nhân cao gần bốn thước, ngay cả tiểu hung thủ cũng sững sờ kinh hãi trước sức mạnh kinh dị của chính mình.

Nhưng rất nhanh, nàng tỉnh táo lại, lập tức rút tay ra, máu lẫn nội tạng theo đó bắn ra tứ tung, phun vào thân thể nhỏ bé của nàng, khiến cho một đứa bé xinh đẹp giờ đây đã biến thành một huyết nhân, tên đầu lĩnh trợn trắng mắt, ngã ra đất phát ra một tiếng động nặng nề.

Trong lúc đó, hai mắt Lý Phi Yến đỏ lên, lại xông đến một tên gần nhất còn đang ngẩn người.

Bốp!

Lại một kẻ chết vì bị đắm thủng lồng ngực.

Đến lúc này, đám sơn tặc còn lại mới hoàn hồn, vì hình ảnh vừa rồi quá mức kinh dị, lại nhìn Lý Phi Yến toàn thân đầy máu đang hung tợn nhìn bọn họ, một đám lập tức mất hết dũng khí chiến đấu, đồng loạt hét lên bỏ chạy.

“Trại chủ và phó trại chủ bị nó giết rồi, mau chạy thôi, nó là yêu quái!”

Nói là yêu quái cũng phải, vì không có đứa trẻ tám tuổi nào lại có thể lực kinh khủng đến như vậy.

Rất nhanh con đường dưới chân núi trở nên tĩnh lặng, ngoài hai cái xác chết ra chỉ còn có mỗi Lý Phi Yến và Tiểu Lan, trên bầu trời mây đen đã kéo đến dày đặc, tiếng sấm ẩn hiện khiến lòng người bất an.

Tiểu Lan ôm bụng rên lên một tiếng, Lý Phi Yến liền xông qua, không nói lời nào vác Tiểu Lan lên nhanh chóng chạy đi.

.......

Ầm!

Trong một ngôi miếu đổ nát mờ tối, tiếng sấm và tiếng mưa ở bên ngoài không cách nào lấn áp được tiếng kêu của Tiểu Lan đang lọt vào tai Lý Phi Yến, nàng chỉ có thể ở một bên nắm chặt lấy tay Tiểu Lan, cố gắng động viên.

“Đại tẩu, cố lên…”

Bởi vì bên ngoài bầu trời u ám, mưa lớn không ngừng, chính vì thế, không thể nào ước lượng thời gian, nhưng rất nhanh Lý Phi Yến phát hiện ngoài trời đã tối đen như mực, trong miếu chỉ còn lại ánh nến nàng vừa thấp lên.

Thời gian trôi qua, tiếng mưa và tiếng sấm ngoài trời vẫn không ngừng nhưng tiếng của Tiểu Lan lại càng lúc càng nhỏ, Lý Phi Yến sợ hãi cực độ, hai mắt đỏ bừng gào lớn.

“Đại tẩu, tẩu phải gắng lên!”

Tiểu Lan sắc mặt trắng như tờ giấy, cố gắng quay đầu sang nhìn Lý Phi Yến, sau đó, run run rút lấy con dao nhỏ trong tay áo ra đặt vào tay nàng, ánh mắt tràn đầy cầu xin.

Lý Phi Yến lập tức choáng váng, cảm giác như có một cây búa tạ đập vào người, đau đớn khiến nàng run lên, nước mắt không thể kềm được nữa trào ra, giọng nói không ngừng run rẩy.

“Đại tẩu, ta không thể...”

Tiểu Lan đã rất suy yếu, nghẹn ngào nói nhỏ:

“Xin muội, đừng để… Con của ta... Chết!”

“Không… tẩu phải cố lên, hai người nhất định đều sẽ bình an.”

Từ khóe mắt Tiểu Lan, có nước mắt chảy ra, ánh mắt khổ sở, run run đưa tay lên, muốn chạm vào mặt Lý Phi Yến, nhưng chỉ mới giơ ra một nửa đã vô lực rơi xuống.

Lý Phi Yến giật mình, lập tức bắt lấy tay của Tiểu Lan, tự động áp lên mặt mình.

Tiểu Lan cảm nhận được khuôn mặt Lý Phi Yến đã ướt đẫm nước mắt, nàng đau lòng nghẹn ngào.

“… Ta... Không thể….”

Lý Phi Yến cuối đầu, cắn môi không nói được lời nào.

Người thân của mình cứ từng người từng người ra đi, nhưng nàng lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, làm người gánh chịu mất mác.

Không! nàng không muốn lại có thêm đau khổ nữa!

Nếu nàng phát hiện khả năng của mình sớm hơn, giết hết đám sơn tặc kia, đại tẩu sẽ không gặp nạn. Đều do nàng vô dụng.

Lý Phi Yến cắn môi đến bật máu, trái tim như bị bóp chặt, đau khổ bi ai vây phủ lấy nàng.

Ngay lúc này, thực tại tàn nhẫn đang bắt buộc nàng phải đưa ra lựa chọn.

Một lựa chọn làm nàng đau đớn còn hơn bị lăng trì, nếu có lựa chọn nào khác, nàng sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để Tiểu Lan và đứa nhỏ trong bụng đều được bình an.

Thế nhưng, hiện thực cho nàng biết, nàng chỉ có một con đường để chọn.

..........

Ánh nến lập lòe nghiêng ngã phía sau lưng, khuôn mặt của Lý Phi Yến bị bóng đen che phủ.

Mắt nhìn Tiểu Lan bất động nằm đó, hơi thở như có như không, cái bụng nhô cao vẫn còn, máu của Tiểu Lan đã muốn cạn khô, nhưng nước mắt của Lý Phi Yến thì không, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên mặt.

Lý Phi Yến cầm lấy con dao, nhìn Tiểu Lan, miệng thì thào.

“Đại tẩu, ta sẽ cứu tẩu thoát khỏi nỗi đau này.”

Ầm! Đùng! …

Tiếng sấm vang vọng trên thương khung, tiếng mưa đánh vào lòng người, tiếng khóc tê tâm liệt phế của trẻ con càng khiến hoàn cảnh thêm bi thảm.

Có ai hiểu được nỗi đau đến muốn mất đi tri giác này chăng? Chính tay mình tiễn người thân ra đi là nỗi thống khổ lớn nhất trên trần thế!

Ôm đứa nhỏ mới sinh đang khóc rống trong tay, Lý Phi Yến khẽ mỉm cười, kèm theo đó là hai hàng nước mắt.

“Từ hôm nay, tên của ngươi là Lý Dạ Mặc.”

........

Đường mòn trên núi vắng lặng, chỉ có một lão đầu ăn mặc rách rưới, đầu đội nón cỏ, tay chống gậy chậm rãi đi trên đường.

Vì đêm qua mưa lớn cho nên con đường trở nên lầy lội. Lão đầu không quan tâm, vẫn cứ đi tới.

Lão đầu kia đi thẳng đến đỉnh núi, đứng trên đó dõi mắt nhìn xuống thung lũng dưới chân, một lúc sau, lão lắc đầu lẩm bẩm.

“Không phải nơi này.”

Đột nhiên, lão đầu ngẩng đầu nhìn về ngọn núi phía đối diện, trên sườn núi có một tòa miếu đổ nát ẩn hiện trong sương.

Cuối đầu thời dài một hơi, lão đầu chỉ cảm thán một câu:

“Thiên mệnh vô tình a!”

……

“Tiểu Mặc, cô cô sẽ bảo vệ ngươi.”

Lý Phi Yến ngồi dưới một gốc cây trên sườn núi, trên tay ôm một đứa bé vài tháng tuổi, một cảnh tượng nếu để người khác nhìn thấy nhất định vô cùng khó tin, Lý Phi Yến cho một ngón tay vào miệng của đứa bé, dùng máu của chính mình thay sữa.

Thấy đứa trẻ uống no nằm ngủ ngon lành, vẻ mặt trẻ nhỏ xinh xắn đáng yêu lúc ngủ càng thêm thiên chân. Lý Phi Yến không khỏi ngọt ngào nở nụ cười.

Đã hai tháng từ cái ngày Tiểu Lan ra đi, Lý Phi Yến mang theo đứa nhỏ mới sinh bôn ba, tiếp tục đi theo hướng bắc, vì tránh tai mắt của kẻ có chủ tâm, nàng không vào bất kì thành trấn nào, chỉ theo đường nhỏ trên núi mà đi.

Như vậy cũng cùng nghĩa với việc, nàng không có thức ăn nói chi là sữa cho đứa nhỏ. Cũng may hiện tại đang là mùa hạ, trong rừng rau quả dại không ít, nàng thậm chí còn có thể săn thỏ rừng hay gà rừng để no bụng, dùng quả dại vắt nước cùng máu của động vật cho đứa nhỏ uống thay sữa, có đôi lúc thiếu thốn quá nàng chỉ có thể cho nó uống máu của chính mình.

Đứa nhỏ này cũng rất đặc biệt, thể chất cực kỳ tốt, bởi vì từ khi sinh ra nó chưa bao giờ bị bệnh như trẻ con thông thường, lại không kén ăn, ngoại trừ một tháng đầu không chịu uống máu, nhất là máu của nàng ra, đưa thứ gì nó liền uống thứ đó. Nhưng sau này, vì quá thiếu thốn, đứa nhỏ cũng dần quen với việc dùng máu thay sữa.

Trong mấy tháng qua, Lý Phi Yến rất nhanh đã nhận ra thể chất của mình khác thường, không những sức lực kinh khủng mà sức chịu đựng cũng kinh người, cho dù dùng máu thay sữa nhưng chỉ cần nghĩ ngơi một canh giờ là bình phục lại như thường. Hết sức thần kỳ.

Lý Phi Yến cho rằng đây là phúc lợi mà tên biến thái thần bí kia nói, trong lòng nàng vì vậy mà sinh ra một tia cảm kích với hắn, mặc kệ hắn có mục đích gì, nhưng phúc lợi hắn cho nàng, thật sự đã cứu mạng nàng rất nhiều lần.

Lý Phi Yến cuối đầu nhìn đứa nhỏ trên tay, ánh mắt liền lộ ra tia ấm áp, trong nhân sinh của nàng, có thể nói chỉ còn hắn này là người thân duy nhất, tình cảm huyết thống gắn kết không thể diễn tả thành lời.

“Tiểu Mặc, ngươi nhất định phải mạnh mẽ, nhất định phải sống sót.”

VntHoaTinhKhoi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.